Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Mưa Đông Hải
Chương 002: Chuyện phiền lòng của huynh đệ
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Đông Hải thành là thủ phủ của Yến Quốc trong Đông Hải quận, gió biển Đông Hải thổi qua Đông Hải thành mang theo mùi biển nồng đậm, người ngoài thường không quen với mùi vị này. Nhưng đối với người sinh ra và lớn lên ở Đông Hải thì nghe được mùi vị gió biển giống như hòa thượng nghe được mùi hương khói, là một thứ không thể tách lìa khỏi cuộc sống.
Thanh Khê viên là một lâm viên duy nhất trong Đông Hải thành, trái phải lâm viên có hai tòa phủ đệ, tòa phủ đệ bên trái có một tấm biển năm chữ "Phủ Tổng Đốc Đông Hải", bên phải lại là "Đông Hải Thanh Lại Tư*". Hai tòa phủ đệ trái phải tương hỗ lẫn nhau, trước đại môn đỏ như son có hai sư tử đá giương nanh múa vuốt, cực kỳ uy phong.
(*: Một chức quan về kinh tế.)
Phần đất trong Đông Hải Thanh Lại Tư rất rộng, đình đài lầu các, cực kỳ khí phách. Trong phủ đệ được chia hai viện, trước sau có hai sảnh, núi non trùng trùng điệp điệp, hoa thơm chim hót giống như thiên đường.
Hiện nay là năm thứ tám Yến lịch, Hàn Mạc đến thế giới này đã đúng mười tám năm.
Tai nạn không thể giải thích được vào kiếp trước đã chính thức làm cho một nhân tài tinh anh chủ nhiệm khoa dược của quân y binh đoàn Pháo Binh 803 phải rời khỏi thế giới đã quen thuộc hơn hai mươi năm, phải đi đến một thế giới hoàn toàn mới.
Quá trình xuyên việt bắt đầu khi hắn còn trong bụng mẹ, một thế giới bắt đầu mở rộng trước mắt Hàn Mạc. Hắn cũng giống như rất nhiều đệ tử của gia tộc phú quý, mười tám năm qua hắn trải qua một cuộc sống quần là áo lụa, tuy trong đầu vẫn còn mơ hồ còn lại những ký ức của kiếp trước nhưng hắn đã hoàn toàn dung nhập vào thời đại lạ lẫm này.
Khi Hàn Mạc được vài tuổi đã bắt đầu lêu lổng, hơn mười tuổi đã bắt đầu tụ tập ẩu đả, sau khi một bộ phận nào đó trên người phát triển lại có hứng thú đùa giỡn nữ nhân, cuộc sống của hắn cực kỳ đặc sắc và kích thích.
Sau vài năm thì Hàn Mạc đã không còn hứng thú với chuyện đùa giỡn nữ nhân, hắn tự cho rằng mình là người có tầm mắt rất cao, mà những gì có ở Đông Hải thành lại rất thấp.
... ....
Hậu hoa viên Thanh Lại phủ tràn ngập trong đủ mọi loại kỳ hoa dị thảo, những đóa hoa rực rỡ, những mùi hương hoa thơm ngát đã đánh tan những mùi vị đặc biệt của gió biển.
Hàn Mạc cũng có một gian phòng ở Đông viện, sau mười hai tuổi thì hắn tự quyết định đến ở trong địa phương cực kỳ xinh đẹp và thanh tịnh này. Đây cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, Hàn Huyền Xương tất nhiên cũng không có ý kiến gì, vì vậy Hàn Mạc chuyển vào đây đã được sáu năm và cực kỳ quen thuộc với từng cành cây ngọn cỏ, được nghỉ ngơi trong một khu vườn hoa cỏ thơm mát chim hót vang lừng cực kỳ nhàn nhã và vui sướng, thoải mái như chốn thần tiên.
Tuy lúc này chính là ngày xuân nhưng trái tim Hàn Mạc lại đập lên phình phịch, đêm qua hắn vốn muốn đến Sướng Xuân hồ tìm một con rắn về ngâm rượu, không ngờ chẳng tìm được rắn mà còn dính phải rắc rối, phải trốn chạy ánh mắt u oán của Đào Hồng. Trái tim Hàn Mạc quả thật đã đập lên rất mạnh, đúng là không thể tưởng tượng nổi, tên Hạ công tử kia đúng là loại chẳng tốt đẹp gì, gặp nữ nhân trên đường là lừa gạt ra khỏi thành, hắn cũng không biết dùng não heo để suy nghĩ, với bộ dạng của hắn thì thiếu nữ nhà lành có thể đi theo ra khỏi thành sao?
Bầu không khí sáng sớm trong lành và thấm đẫm lòng người, tuy gió vẫn mang theo mùi vị biển Đông Hải nhưng Hàn Mạc cũng đã sớm quen thuộc.
Hàn Mạc đi xuyên qua hậu hoa viên thì lập tức nghe được những điệu hát cũ rích mà mười tám năm qua từ khi xuyên việt đến giờ luôn được nghe, tuy nghe nhưng cũng không hiểu và không thích. Dù Yến khang là một đặc sắc của Yến Quốc nhưng đối với một kẻ chuyên nghe nhạc rock ở thế giới trước như Hàn Mạc thì thứ này không chút hứng thú. Truyện "Quyền Thần "
- Gia gia lại tiếp tục xướng hát sao?
Hàn Mạc cười tủm tỉm tiến đến bên dưới một giàn nho, một lão nhân hơn sáu mươi tuổi đang nằm trên xích đu liên tục hát xướng.
Nếu nói Hàn Huyền Xương là hoàng đế trong Thanh Lại phủ thì lão nhân này chính là thái thượng hoàng, nếu tính trong Đông Hải quận thì lão nhân này chính là em trai của lão nhân âm trầm trong phủ Tổng Đốc, đây chính là Nhị tông chủ của Hàn gia Đông Hải quận.
Gương mặt lão nhân cực kỳ nhàn nhã, lão quay đầu lại nhìn Hàn Mạc rồi cười híp mắt nói:
- Cháu trai, ta thấy con lấm la lấm lét, bộ dạng rõ ràng là có tật giật mình, không phải đã làm ra chuyện gì đó rồi chứ?
- Ông nội, ngài thật thích nói giỡn.
Hàn Mạc đi đến bên cạnh Nhị tông chủ rồi ngồi xuống trên một chiếc ghế mộc, hắn cười ha hả nói:
- Con cũng giống như người, đều làm những việc quang minh chính đại, sao lại phải lén lút? Con thấy mình lớn lên cũng anh tuấn tiêu sái, cũng có chút khí phách của người ngày trẻ, người nói bộ dạng của con lấm la lấm lét, chẳng phải không phải đã nói đến bộ dạng của người ngày còn trẻ sao?
- Hì hì... ....
Hàn Chính Khôn dùng ánh mắt hòa ái nhìn Hàn Mạc, lão cười nói:
- Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút cổ quái, giữa lông mày ngươi bùng lên vẻ bất chính.
Hàn Mạc sờ lên vùng lông mày của mình rồi nói:
- Rất chính ấy chứ, nào có bất chính. Ông nội, người tuổi cao rồi, có lẽ nhìn không được rõ ràng.
Hàn Chính Khôn trợn trừng mắt, lão mắng:
- Ngươi đúng là xú tiểu tử không biết lớn nhỏ, thân thể ông nội ngươi vẫn còn cực kỳ khỏe mạnh, mỗi lần đều có thể uống ba cân rượu, ăn năm cân thịt cá, tinh thần cực kỳ phấn chấn. Cặp mắt tinh tường của ta mà đã nhìn kẻ nào thì tất cả đều cực kỳ rõ ràng.
Hàn Chính Khôn dùng giọng thấm thía nói:
- Cháu trai, Hàn gia Đông Hải chúng ta đi vững và ngồi cũng cực kỳ vững vàng, cũng không bao giờ làm ra những chuyện trộm cắp vặt vãnh này nọ. Khi ông nội của ngươi vẫn còn trẻ thì cũng nổi tiếng là chính nhân quân tử trong Đông Hải quận... ....
- Điều này thì con hoàn toàn biết rõ, ngày nay người người đều khen ngợi ngài... ....
Hàn Mạc dùng giọng điệu vuốt mông ngựa nói, lão nhân này chính là chỗ dựa phía sau cho hắn, đôi khi có chuyện gì đó xảy ra với phụ thân Hàn Huyền Xương thì lão nhân đều ra mặt chống đỡ.
Đúng lúc này thì trong sân viện truyền đến tiếng kêu:
- Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, người có ở đây không?
Hàn Mạc nhanh tay nhanh chân phóng đến mép giàn nho nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy một tên thiếu niên thanh y đang đảo mắt tìm khắp xung quanh, đúng là Hàn Thanh. Hàn Mạc vội vàng kêu khẽ:
- Thiếu gia ta đang ở đây, đừng hô lớn như vậy.
Hàn Thanh vừa nghe thấy âm thanh của Hàn Mạc thì vội vàng chạy tới, hắn cười hì hì nói:
- Thiếu gia ngài nhàn nhã dạo chơi ở đây sao? Có người tìm ngài bên trong.
- Là mẹ ta sao?
Hàn Mạc dò hỏi cực kỳ cẩn thận.
Hàn Thanh lắc đầu nói:
- Không phải phu nhân, là Tứ thiếu gia.
- Sao?
Hàn Mạc khẽ thở ra một hơi, hắn nói:
- Tứ ca à? Huynh ấy ở đâu?
- Đang ở trong phòng chờ thiếu gia ngài.
Hàn Thanh trả lời:
- Nhưng hình như vẻ mặt không được cao hứng cho lắm.
- Ngươi chắc chắn là mẹ ta không tới hậu hoa viên chứ?
Hàn Mạc hỏi có chút không yên lòng.
- Chắc chắn.
Hàn Mạc cười hì hì, hắn quay đầu lại nói:
- Ông nội, người nghỉ ngơi trước, chút nữa con sẽ quay lại nói chuyện với người.
Hàn Mạc phóng ra khỏi giàn nho, hắn phủi phủi bụi trên người rồi đi thẳng về phía tây hoa viên, hắn vừa đi vừa hỏi: Truyện "Quyền Thần "
- Chỉ có Tứ ca thôi sao?
- Bên cạnh còn có cả Hàn Xuân.
- Được rồi, Hàn Thanh, ngươi giấu vò Đạo Hoa Hương đi thật kỹ, đừng để huynh ấy tìm được.
Hàn Mạc nói có chút không yên lòng, vò Đạo Hoa Hương mình vất vả lắm mới tìm ra được, là loại rượu uống vào những ngày quốc lễ, hương bay xa hơn mười dặm.
Địa phương Hàn Mạc ở cũng không tính là quá lớn, chẳng qua chỉ là ba bốn gian phòng thưa thớt, nhưng nơi đây cầu nhỏ nước chảy róc rách, hương hoa thấm đẫm lòng người, là một địa phương rất tao nhã. Ngay cả những căn phòng nơi đây cũng giống như nơi uống trà ngâm thơ, đánh cờ đánh đàn, cực kỳ yên lặng và đẹp đẽ.
- Tứ ca!
Hàn Mạc đi qua những cây cầu quanh co trong khu nhà của chính mình, bên dưới vang lên tiếng nước chảy róc rách, bên trên là bầu trời trong xanh, vì vậy mà tâm tình trở nên thoải mái và lớn tiếng nói:
- Hôm nay sao lại rảnh rổi đến nơi đây? Đừng nói là đến uống rượu đấy nhé, đệ thật sự không còn rượu. Huynh cũng biết rồi đấy, dạo này cha quản đệ rất nghiêm, rượu cũng không thể giấu được, ha ha, huynh không đưa đến sao?
Khi Hàn Mạc đi vào trong căn phòng thì lập tức sững sờ, chỉ thấy một người thanh niên đang ngồi trên ghế trúc chính mình hay nhắm mắt dưỡng thần, trong tay đang cầm vò Đạo Hoa Hương được chính Hàn Mạc giấu trong góc phòng, người thanh niên này uống cực kỳ sảng khoái.
Gương mặt người thanh niên cũng có vài phần giống Hàn Mạc nhưng lại có vẻ trưởng thành hơn. Người này mặc cẩm y thanh sắc, vẻ mặt cũng không được tốt, hắn cau mày nhìn Hàn Mạc tiến vào phòng rồi thản nhiên nói:
- Bản lĩnh giấu đồ vật của ngươi cũng không tính là quá cao minh.
Người thanh niên này chính là Hàn Nguyên công tử của Thanh Khê viên của tòa phủ đệ Tổng Đốc Đông Hải bên trái, là con trai của Hàn Huyền tổng đốc trấn phủ Đông Hải, cũng chính là đường huynh* của Hàn Mạc. Người này xếp hàng thứ tư trong đám đệ tử đồng lứa, vì vậy Hàn Mạc gọi là "Tứ Ca".
(*: anh em họ.)
Từ khi Đông Hải Vương Hàn Thiên Nhai của Hàn gia hùng bá Đông Hải thì đã khống chế được Đông Hải quận, Từ đời Hàn Thiên Nhai truyền đến đời Hàn Lan thì Hàn gia đã khống chế Đông Hải quận vững như thái sơn. Nếu ý chỉ của Yến vương không được người Hàn gia ở Đông Hải quận truyền đạt thì căn bản không có người nào hiệu ứng.
Hàn Lan sinh được hai con trai, trưởng tử Hàn Chính Càn chính là đại tông chủ của Hàn gia ngày hôm nay, đồng thời cũng chính là đại tộc trưởng gia tộc họ Hàn, mà con trai thứ của Hàn Lan chính là Hàn Chính Khôn, là ông nội của Hàn Mạc và cũng là Nhị tông chủ Hàn gia.
Hàn Chính Càn sinh được hai con trai, trưởng tử Hàn Huyền Đạo ngày nay đang làm quan ở Yên kinh, con trai thứ là Hàn Huyền Linh đảm nhiệm chức vụ tổng đốc trấn phủ Đông Hải, thực tế chính là nắm trong tay quân quyền Đông Hải quận. Hàn Chính Khôn thì chỉ có một con trai là Hàn Huyền Xương, chính là quan Thanh Lại Tư của Đông Hải, là người khống chế tất cả mọi loại thuế má trong Đông Hải. Quân quyền và thuế đều được nắm trong tay Hàn gia, Đông Hải quận cũng chính là địa bàn của Hàn gia.
Nhưng tình cảnh thế này cũng không có bất kỳ điều gì khác thường trong tình hình chính trị ở Đông Hải thành, thế gia đại tộc nắm quyền không chế quân sự và chính trị một địa phương trong quốc gia cũng không có bất kỳ điều gì đặc biệt.
Yến Quốc có Cửu đại thế gia, tất cả đều có địa vị và địa phương của chính mình.
... ....
- Ngũ thiếu gia!
Một tiểu đồng có vẻ lanh lợi bên cạnh Hàn Nguyên vội vàng cung kính thi lễ với Hàn Mạc.
Hàn Mạc khoát tay rồi ngồi xuống đối diện với Hàn Nguyên, khi hắn thấy vẻ mặt u sầu của Hàn Nguyên thì cười ha hả nói:
- Tứ ca, sao vậy? Uống rượu của đệ rồi mà vẫn còn đăm chiêu ủ dột, có phải là nữ nhân yêu thích bị người khác đoạt đi rồi không?
Hàn Mạc chẳng qua chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Hàn Nguyên lại đột nhiên ngồi thẳng người, hắn giật mình nói:
- Tiểu Ngũ, ngươi...Sao ngươi biết được? Ai nói cho ngươi? Ngươi đã nói với ai chưa?
Hàn Mạc trở nên sững sốt, hắn trợn trừng mắt một lúc lâu rồi nói:
- Tứ ca, ý của huynh là...Thật sự đã bị người ta cướp mất nữ nhân?
Vẻ mặt Hàn Nguyên cực kỳ ủ dột, hắn nói:
- Ngươi không biết sao?
- Đệ sao biết được?
Hàn Mạc cười khổ nói:
- Đệ chẳng qua chỉ thuận miệng nói thôi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Cũng không có gì!
Hàn Nguyên lắc đầu, hắn uống vào một hớp rượu rồi thản nhiên nói:
- Chẳng qua chỉ muốn đến đây tìm một vò rượu, cũng không có gì.
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Tứ ca, tiểu Ngũ này chơi với huynh từ thời tóc để chỏm, trong lòng huynh có tâm sự gì chẳng lẽ đệ còn không biết? Có gì không thoải mái thì huynh cứ nói ra, xem đệ có thể giúp đỡ được hay không.
Vẻ mặt Hàn Nguyên cực kỳ chán nản, hắn lắc đầu nhưng không nói lời nào.
- Nếu huynh vừa ý nữ nhân nào đó thì cứ trực tiếp nói với Nhị bá, cứ đưa vào trong phủ là được, dù không phải là chính thê thì làm tiểu thiếp.
Hàn Mạc khuyên nhủ:
- Việc gì phải mượn rượu giải sầu? Đệ đã nói rồi, mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, có chuyện gì thì chúng ta cùng giải quyết, không nên ngược đãi bản thân mình như vậy.
Tiểu đồng Hàn Xuân bên cạnh Hàn Nguyên lập tức không nhịn được nói:
- Ngũ thiếu gia, người phải giúp Tứ thiếu gia nhà chúng ta.
Hàn Mạc hỏi:
- Hàn Xuân, rốt cuộc có chuyện gì?
- Chúng ta...Thiếu gia nhà chúng ta thích một nữ tử, nàng...Nàng lại bị người ta cướp đi.
Hàn Nguyên tức giận nói.
- Cái gì?
Hàn Mạc đứng thẳng người lên, trong tròng mắt hắn bùng ra những luồng sáng rực rỡ và cực kỳ lợi hại:
- Trong Đông Hải này cũng có kẻ dám cướp người của Tứ ca, đây không phải chuyện động trời sao? Nói, con bà nó ai to gan như vậy, lão tử sẽ dẫn người đi cướp về.
Hàn Nguyên rót từng ngụm từng ngụm rượu vào bụng, lúc này hắn buông vò rồi nói với vẻ mặt đau khổ:
- Tiểu Ngũ, ngươi là người ta tin cậy nhất, chuyện này ta cũng không muốn gạt ngươi nhưng phải cực kỳ bảo mật, nếu truyền ra ngoài thì sợ rằng sẽ bị phụ thân đánh chết.
Hàn Mạc ngây ngẩn cả người, hắn cau mày nói:
- Nghiêm trọng vậy sao?
- Ta thích một nữ nhân... ....
Hàn Nguyên nhìn Hàn Mạc rồi cười khổ nói:
- Nhưng...Nàng là một tỷ nhi*, ngày hôm nay đã bị Tiểu Diêm Vương bắt đi rồi.
(*: Tỷ nhi là kỹ nữ.)