Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Mưa Đông Hải
Chương 008: Duy tài bất phá(*)
Nhóm dịch BachKhiet
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: book.zongheng.com
Quan Thiếu Hà đứng dậy rót rượu cho Hàn Mạc, hắn cũng rót đầy chén cho mình rồi mỉm cười nói:
- Ngũ thiếu gia, người cũng biết Thiếu Hà là người buôn bán kinh doanh, nhưng có biết Thiếu Hà kinh doanh mặt hàng nào không?
- Ngươi nói thì ta sẽ biết.
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Thiếu Hà kinh doanh quả thật là lớn nhất ở Đông Hải thành, hàng hóa kinh doanh không những là cá biển, đồng thời còn là đủ loại trân châu, san hô, đồi mồi và các loại hải sản quý giá.
Hàn Mạc khẽ ồ một tiếng rồi nói:
- Thì ra ông chủ Quan còn là một vị thương nhân lớn, những vật này nếu không phải người phú quý thì sẽ chẳng thể kinh doanh được. Thương nhân Khánh Quốc đến Đông Hải thành cũng có rất nhiều, đồng thời nhiều người đến mua cá, nhưng kinh doanh hải sản quý giá thì cũng không có mấy người.
- Ba nhà!
Quan Thiếu Hà duỗi ba đầu ngón tay:
- Tất cả những thương nhân ở Đông Hải thành tổng cộng có bốn mươi sáu nhà, nhưng kinh doanh sản vật biển và liên kết với nhà họ Quan thì tổng cộng chỉ có ba nhà.
- Rõ ràng kiếm được không ít bạc!
Hàn Mạc cười hì hì nói.
- Những quan lớn và quý tộc Khánh Quốc đều rất thích bảo vật biển, đồng thời những tiểu thư, thậm chí nương nương và phu nhân cũng rất thích sử dụng bột trân châu để duy trì tuổi thanh xuân, vì vậy mà những sản vật biển không cần lo đến tiêu thụ trong Khánh Quốc, hơn nữa giá tiền cũng rất khá.
Quan Thiếu Hà chậm rãi nói:
- Đông Hải quận tiếp giáp biển Đông Hải, tuy tài nguyên phong phú nhưng người khai thác trân châu lại quá ít, hơn nữa phần lớn những kẻ săn trân châu đều là bộ hạ của Hàn gia, phần lớn trân châu và san hô đều dâng lên cho triều đình Yến Quốc, vì vậy mà hàng hóa trôi nổi trên thị trường có rất ít. Tuy chúng ta chủ yếu kinh doanh trên những sản vật quý giá của biển cả nhưng số bạc kiếm dược lại ít hơn nghề cá rất nhiều.
- Chẳng lẽ ngươi bảo Tiểu Ngũ ta kinh doanh thì hàng hóa sẽ nhiều lên à?
Hàn Mạc cười hì hì nói:
- Ta cũng không phải thần tiên, cũng không thể biến ra bảo vật được.
- Ngươi là thần tiên.
Quan Thiếu Hà nghiêm mặt nói:
- Nếu Ngũ thiếu gia tận lực làm việc thì hàng hóa sẽ không cần phải lo.
- Sao?
Hàn Mạc lại cảm thấy có chút tò mò:
- Ngươi nói xem hàng hóa từ đâu mà đến?
- Ngũ thiếu gia, theo ta biết thì hiện nay số người đi săn trân châu của Hàn gia cũng chỉ có hơn hai mươi người, mỗi năm xuống biển mười ba mười bốn lần, số lượng trân châu và san hô lấy ra cực ít. Hơn nữa nhân gian lại không cho phép khai thác châu ngọc, cũng vì vậy mà không có nguồn cung cấp.
Quan Thiếu Hà kiên nhẫn nói:
- Biển Đông Hải rộng vạn dặm, tuy nói sản vật biển bên dưới không phải là vô cùng nhưng cũng lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của những người bình thường. Ngũ thiếu gia chỉ cần khuyên bảo tông chủ Hàn gia để gia tăng số lượng người săn châu, cũng vì vậy mà gia tăng sản lượng, chắc chắn sẽ có được nguồn cung cấp hàng hóa dồi dào. Ngoài những sản vật làm cống phẩm cho triều đình thì những thứ khác Ngũ thiếu gia hoàn toàn có thể dùng để kinh doanh, sau đó bán cho tại hạ, vì vậy ta và ngươi đều có thể thu được số bạc lớn.
- Ta đây không biết làm ăn kinh doanh, cứ trực tiếp đưa bảo vật biển cho ngươi không phải là tốt sao?
Hàn Mạc cười híp mắt nói:
- Ông chủ quan, ngươi cũng quá mức giảo hoạt rồi.
Quan Thiếu Hà lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Ngũ thiếu gia nói sai rồi, trong tay Ngũ thiếu gia không có bạc, nhưng Ngũ thiếu gia hoàn toàn có thể thu mua sản vật biển của Hàn gia bán cho Thiếu Hà, như vậy thì hoàn toàn có lợi. Về phần tiền bạc dùng để mua thì Ngũ thiếu gia cũng không cần lo lắng, Thiếu Hà hoàn toàn có thể trả trước, Ngũ thiếu gia hoàn toàn có thể dùng số bạc đó để thu mua.
Hàn Mạc thở dài nói:
- Ông chủ Quan, ngươi nói thì rất tốt rất hay, nhưng ta chỉ sợ khó thể thực hiện được. Trong Hàn gia chúng ta làm gì có kẻ nào thu mua chính sản vật của nhà mình. Hơn nữa ngươi phải biết rằng, trong lòng tông chủ Hàn gia cũng đã hiểu rõ, chỉ cần tăng số người khai thác châu ngọc thì sẽ mang đến cho Hàn gia chúng ta lợi nhuận khổng lồ, vì sao đã bao nhiêu đời rồi mà chưa ai áp dụng? Tất nhiên trong vấn đề này phải có điều kiêng kị mà chúng ta không biết. Ta chẳng qua chỉ là một tiểu bối trong bộ tộc, sao có thể nói vài ba câu là đánh động được bọn họ? Ông chủ Quan, chuyện này sợ rằng không thể được.
Quan Thiếu Hà vội vàng nói:
- Ngũ thiếu gia, ngươi đừng vội.
Quan Thiếu Hà đứng dậy mở cửa, hắn nhìn ra ngoài chỉ thấy Hàn Nguyên và đám người kia đang đối ẩm, hơn nữa đã có vài người nói lời say, cũng không chú ý đến bên này. Vì vậy hắn đóng cửa đi vào trong phòng và khẽ nói:
- Ngũ thiếu gia, Hàn gia trước nay không làm vì không tìm được thương nhân phù hợp để mua bán. Tuy triều đình Yến Quốc có chỉ, Hàn gia không được tự tiện tăng số lượng người săn châu ngọc, nhưng Đông Hải quận là của Hàn gia các ngươi, chỉ cần các ngươi lén săn châu ngọc thì cũng không ai phát hiện được, hơn nữa dù bị phát hiện thì triều đình Yến Quốc cũng không làm gì được. Cuối cùng chỉ có một kết luận, sau nhiều năm mà Hàn gia một mực ẩn nhẫn không hành động, rõ ràng không phải chẳng muốn số lợi nhuận kia mà thật sự không tìm được người tiêu thụ.
- Sao?
Hàn Mạc vuốt cằm nói:
- Thương nhân còn có rất nhiều, sao không tìm được người mua?
Quan Thiếu Hà mỉm cười nói:
- Ngũ thiếu gia cũng không hiểu rõ ràng, đừng tưởng thương nhân nhiều, nhưng những thương nhân có thể kinh doanh mặt hàng này thì rất ít, hơn nữa Hàn gia muốn lựa chọn người buôn bán thì không phải những thương nhân bình thường la có thể được. Thứ nhất cần thương nhân có tài lực dồi dào, thứ hai là cần thương nhân kín như miệng bình, quan trọng nhất là thương nhân phải có một con đường vận chuyển an toàn, như vậy mới không xảy ra chuyện chẳng lành, tiết lộ bí mật hàng hóa liên lụy đến Hàn gia, ba điều này không thể nào thiếu một được. Thiếu Hà dám đánh cuộc, nhiều năm như vậy Hàn gia thật ra chỉ muốn tìm được một thương nhân có thể buôn bán, hơn nữa phải là buôn bán xuyên quốc gia, đáng tiếc là thương nhân đạt được những yêu cầu của Hàn gia chưa từng xuất hiện.
Quan Thiếu Hà dừng lại một chút rồi tự tin nói:
- Nhưng ta dám cam đoan nhà họ Quan buôn bán thì Hàn gia cũng sẽ tham gia.
Hàn Mạc giơ ngón tay cái, hắn cười híp mắt nói:
- Ông chủ Quan, ngươi rất tự tin, ta khen ngợi ngươi.
Hàn Mạc cũng lập tức hỏi:
- Nhưng sao ngươi biết được Hàn gia chúng ta đang tìm người buôn bán? Chuyện này ngay cả con cháu Hàn gia như chúng ta cũng hoàn toàn không hay biết.
- Vấn đề này càng bí mật càng tốt, Ngũ thiếu gia không biết cũng hợp tình hợp lý.
Quan Thiếu Hà cười khẽ nói:
- Về phần Hàn gia vì sao phải tìm thương nhân để buôn bán thì vẫn là một câu nói, Hàn gia cần bạc, hơn nữa cần với số lượng lớn.
- Ông chủ Quan, những lời này ta nghe không hiểu.
Hàn Mạc trợn trừng mắt nói:
- Hàn gia chúng ta là đệ nhất gia trong Đông Hải quận, gia tộc thịnh vượng, chắc chắn sẽ không thiếu bạc.
Quan Thiếu Hà lập tức hạ giọng nói:
- Hàn gia nếu chỉ lo cho bản thân mình, nếu chỉ trông coi một quận như Đông Hải thì tất nhiên sẽ không thiếu bạc. Nhưng Hàn gia nếu muốn hùng bá Yến Quốc, nếu muốn nắm giữ cả sáu quận thì phải cần số lượng bạc khổng lồ.
Hàn Mạc đột nhiên đứng thẳng người chỉ vào Quan Thiếu Hà rồi trầm giọng nói:
- Hay cho một Quan Thiếu Hà dám nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Hàn gia chúng ta trung nhân ái quốc thiên hạ đều biết, nếu nói như ngươi chẳng phải chụp lên đầu chúng ta tội mưu phản sao? Lúc này ta chỉ cần nói một câu là có thể đưa ngươi đến nhà tù, ngươi tin hay không?
Quan Thiếu Hà lại cực kỳ trấn tĩnh, hắn nhàn nhạt trả lời:
- Ngũ thiếu gia tất nhiên có năng lực đó, nhưng Thiếu Hà tin Ngũ thiếu gia sẽ không làm như vậy.
Hàn Mạc cười lạnh nói:
- Đôi khi tự tin quá mức cũng không phải chuyện tốt.
- Nhưng nếu không tự tin thì cũng chẳng có gì tốt.
Quan Thiếu Hà bình tĩnh nói:
- Muốn xây nghiệp lớn phải có khí phách, Ngũ thiếu gia, vừa rồi ngươi tức giận đánh Tiểu Diêm Vương chứng tỏ là người can đảm và hiểu biết. Thiếu Hà ta dám đánh cuộc, sau này Ngũ thiếu gia ngươi sẽ châu báu đầy nhà.
- Ha ha... ....
Hàn Mạc nở nụ cười:
- Quan Thiếu Hà, đừng tưởng nịnh thiếu gia một hai câu thì hoàn toàn có thể xí xóa mọi chuyện. Ngày nay ngươi mời ta uống rượu, việc này ta sẽ không để trong lòng, nhưng nếu sau này đề cập đến thì cũng đừng trách Hàn Mạc ta không lưu tình.
Hàn Mạc vung tay áo, hắn bước nhanh ra cửa. Sau khi mở cửa hắn cũng đi thẳng ra ngoài không nhìn Quan Thiếu Hà.
Quan Thiếu Hà thấy Hàn Mạc rời đi thì khóe miệng lại lộ ra nụ cười vui vẻ, hắn lẩm bẩm:
- Nếu vô tâm thì sao không truy cứu? Ngũ thiếu gia, ngươi còn trẻ mà đã cực kỳ tâm cơ. Hì hì, chuyện làm ăn ta sẽ đợi ngươi đến.
Quan Thiếu Hà ngồi xuống bàn, hắn dùng ngón tay chấm chút rượu rồi viết xuống mặt bàn bốn chữ "Duy tài bất phá". Sau đó hắn cười ha hả rồi phất tay áo lau đi.
Hàn Mạc đi ra khỏi cửa thấy bàn tiệc đã có bảy tám người say, ngay cả Hàn Nguyên cũng liên tục nói lời say sưa, vì vậy mà lập tức bắt mọi người ngừng lại. Hắn gọi ông chủ tửu lâu phái vài tên tiểu nhị đưa những công tử đã say về phủ, chính mình thì cõng Hàn Nguyên quay về.
Dưới sự phân phó của Hàn Mạc thì tất nhiên giống như thánh chỉ trong tửu lâu, ông chủ lập tức phân phó tiểu nhị đưa tất cả công tử về phủ. Cũng may đám người này đều là khách quen, tất nhiên cũng biết rõ thân phận, tiểu nhị cũng dễ dàng đưa từng người về phủ.
Hàn Nguyên đã say tất nhiên cũng không nên quay về Đông phủ, Hàn Mạc lén lút đưa Hàn Nguyên trở về hậu hoa viên của mình. Sau khi để Hàn Nguyên ngủ nghỉ thì Hàn Mạc lập tức phái Hàn Thanh đi đến Đông phủ thông báo, nói Tứ thiếu gia đang nằm ngủ ở Tây phủ.
Sáng sớm hôm sau, Hàn Mạc đang còn vất vưởng trong giấc mộng thì âm thanh lo lắng của Hàn Thanh đã vang lên:
- Ngũ thiếu gia, Ngũ thiếu gia, lão gia gọi người.
Hàn Mạc vẫn còn say lờ đờ, hắn thấy Hàn Nguyên vẫn ngủ say bên cạnh thì lập tức đứng dậy hỏi:
- Có biết vì sao cha lại gọi ta vào không?
Gương mặt Hàn Thanh trở nên cực kỳ đau khổ, hắn gật đầu nói:
- Hắc Diêm Vương đã đến phủ.
(*) : Người tài khó có thể thu phục được ngay