Quyền Thần

Chương 880: Chương 904


trước sau

Quyền Thần

Tác giả: Sa Mạc

Quyển 8: Hướng Thiên Cung.

-----oo0oo-----
Chương 904: Kỳ tích công thành
Nhóm dịch: BachKhiet

Liên quân chưa hề có ý định dừng lại, lập tức phát động công kích, ở phía trước là những tấm lá chắn bảo hộ, phía sau lá chắn ấy, đội quân nhu đã nhanh chóng vận chuyển những xe đá lên, lần này Hàn Mạc xuất binh, đội quân nhu luôn luôn đi phía sau, trận Nam Dương quan vừa mới kết thúc, đội quân nhu vẫn chưa phát huy hết khả năng, nhưng hiện tại đã sắp áp sát Đình Thủy quan, lúc này đội quân nhu mới bắt đầu phát huy hết thế mạnh của mình.
Yến quân đã làm hơn hai trăm xe đá, xếp thành hàng dài, còn Khánh quân cũng có gần một trăm xe đá, Ngụy quân ở Đình Thủy quan vẫn đang trơ mắt nhìn, không có chút động tĩnh gì.
Nếu như là lúc trước, thì đám kỵ binh Ngụy quốc sớm đã xông ra khỏi quan ải, trực tiếp xông đến tấn công kẻ thù, nhưng hiện giờ câu liêm thương của Yến quân tỏ ra rất uy lực, làm cho Tiết Phá Dạ không dám khinh thường xuất binh.
Ngay đến cả đám Thiết kỵ binh cũng bị giết không còn kẻ nào sống sót, hắn làm sao dám đưa kỵ binh Ngụy ra ngoài chịu chết.
Nếu như ở thời điểm này, quân Ngụy chấn chỉnh lại đội hình, tìm giải pháp phá vỡ thế trận câu liêm thương, chứ không giám quyết chiến với liên quân, chỉ đáng tiếc là đám liên quân không để cho bọn chúng có đủ thời gian để chấn chỉnh đội hình, về phần hóa giải câu liêm thương, Tiết Phá Dạ trong nhất thời cũng không thể nghĩ ra điều gì cả.
Liên quân thần tốc vận chuyển những chiếc xe đá đó, đã có một số lượng lớn đá được đưa lên phía trên, để chuẩn bị tốt cuộc tấn công.
Hàn Mạc đã biết được mọi công tác chuẩn bị, không nói nhiều, trực tiếp hạ lệnh cho quân đội bắt đầu phát động công kích vào Đình Thủy quan.
Hàn Mạc lúc nào cũng nghiên cứu cuốn binh pháp ma Tiêu Hoài Ngọc đã để lại, từ đó cũng mở mang tầm mắt rất nhiều, còn ngộ được rất nhiều điều tinh túy, nhất là việc nắm chắc thời cơ chiến đấu, nói cách khác, điều mà Tiêu Hoài Ngọc muốn nhấn mạnh là, một khi giao chiến với kẻ địch, phải thật sự sắc bén và liên tục công kích, nhất định phải khống chế hoàn toàn đối phương.
Ở một góc độ khác, quan điểm quân sự của Tiêu Hoài Ngọc, giống với quan điểm của hậu thế đó là “tiến công chớp nhoáng”, đúng là có rất nhiều chỗ tương đồng.
Tiến công, tiến công!
Chỉ cần khả thi, chỉ cần quân đội có thể trụ vững, không cần biết là phải đánh đổi bao nhiêu tính mạng phải hi sinh bao nhiêu người, cũng không để kẻ địch có cơ hội hồi sức.
...
Máy bắn đá cuối cùng đã phát huy uy lực của mình.
Vô số những tảng đá lớn, như những mảng thiên thạch từ trên không trung nện xuống, hơn ba trăm chiếc xe bắn đá đã bắt đầu phát ra uy lực, quả thực là uy lực không hề nhỏ, đám tàn quân của Ngụy quốc thủ trong thành, không thể làm gì được trước một đợt công kích dữ dội, lúc bấy giờ không ai trong số bọn họ có thể ngẩng đầu lên.
Đợt công kích của cỗ xe bắn đá được kéo dài hơn một canh giờ, Đình Thủy quan liên tục phải chống đỡ các cuộc bắn phá, đã bị thiệt hại nặng nề, trên tường đã xuất hiện nhiều chỗ hổng lớn.
Không ít tướng sĩ của Ngụy quân bị những tảng đá lớn đè nát thịt, không ít cung tiễn của Ngụy quân đang nỗ lực chống trả, nhưng đáng tiếc là không thể bắn tới chỗ xe bắn đá, liên quân bày bố trận địa nằm ngoài tầm bắn của cung tiễn, hơn nữa ở phía trước lại có khiên đỡ che chắn, thương vong gần như không đáng kể.
Tận mắt nhìn thấy Đình Thủy quan đã bị sụt một mảng lớn, Hàn Mạc và Lâm Thành Phi như hiểu ý nhau cùng ra lệnh cho đội trọng giáp xuất trận, cho đội quân trọng giáp làm tiên phong, phát động cuộc tấn công nhằm vào Đình Thủy quan.
Trong thực tế đội trọng giáp là một trong những binh chủng được phòng hộ kĩ càng nhất, chỉ có điều là phải tốn rất nhiều ngân lượng vào đội quân này, cho nên số lượng không nhiều, lần này hai nước Ngụy Khánh đã đều đưa ra đội quân tinh nhuệ nhất của mình, nhưng số lượng quân trọng giáp ở Đình Thủy hiện tại không quá mười vạn người.
Để tấn công cái tòa thành Định Thủy đã bị xe bắn đá phá hủy thành những mảnh nhỏ, thì một vạn quân trọng giáp là quá đủ rồi.
Yến quân ở bên trái, Khánh quân ở bên phải, nhanh chóng bố trí đội hình xong, sau khi Hàn Mạc cảm thấy đã vừa ý liền phất cờ lên, tiếng kèn hiệu đã vang lên, Lâm Thành Phi ngồi trên ngựa hô lớn:- Các huynh đệ Khánh quốc, các dũng sĩ Yến quốc, hãy cho bọn Ngụy quân nếm mùi lợi hại của chúng ta, đánh tan bọn nhãi Ngụy quốc, xông lên!
Hiệu lệnh vang lên, trống quân ầm vang, một vạn quân trọng giáp đã sẵn sàng, nhất tề hô vang như tiếng sóng gầm thét:- Giết!
Bước chân “rầm rập”, mặt đất như bị lay chuyển mạnh, một vạn quân trọng giáp giống như một quả núi sắt đang di chuyển, ào ạt tiến về phía thành trì, còn đám bộ binh thì theo sát phía sau, trong trận đánh này thì bộ binh không thể phát huy hiệu quả lớn nhất cho nên được xếp ở phía cuối cùng.
Ở phía trên Đình Thủy quan cũng liên tục hô vang, quân Ngụy đã tập kết lại, bày bố trận ở Đình Thủy quan, nghênh đón đợt công kích của liên quân về phía họ.
Chiến sự thay đổi, tình thế nơi sa trường cũng thay đổi trong nháy mắt, chính là chỉ mấy hôm trước đây, bọn chúng đang ở thế tấn công, từng đợt lại từng đợt công kích về phía Khánh quân, làm cho Khánh quân phải rất khổ sở chống đỡ.
Nhưng kể từ khi Yến quân tham chiến, sự xuất hiện của câu liêm thương, làm cho thay đổi hẳn cục diện cuộc chiến.
Những âm thanh ầm ầm đất trời cứ vọng tới, làm cho tinh thần của Ngụy quân đang chốt ở quan ải khiếp sợ, sự sợ hãi này, còn là dư âm sau khi đội Thiết kỵ binh bị tiêu diệt toàn bộ, tướng lĩnh của Ngụy quân lúc này đã hô lớn:- Mau bắn tên, mau bắn tên!
Chỉ có điều lần này là đội trọng giáp xông lên, tuy rằng trong đám đội trọng giáp này cũng có một số lượng do không che chắn kín đã bị trúng tên ngã xuống, nhưng phần lớn đội hình vẫn rất chỉnh tề nhanh chóng lao về phía Đình Thủy quan.
Bọn họ dùng hết sức để có thể di chuyển với tốc độ nhanh nhất, trong thời gian sớm nhất có thể tiếp cận quan ải Đình Thủy.
Khí thế sục sôi, ở phía Đình Thủy quan ở thời điểm này như có một cơn mưa tên nhằm về phía liên quân, đội quân trọng giáp vẫn đang cầm cự rất tốt, nhưng đám bộ binh ở phía sau chết cũng không ít.
Với đà tấn công như vậy, thì rất khó có thể ngăn cản nổi.
Khí thế liên quân đang hừng hực, như một cơn sóng thần, rất nhanh bổ nhào vào cái lỗ hổng của quan ải.
Ngụy quân biết rất rõ một khi đánh mất Đình Thủy quan, thì sẽ ảnh hưởng đến Ngụy quốc như thế nào, cho nên tiếng kèn hiệu của Ngụy quân liên tục vang lên, ở tất cả các lỗ hổng, đều có một số lượng lớn quân được bố trí ngăn chặn, không cho liên quân từ bên ngoài xâm nhập vào, băng vải quấn khắp mặt bọn chúng, sắc mặt rất sợ hãi, nắm chặt vũ khí, đợi cho liên quân xông vào, là lập tức nghênh đón.
Những tiếng “loảng xoảng loảng xoảng” vang lên như có tiết tấu, binh sĩ liên quân đã bám vào những hòn đã vỡ và những phiến đá nhỏ nhô ra, từng người từng người tiếp cận chỗ hổng, số lượng ngày một đông, trong tích tắc, binh sĩ liên quân đã xông lên tất cả những lỗ hổng.
Tướng sĩ liên quân nắm chặt những cây đao to và những cây thương dài, với khí thế quật cường lao lên phía trước, binh sĩ Ngụy quân cũng đỏ ngầu con mắt, rống lên, giơ cao những tấm khiên đỡ và thương dài ra nghênh chiến.
Giống như một trận sóng lớn, một cuộc giao tranh tàn khốc ngay ở các lỗ hổng của Đình Thủy quan, âm thanh phát ra rất lớn.
Đám binh sĩ của hai bên xông vào nhau, trong nháy mắt đã chỉ còn thấy một màu đen của vũ khí cùng với áo giáp đã bị sóng triều cuốn trôi, nhưng ở phía sau binh sĩ hai bên vẫn rất dũng cảm xông lên, tiếng đao kiếm áo giáp va chạm vào nhau vang lên như tiếng sấm.
Đình Thủy quan cho dù đã bị xe bắn đá oanh tạc mãnh liệt, đã xuất hiện hơn mười lỗ hổng lớn nhỏ, nhưng thực sự vẫn chưa đủ lớn, hai quân lại áp sát vào nhau, ngoại trừ hàng thứ nhất, vũ khí của các binh sĩ ở phía sau không thể cùng tấn công, mỗi một lỗ hổng chỉ rộng có hơn chục mét, quân hai bên có tới hàng nghìn người cùng xông lên, thương, đao kiếm, áo giáp đều cùng một chỗ, rất nhiều binh sĩ bị mắc kẹt, không thể đưa vũ khí ra, nhưng lại giống như một con dã thú ôm chặt lấy đối phương, dùng hết sức bóp chết đối thủ trong tay, những đám quân ở phía sau cứ ùn ùn kéo tới, ở phía trước có người ngã xuống, thì lập tức người phía sau xông lên chém giết, hơn nữa ở những lỗ hổng của Đình Thủy quan, còn có đội cung tiễn liên tục bắn tiễn, tìm mục tiêu để hạ sát, đội cung tiễn của liên quân cũng tìm cơ hội, bắn hạ những tên của đội cung tiễn ở trên thành.
Ở chiến tuyến Đình Thủy quan, sự sát sinh cùng những tiếng kêu thảm thiết tập trung cùng chỗ, như xé toạc không trung.
...
Hàn Mạc nhìn về phía Đình Thủy quan đang tranh đấu kịch liệt, sắc mặt tỏ ra không tốt, sau một lúc, mới than thở một tiếng:- Để trở thành một danh tướng lẫy lừng trong thiên hạ phải đánh đổi bằng sự hi sinh của rất nhiều người!
Chu Tiểu Ngôn vẫn luôn luôn đi theo hắn, nghe hắn nói như vậy, cũng nhỏ nhẹ nói một câu:- Đương nhiên như vậy, dẫu sao thì trong thiên hạ cũng phải có một vài người nào đó đứng ra để hoàn thành việc này chứ!Hắn giơ tay lên, trên tay đang nắm roi ngựa, chỉ về phía Đình Thủy quan nơi đang xảy ra cuộc huyết chiến, chậm rãi hỏi:- Một khi cửa ải này bị vỡ, thì tên của ngươi sẽ được ghi lại trong sử sách!
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, liên quân tuy rằng đã tấn công rất dũng mãnh, nhưng sự gan dạ của người Ngụy lúc này cũng rất mạnh mẽ, ở tất cả những lỗ hổng của quân Ngụy, kiên trì đứng vững ngăn cản sự công phá của liên quân, hai bên chết vô số, chỉ đến khi ánh rạng đông xuất hiện, thì trong số hơn mười lỗ hổng, không ngờ đã có một lỗ hổng bị phá vỡ, đối với người Ngụy mà nói thì đây quả thực là một kì tích.
Hàn Mạc trong lòng hiểu rõ, binh sĩ liên quân đang trải qua một cuộc chiến tàn khốc, khẳng định đã rất cố gắng, nhưng hắn cũng nắm chắc là, quân Ngụy lúc này cũng đã kiệt sức.
Khi công kích thành thì điều đáng sợ nhất đó chính là kéo dài thế giằng co, không những thương vong nghiêm trọng mà còn ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần chiến đấu của binh sĩ, nếu như lúc này rút lui, liên quân có thể tạm thời được nghỉ ngơi, cũng có nghĩa Ngụy quân cũng có thời gian nghỉ ngơi.
Trong giờ khắc này, chỉ có để cắn răng mà chịu đựng, để công phá.
Hai bên hiện đang so tài chịu đựng, ai có thể kiên trì bám trụ, thì bên đó sẽ nắm phần thắng lợi.
Tên lính liên lạc của Khánh quân phóng như bay sang, truyền dụng ý của Lâm Thành Phi, là có muốn rút binh hay không, bởi vì liên quân thương vong quá lớn, nếu như cố gắng bám trụ, chỉ e thương vong sẽ còn tăng lên.
Hàn Mạc lệnh cho tên lính liên lạc quay về báo cho Lâm Thành Phi rằng:- Đã không thể rút lui rồi!
Khi mà ánh mặt trời vừa chiếu rọi xuống mặt đất, thì từ phía Đình Thủy quan bỗng nhiên có lệnh truyền tới, trải qua một đêm chiến đấu ác liệt, cuối cùng đã có một lỗ hổng bị quân Yến phá vỡ, Yến quân như một dòng nước xiết xông vào trong thành.
Đoạn thành dài ngàn dặm, cuối cùng cũng đã có thể phá vỡ, cũng chẳng khác nào là bị con dao găm đâm vào, dũng khí của Ngụy quân càng suy sụp, các chỗ hổng liên tục bị phá vỡ.
Liên quân Yến Khánh sau đại thắng Nam Dương quan nên uy phong lẫy lừng, giờ đây lại lập lên một kì tích khác, không ngờ chỉ sau một đêm chiến đấu, với sự dũng cảm gan dạ không sợ chết của mình đã công phá thành công cánh cửa bảo vệ của người Ngụy.

Ngụy quân bị thất bại hoàn toàn.
Tuy rằng Ngụy quân vẫn liều chết ngăn cản, nhưng liên quân giống như một cơn đại hồng thủy xông tới, quân Ngụy đã không còn đủ khả năng để chống cự, trong trận chiến này đám của bọn chúng không thể phát huy bất cứ một tác dụng gì.
Tất cả đều rơi vào đường cùng, để lại sau đó là vô số những thi thể của người Ngụy, vất bỏ Đình Thủy quan, toàn quân rút lui, Hàn Mạc đúng giờ ngọ đã đặt chân mình lên trên tương thành Đình Thủy quan, phóng tầm mắt nhìn về phía thi thể và tù binh quân Ngụy, đã không còn một tên của Ngụy quân dám chống cự.
Lâm Thành Phi đứng bên cạnh Hàn Mạc, hai người đang đứng ở chỗ cao nhất của quan ải, nhìn xa xa về hướng tây, nơi đó đó là một mảnh đất núi sông hiền hòa, dưới ánh mặt trời, quả thực rất tráng lệ.
-o0o-


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!