Quyền Thần

Chương 956: Chương 981


trước sau

Chương 981: Trong rừng cây

Sau khi đám người Tào Ân đi qua, Tiêu Mộc lại thấp giọng hỏi:- Đại tướng quân, mấy người kia xem ra hành tung quỷ dị, hình như là hướng về đầu thôn kia đi tới, chúng ta có đi theo không?
Cặp mắt Hàn Mạc chỉ nhìn bên ngoài, trầm ngâm một lát, mới hỏi tên do thám phát hiện tung tích đám đạo sĩ kia:- Ngươi vừa nãy nhìn thấy đám đạo sĩ đó ở đâu?
Tên do tham kia vội tiến lại gần, hạ giọng nói:- Đại tướng quân, đi qua cánh rừng này, phía trước có một khe núi nhỏ, đi qua hết khe núi nhỏ đó, chỗ đó còn có một cái gò nhỏ nữa, vừa rồi tiểu nhân chính là nhìn thấy đám đạo sĩ kia ở bên đó, không kinh động tới bọn họ. Lúc đó bọn họ tự tập ở đó hình như đang bàn bạc chuyện gì đó, tiểu nhân cách xa quá, không nghe được gì.
- Cưỡi ngựa à?
- Không phải! Họ đều đi bộ.
Hàn Mạc gật gật đầu, hướng về tên do thám kia dặn dò:- Ngươi hành sự lanh lợi, bây giờ quay về trong thôn, nói là tình huống có biến, để mọi người đều đề phòng.
Tên do thám đó hạ giọng đáp vâng, liền quay người đi, động tác mạnh mẽ, thật đúng là nhanh nhạy.
Tiêu Mộc thấp giọng hỏi:- Đại tướng quân, chúng ta có đuổi theo đám đạo sĩ đó không?
Hàn Mạc lắc đầu nói:- Chúng ta cứ ở đây đợi thêm một hồi nữa. Chỉ sợ không cần chúng ta đi tìm, đám đạo sĩ kia sẽ nhanh chóng đến đây thôi.
Tiêu Mộc vừa nãy không hề nghe được bọn Xương Đức Hầu nói chuyện, đương nhiên không biết bọn Xương Đức Hầu đang bị Thuần Dương Chân Nhân đuổi theo, ngạc nhiên hỏi:- Đại tướng quân, sao ngài biết là họ sẽ đi qua đây?
Hàn Mạc khẽ thở dài:- Nếu như không đến, ngược lại là chuyện tốt đó.Trong lòng lại trầm tư: “Nếu thật sự Thuần Dương Chân Nhân đuổi giết Tào Ân, ta có nên ra tay cứu giúp hay không?”
...
Nội tâm của Hàn Mạc lúc này có thể nói là cực kỳ phức tạp.
Tào Ân tối nay xuất hiện, hắn tất nhiên là kinh ngạc vô cùng. Nghe được mấy câu bọn chúng nói, Hàn Mạc cũng đã biết, chỉ sợ đúng như lời Tú công chúa nói, trong thành Yến Kinh, quả thật đã có người cùng với người nước Khánh thỏa thuận với nhau, để người nước Khánh giữ Tào Ân ở lại.
Tuy rằng không biết Tào Ân thoát thân như thế nào, dọc đường bị đuổi giết tới tận đây, nhưng bị Thuần Dương Chân Nhân đuổi theo, Tào Ân muốn thoát thân tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Lúc trước trong lòng Hàn Mạc vẫn luôn tồn tại hoài nghi, nghĩ tới lời Tú công chúa nói với mình, có phải là Hoàng tộc có bố trí mê trận, sắp đặt cho chính mình một mê cục hay không?
Nhưng tối nay Tào Ân bị truy sát, xem ra khả năng Hoàng tộc đã sắp xếp một cái bẫy không lớn. Tào Ân là nhân vật quan trong của Hoàng thất, nếu như Hoàng thất chuẩn bị đối đầu với thế gia thì không thể thiếu đi một nhân vật như vậy. Hay nói cách khác, người lén thỏa hiệp với nước Khánh tuyệt đối sẽ không phải là Hoàng tộc.
Tình hình chính sự nước Yến hiện nay cũng rõ ràng, ngoại trừ Hoàng tộc chính thống, gia tộc hùng mạnh nhất đương nhiên chính là Hàn tộc.
Người nước Khánh muốn âm thầm thỏa hiệp với nước Yến, chỉ có thể lựa chọn thế lực hùng mạnh. Không hề nghi ngờ gì, người bên trong nước Yến có tư cách âm thầm đạt được thỏa hiệp với nước Khánh cũng chỉ có Hoàng tộc và Hàn tộc.
Tào Ân bị truy sát, trực tiếp chứng tỏ người thỏa hiệp với người nước Khánh sẽ không phải là người trong Hoàng tộc, vậy chỉ có thể nói chắc chắn rằng Hàn tộc và nước Khánh âm thầm có liên hệ với nhau.
Hàn Mạc tất nhiên hiểu rõ, thế gia từng bước bước suy nhược, thậm chí là mất mạng, địa vị của Hàn gia ở nước Yến càng ngày càng vẻ vang. Kế sách cân bằng mà Hoàng tộc thi hành lúc đầu đã là quá khứ rồi.
Thời điểm này, Hàn tộc trở thành gia tộc được kiêng nể nhất trong Hoàng tộc, nếu có cơ hội, Hàn Mạc tin rằng Hoàng tộc nhất định sẽ làm cho Hàn tộc suy yếu, thậm chí là tiến hành thanh trừ.
Đối mặt với sự uy hiếp như vậy, bản thân Hàn tộc tất nhiên cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Trong xương tủy của Hàn Mạc, đối với mớ lý luận “quân ái thần trung” này vốn không hề lưu tâm, đối với hắn, mục tiêu của tất cả những người tranh đấu, chẳng qua là để chính mình có thể sống tốt một chút. Nếu như Hoàng tộc động thủ với Hàn gia, Hàn Mạc sẽ không một chút do dự bảo vệ gia tộc của mình, không sợ phải khai chiến với Hoàng tộc.
Nhưng hắn cũng hiểu ra một điểm, Hoàng tộc dù sao cũng là chính thống, trước khi Hoàng tộc còn chưa chính thức ra tay, bản thân chỉ có thể dùng hết khả năng mà tích tụ sức mạnh. Bản thân Hàn tộc cũng không nên ra tay quá sớm, nếu không dưới con mắt của thiên hạ, Hàn tộc cuối cùng phải mang trên lưng cái tiếng phản tộc, những ngày tháng sau sẽ có thêm rất nhiều phiền toái, nếu không phải bất đắc dĩ, Hàn Mạc không muốn để sự tình diễn biến quá gay go.
Chỉ là tình thế trước mắt xem ra, Hàn tộc và Hoàng tộc dường như đã khai chiến tới nơi rồi.
Tuy rằng đạo ý chỉ kia là triệu mình về kinh, khiến trong lòng Hàn Mạc nảy sinh rất nhiều loại cám giác, nhưng hắn lại cực kỳ rõ rằng, nếu Hàn Huyền Đạo vì Hàn tộc thật sự chuẩn bị cùng với Hoàng tộc khai chiến, thì Xương Đức Hầu Tào Ân tuyệt đối không thể trở lại kinh thành.
Địa vị Xương Đức Hầu ở Lang Giáp doanh đã ăn sâu bén rễ, thuộc hạ thân tín phân bố rải rác, hơn nữa hắn là người trong Hoàng tộc, ở chính đàn nước Yến lực ảnh hưởng nhất định, một nhân vật như vậy mà quay về kinh thành, tất sẽ tăng cường lực lượng cho Hoàng tộc.
Thân là một phần của Hàn tộc, Hàn Mạc tất nhiên không muốn nhìn thấy thực lực Hoàng tộc được tăng cường.
Hơn nữa hiện tại hắn đã mơ hồ cảm giác được, nước Khánh phái Thuần Dương Chân Nhân đuổi giết Xương Đức Hầu Tào Ân, chỉ sợ bản thân Hàn tộc trong đó cũng đã bắt đầu có hành động cực kỳ lớn rồi, nếu mình cứu Xương Đức Hầu lúc này, chỉ sợ là phá hủy kế hoạch của chính gia tộc mình.
Chỉ có điều khiến trong lòng Hàn Mạc vô cùng không hài lòng, đó là toàn bộ kế hoạch của Hàn tộc dường như đang giấu giếm mình, theo lý mà nói, bản thân mình nắm trong tay quân Tây Bắc, tay giữ binh quyền hùng mạnh, đã là nhân vật thực quyền trong nội bộ Hàn tộc, nếu Hàn tộc có kế hoạch gì, cứ cho là không đem cụ thể từng bước một tiết lộ cho mình biết, nhưng cũng nên để mình biết đại khái mục tiêu hành động mới phải.
Nhưng cảm giác của Hàn Mạc, dường như rất nhiều chuyện trong tộc bao giờ cũng gạt mình, thậm chí là giấu giếm cả phụ thân mình. Điều này làm Hàn Mạc chìm trong nghi hoặc, sâu trong nội tâm cũng có một loại cảm giác bất an.
...
- Đại tướng quân, hình như có động tĩnh.Hàn Mạc đang trầm tư suy nghĩ, thanh âm của Tiêu Mộc bất chợt vang lên bên tai.
Hàn Mạc vội định thần lại, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân vang lên, Hàn Mạc xoay người giơ tay ra hiệu không được lên tiếng, mọi người lập tức nắm chặt vũ khí trong tay, nằm trong rừng.
Quả nhiên, chỉ khoảng nửa khắc, Hàn Mạc liền nhìn thấy ở ngoài rừng cách đó không xa có một đám người đang tiến lại, tối nay bầu trời có trăng, Hàn Mạc tinh mắt hơn người, thấy rất rõ nét. Đang tiến lại có hơn mười người, dẫn đầu là một lão đạo áo bào tung bay, trên đầu chải búi tóc đạo sĩ, tay cầm một cái phất trần, màu trắng bay phất phơ, tiên phong đạo cốt, đích thị là vị Thuần Dương Chân Nhân mà hắn đã từng gặp ở nước Khánh.
Vị Thuần Dương Chân Nhân kia nhìn như chỉ bước đi thong thả, nhưng cả người lại giống như không có xương vậy, nhẹ nhàng thoải mái, lão mặc dù động tác từ tốn, nhưng vẫn cứ đạt tới độ kinh người, tựa hồ như đạp gió mà đi vậy. Hơn mười đạo sĩ phía sau lão, trên người lại không phải đạo bào, mà mặc Bát Quái kính y, buộc một sợi dây ở thắt lưng, nhưng mà trên đầu cũng búi tóc kiểu đạo sĩ, mỗi người đều nắm trường kiếm trong tay, những người này dưới chân như tạo ra gió, cùng chạy rất nhanh, so với Thuần Dương Chân Nhân dường như là một người đang chậm rãi đi cùng với đám người đang chạy hết tốc lực, nhưng không biết vì sao, vị Thuần Dương Chân Nhân đó vẫn luôn dẫn đầu, phía sau đám người tốc độ tuy nhanh, nhưng không có ai có thể vượt qua Thuần Dương Chân Nhân được.
Trong lòng Hàn Mạc kinh hãi, chỉ nhìn khinh công là biết võ công hơn người của Thuần Dương lão đạo.
Hai năm nay, võ công của Hàn Mạc ngày càng tăng lên, so với lúc đầu mới đến thành Yến Kinh, thì võ công đã cao hơn rất nhiều. Thân hắn mang ba đại võ công tâm pháp, lại có thêm tuyệt học “Bát bộ côn thuật”, qua vài năm nữa võ công nhất định sẽ tiến vào đẳng cấp đỉnh cao kia.
Chỉ là hiện tại thời gian luyện tập dẫu sao vẫn còn ngắn, cũng chưa thông hiểu đạo lí, so với loại cao thủ như Nam xà Bố Cam hay Thuần Dương Chân Nhân này vẫn là có chút chênh lệch.
Nhìn thân thủ của Thuần Dương Chân Nhân giống như thần tiên, đã khiến cho Hàn Mạc cảm giác được võ nghệ của vị lão đạo này rất cao, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Tối nay xem ra phiền toái không nhỏ. Với bản lĩnh của lão già này, chỉ cần đuổi kịp Tào Ân, ta cho dù ra tay giúp đỡ Tào Ân, cũng chưa chắc là địch thủ của lão”.
Hắn biết võ nghệ Tào Ân cũng không kém, nhưng có thể truy đuổi Tào Ân khắp nơi vậy, võ nghệ của lão đạo này có thể hiểu là cao minh cỡ nào.
Đột nhiên nghĩ đến vị Thuần Dương lão đạo này là người của Khánh hậu, chẳng lẽ lão đạo này lặn lội từ thành Thượng Kinh đến đây, cũng là do Khánh hậu phái ư? Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Mạc càng chấn động, khó mà ngờ rằng Hàn tộc lại âm thầm liên lạc với chính Khánh hậu.
Tim hắn như có điện chạy qua, trước có Bố Cam ám sát Tú công chúa, hiện giờ thì Thuần Dương Chân Nhân truy sát Tào Ân, mà Tú công chúa và Tào Ân đều là người trong Hoàng thất. Hai nước khác đột nhiên khai chiến, ra tay đối phó với Hoàng tộc nước Yến, đây nếu đổi lại bình thường đã là chuyện khó tưởng tượng nhưng hiện nay lại là lần lượt xảy ra, chẳng lẽ lần này đối phó với Hoàng tộc, rốt cuộc đồng thời liên quan tới cả ba nước?
Rốt cuộc có phải là Hàn tộc bị cuốn vào trong đó hay không?
Chẳng lẽ Hàn tộc lại lén lút kết giao với thực lực của hai nước khác, muốn trở thành một đồng minh bí ẩn như vậy?
Hàn Mạc chỉ cảm thấy trên người có chút lạnh lẽo.
Khánh hậu, Bố Cam, hai người này đều là những kẻ đại diện cho một nước, có thể đem hai người này trở thành đồng minh, đây chính là loại đồng minh hùng mạnh, nếu là Hàn tộc ở trong đó thì không sao rồi, nếu không phải Hàn tộc mà là một người khác, vậy thì uy hiếp đối với Hàn tộc quả thực là quá lớn.
Trong lòng hắn càng nghĩ càng kinh hãi, Tiêu Mộc lại ở bên hạ giọng nói:- Đại tướng quân, đám đạo sĩ này hình như cũng đi hướng về thôn kia, chúng ta có đuổi theo hay không?
Hàn Mạc thần sắc ngưng trọng, nhíu mày, nắm chặt Huyết Đồng Côn, biết rằng tối nay thật sự là một đêm hung hiểm quỷ dị, thấp giọng nói:- Chúng ta đuổi theo, giữ khoảng cách, không được để họ phát hiện chúng ta ở phía sau.
Tiêu Mộc nói:- Đại tướng quân, đám đạo sĩ này hành tung quỷ dị, xem ra là đang đuổi theo đoàn người phía trước kia.Dừng một chút, hạ giọng nói:- Lão đạo sĩ dẫn đầu kia xem ra võ công không tồi, đám đạo sĩ đó nhìn qua cũng không phải hạng xoàng đâu.
Hàn Mạc gật gật đầu, quay đầu lại hướng về mấy người phía sau nói:- Các người nghe rõ đây! Chúng ta bây giờ quay về thôn, đợi lát nữa không có mệnh lệnh của ta, cho dù có xảy ra chuyện gì động trời cũng không được tự tiện hành động.
Mọi người đáp vâng, lúc này Hàn Mạc mới đứng dậy, nắm Huyết Đồng Côn, dẫn cả bọn cẩn thận đi trong rừng cây, hướng về phía thôn quay trở lại.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!