Chương 987: Tương kế tựu kế
Thuần Dương chân nhân quả là thiên hạ đệ nhất cao thủ hiếm thấy, thế nhưng Thái Cự Bộ thì lão chưa từng được lĩnh giáo qua, bây giờ đột nhiên gặp phải môn công phu này, trong lòng liền cảm thấy có chút sợ hãi. Hơn nữa Huyền Cơ đại sư lại đang đứng bên cạnh, lão lại có vẻ như đang đề phòng Huyền Cơ đại sư đánh lén, thế nên không thể toàn tâm toàn ý tập trung ứng phó với Hàn Mạc được, cây phất trần giống như một tia sáng trắng đang bao trùm lên cơ thể, bóng của Hàn Mạc thoắt ẩn thoát hiện giống như một con quỷ di động xung quanh lão, trong thời điểm này lão thật sự không thể làm gì Hàn Mạc.
Mặc Thập Nhị Lang sau khi uống viên thuốc giải, cái cảm giác choáng váng trong đầu gã dường như đã tan biến đi nhiều, lúc này lại đang nhìn thấy Huyền Cơ đại sư đang chỉ giáo Hàn Mạc, lĩnh ngộ Thái Cực Bát Quái bộ pháp, uy lực của những thế đó, quả thật là làm cho người ta hoa cả mắt, trên mặt cũng hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Bộ pháp của Hàn Mạc càng đi càng nhuần nhuyễn, khi Huyền Cơ đại sư vừa mới bắt đầu truyền thụ khẩu quyết cho hắn, lấy Thuần Dương làm chuẩn, lượn quanh người lão, đem những lời khẩu quyết đó vận dụng vào cuộc giao chiến.
Bộ pháp này, lấy một cao thủ như Thuần Dương chân nhân để đối phó, tất nhiên là tốc độ tiến bộ sẽ rất nhanh.
Thái Cực Bộ Pháp huyền diệu vô cùng làm cho người ta khó có thể khắc chế, có điều nếu lúc này Thuần Dương chân nhân có thể vận chuyển được kình khí, thì Hàn Mạc tất nhiên là có thể dùng sự huyền diệu của bộ pháp này để né tránh sự tấn công của Thuần Dương chân nhân, không chắc có thể phá tan cái kình khí của Thuần Dương chân nhân để tiếp cận lão.
Chỉ có điều Thuần Dương chân nhân vừa đỡ Huyền Cơ đại sư một chưởng, kình khí hiện cũng suy yếu đi đôi ba phần công lực, hơn nữa với tiếng gầm như Sư Tử của Huyền Cơ đại sư đã khống chế được thế kêu của con Hạc, lại càng làm cho kình khí của Thuần Dương chân nhân bị tiếp tục tổn hao không nhỏ, càng làm cho nỗi sợ hãi trong lòng của Thuần Dương chân nhân tăng lên, không dám tự tiện tập trung kình khí vào tiếng Hạc kêu, để tránh Huyền Cơ đại sư lại tiếp tục ra tay.
Bởi đang có rất nhiều băn khoăn, Thuần Dương chân nhân chỉ có thể phát huy được bản lĩnh sẵn có, còn Hàn Mạc vẫn đang dựa vào Thái Cực Bộ Pháp và Bát Bộ Côn Thuật, khiến cho lão phải chống đỡ một cách vất vả.
Nhân tài mới nổi, mà có thể đạt tới cảnh giới võ đạo như Hàn Mạc, thì quả là hiếm thấy. Thuần Dương chân nhân vốn cho rằng nếu muốn ra tay, ngoại trừ cái cảm giác lúc nào cũng phải đề phòng cảnh giác Huyền Cơ đại sư ra, còn mọi chuyện khác coi như là vẫn đang rất thuận lợi, hôm nay lại bị một tên trẻ tuổi Hàn Mạc này làm cho điêu đứng, trong lòng lão quả thực là kinh sợ, cực kỳ phẫn nộ.
Hai người bọn họ đang đi đi lại lại, giao chiến một hồi lâu, Thuần Dương chân nhân liên tiếp xuất ra những chiêu có sát khí uy phong, nếu không phải là nhân vật bình thường thì sớm đã có vô số kẻ phải chết dưới cây phất trần này, nhưng bộ pháp của Hàn Mạc đang dùng lại khiến cho Thuần Dương chân nhân không thể tìm ra được quy luật, cực kỳ linh hoạt, sát khí đằng đằng, Hàn Mạc lại di chuyển uyển chuyển linh hoạt trong bộ pháp này, thật không dễ mà có thể hóa giải.
Trái với bộ pháp mà Hàn Mạc hiện giờ mới dần dần thuần thục, còn Bát Bộ Côn Thuật đã rất thông thạo, liên tục xuất ra những chiêu xuất quỷ nhập thần, Thuần Dương chân nhân cũng không phải nhân vật tầm thường, nếu đổi lại là người bình thường, chỉ e rằng sớm đã bị Huyết Đồng Côn đả trọng thương.
Trên thực tế thì đây cũng là lần đầu tiên mà Hàn Mạc và thiên hạ đệ nhất cao thủ giao chiến, Thuần Dương chân nhân tuy rằng không thể phát huy được toàn bộ công lực, nhưng cũng đủ để ý chí chiến đấu của Hàn Mạc sục sôi.
Lại đấu thêm hai mươi ba hiệp nữa, hai người lúc này giằng co không dời, chợt nghe thấy Mặc Thập Nhị Lang kêu lớn:- Hàn Mạc, hãy đánh vào ngực, đó là điểm yếu của lão!
Hàn Mạc lúc trước cũng đã nhìn thấy nhát đao cuối cùng của Mặc Thập Nhị Lang được chém thẳng vào ngực của Thuần Dương chân nhân, mơ hồ phát hiện ra được cái gì đó, lúc này bỗng tỉnh ngộ sau tiếng nhắc nhở của Mặc Thập Nhị Lang, liền hiểu ra, đòn trí mạng vào Thuần Dương chân nhân, chính là ở giữa ngực.
Trong lòng hắn rất bình tĩnh, sau khi tìm được điểm công kích, liền liên tục nhằm vào ngực của Thuần Dương chân nhân tấn công mãnh liệt.
Côn thuật của hắn tuy rất tinh diệu, nhưng Thuần Dương chân nhân cũng không hổ là cao thủ võ đạo, tuy rằng là dựa vào sự khéo léo và nhẹ nhàng của phất trần để ứng phó với Huyết Đồng Côn của Hàn Mạc, nhưng lại để lộ ra một khoảng trước ngực mình, không khó để có thể tìm ra cái khoảng trống này, Bát Bộ Côn Pháp của Hàn Mạc liên tiếp được đưa ra, côn như tia chớp, thậm chí còn phát ra những tiếng nổ như sấm, thế nhưng Thuần Dương chân nhân đã dùng toàn bộ sức lực để chống đỡ, đúng là rất khó có thể tấn công vào ngực của lão.
Đám Tiếu Mộc đứng ở một bên nhìn thấy Hàn Mạc tấn công không thành, trong lòng đều tỏ ra rất lo lắng, thoáng nhìn thấy đám đạo sĩ là thủ hạ của Thuần Dương chân nhân đang cầm đao để khống chế đồng bọn, cơ thể của Tiếu Mộc như đang di động, nắm chặt đại đao trong tay, võ sĩ Yến quốc phía sau cũng lập tức đuổi kịp, bao vây xung quanh, đám võ sĩ của Tống Thế Thanh nhìn thấy đám người Tiếu Mộc đang tiến lên, cũng không hề do dự, hò hét xông lên phía trước, vây quanh đám đạo sĩ đó.
Đám đạo sĩ lập tức nắm chặt đao, một tên đạo sĩ đã trầm giọng nói:- Ai dám động thủ?Lúc này Thuần Dương chân nhân đang giao chiến với Hàn Mạc, hơn nữa bọn đạo sĩ này cũng hiển nhiên hiểu được Huyền Cơ đại sư là người của chính tông võ đạo, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, ra tay huyết chiến với đám người của Tiếu Mộc, nhưng cũng không dám vào thời điểm này hạ sát đám võ sĩ Yến quốc này.
Tiếu Mộc dơ cao thanh đao lạnh lùng nói:- Các ngươi là yêu đạo, vẫn còn không chịu thả người? Nếu như thả bọn họ ra, may ra còn bảo toàn được tính mạng cho các ngươi, nếu không... giết không tha!
Đám đạo sĩ này là những tên trung thành thân tín của Thuần Dương chân nhân, cũng là người có khí phách và lòng gan dạ, đã có tên trầm giọng nói:- Các ngươi dám bước lên phía trước một bước, cùng lắm là cùng chết!
Trong lúc nhất thời, hai bên đang giằng co nhau không buông.
Ngay vào lúc này, chợt nghe thấy tiếng của một tên võ sĩ Yến quốc thất thanh kêu lên, mọi người hướng về phía âm thanh phát ra, thì chỉ thấy dưới ánh trăng, cây Đồng Côn lóe sáng, từ trong tay của Hàn Mạc bay ra.
Các võ sĩ Yến quốc lúc này đều đã rất sợ hãi, còn đám đạo sĩ kia trong tức thời đã quên Huyền Cơ đại sư đang ở đây, đã có mấy tên reo hò lên.
...
Hàn Mạc và Thuần Dương chân nhân giao đấu một hồi lâu, thật vất vả mới có thể nhìn thấy ở trước ngực của Thuần Dương chân nhân để lộ ra một sơ hở nhỏ, chỗ sơ hở đó lúc ẩn lúc hiện, còn Hàn Mạc cũng biết rõ, cơ hội đã chờ đợi này đã đến trong nháy mắt.
Hắn không có chút do dùng trường côn tiến công, nhằm thẳng vào ngực của tên đạo sĩ này.
Huyết Đồng Côn mang theo uy lực dũng mãnh, nhưng lại như một con rắn độc cực kỳ linh hoạt và xảo quyệt, mắt dường như đã thấy là sắp có thể đánh tới nơi, nhưng cái sơ hở đó chỉ trong nháy mắt khi mà Hàn Mạc xuất côn, đã lập tức được bịt kín, còn côn thế của Hàn Mạc thì đang lao tới, mang theo toàn bộ khí lực, giống như một tia sét mạnh, thật khó có thể thu hồi lại được.
Sơ hở của tên đạo sĩ Thuần Dương là do lão cố ý để lộ ra, chính là muốn để địch xâm nhập vào.
Khi lão nhìn thấy cây côn của Hàn Mạc sắp lao tới, trong lòng lúc đó như mở cờ, sớm đã chuẩn bị chiêu thức ứng phó, phất trần nhanh chóng cuốn chặt lấy Huyết Đồng Côn, còn tay trái thì lại đang đưa ra thăm dò, nắm chặt lấy cây côn, ở thời khắc này, lão mạo hiểm một lần, đó là dùng kình khí để đánh văng tay của Hàn Mạc ra.
Cùng Hàn Mạc giao chiến một hồi lâu, lão biết Hàn Mạc là người có võ công phi phàm làm cho người khác phải kinh sợ, nhất là bộ côn pháp xuất quỷ nhập thần đó cho nên đã quyết định, trước tiên là phải đoạt được Huyết Đồng Côn, nếu như Hàn Mạc mất đi cây Huyết Đồng Côn, tất nhiên là sẽ không thể chịu nổi một chưởng.
Sự tình quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán của lão, sau khi kình khí của lão được truyền vào cây côn, thì ở bên kia Hàn Mạc kêu lên một tiếng “không tốt”, rồi buông tay thả côn ra, Thuần Dương lão đạo liền dùng phất trần ngăn lại, cây côn lập tức bị cuộn lên phía trên, rồi bay vào khoảng không.
Ngay tại cái thời khắc mà lão nghĩ rằng Hàn Mạc đã trúng kế, thì bỗng nghe thấy một âm thanh như xé gió vang lên, lập tức thấy có vô số ám khí hình ngôi sao đang lao vào ngực mình.
Tuy nhiên, Thuần Dương lão đạo là người rất cẩn trọng, cây phất trần hướng lên không trung, muốn dùng cây phất trần để ngăn cản đám ám khí đó đang lao về phía ngực mình, phát hiện ra sơ hở thì đã quá muộn rồi.
Nhanh như chớp, lão đã biết lão không những không làm cho Hàn Mạc trúng kế, mà ngược lại còn bị Hàn Mạc tương kế tựu kế.
Hàn Mạc đúng là đang tương kế tựu kế.
Khi mà Thuần Dương lão đạo để lộ ra sơ hở, thì trong lòng Hàn Mạc giống như được một tấm gương sáng chiếu rọi đánh thức, dù sao đây cũng là trận đồ mà chính lão bày ra, nếu không với sự tu luyện của Thuần Dương lão đạo thì tuyệt đối vào lúc này không thể dễ dàng để lộ ra sơ hở dù chỉ là nhỏ nhất.
Hơn nữa chỉ trong nháy mắt Hàn Mạc cũng ý thức được, Thuần Dương lão đạo này cố ý để lộ ra sơ hở, chính là muốn cây Huyết Đồng Côn của hắn xâm nhập vào, từ đó có thể đoạt được đồng côn của mình.
Hàn Mạc xuất côn chỉ trong nháy mắt, liền nghĩ ngay tới cách tương kế tựu kế.
Khi cây phất trần của Thuần Dương lão đạo quấn lấy cây côn, hướng lên trời, thì chính lúc này, trước ngực sẽ được mở ra, đó chính là một cơ hội tốt, khi Hàn Mạc buông cây côn ra, liền xoay cổ tay, phóng liền một loạt ám tiễn.
Ám tiễn do Tây Hoa Thính chế tạo, bên trong lại có chín cái ám tiễn nhỏ, hơn nữa ám tiễn nào cũng đều được tẩm độc dược, mỗi lần phóng ám tiễn ra, có thể đồng thời cùng lúc phóng ra ba ám tiễn.
Hàn Mạc cũng đã từng dùng qua một lần, hơn nữa ở trong tay áo có sáu chiếc ám tiễn, lúc mà đồng côn rời khỏi tay, thì đã liên tục phóng ra hai phát, sáu chiếc ám tiễn nối đuôi nhau phóng ra, đang nhằm thẳng vào ngực của Thuần Dương lão đạo lao tới.
Do khoảng cách của hai người rất gần, ám tiễn lại được phóng ra nhanh như tia chớp, Thuần Dương chân nhân đã không có cách nào để hóa giải, tay trái xoay ngang ra để đỡ, thế nhưng sáu chiếc ám tiễn lại được phóng ra theo nhiều hướng khác nhau, tiếng động “phù phù phù” liên tục vang lên, đã có bốn chiếc ám tiễn đã bị Thuần Dương chân nhân chặn lại được, nhưng còn hai chiếc ám tiễn kia, thì đâm thẳng vào ngực của Thuần Dương lão đạo.
Trong lòng Hàn Mạc biết Thuần Dương lão đạo là người không bình thường, sau khi phóng ra hai loạt ám tiễn, chỉ sợ đối phương nổi cơn thịnh nộ sẽ liều mạng, nên đã lập tức triển khai Thái Cực Bộ Pháp, giống như một con quỷ nhanh chóng lùi lại phía sau.
Thuần Dương chân nhân bị đánh trúng vào ngực, quả nhiên thần sắc đã bị biến dạng mạnh, đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, hơn nữa lại chứa đầy vẻ oán hận, giống như con hạc trắng đang đứng dậy, đưa tay ra lao về phía Hàn Mạc.
Lúc này lão đã không còn lòng dạ nào để ý tới Huyền Cơ đại sư đang đứng cách đó cũng không xa, kêu lên như con Hạc, dồn toàn bộ kình khí của cơ thể, nhất định phải giáng cho Hàn Mạc một chưởng.
Đang cố xông lên phía trước, tiếng hạc đã vang lên, Huyền Cơ đại sư lại rống lên một tiếng động như mãnh hổ giống như muốn xé toang màn đêm, Thuần Dương chân nhân vốn đang bay về phía trước, giống như con hạc tiên, thế nhưng tiếng sư tử vừa rống lên, thì như bị một mũi tên bắn trúng, từ khoảng không rớt xuống đất.
Thuần Dương lão đạo rơi xuống mặt đất, kình khí điên cuồng ở trước ngực đang trào ra, cơ thể của lão phồng to, cơ mặt giống như bị một cơn gió thổi qua, đang run lên từng hồi, trong sâu thẳm ánh mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Sau khi Hàn Mạc tránh được, nhìn thấy Thuần Dương quốc sư nằm trên mặt đất, không có vẻ gì của một bậc thần tiên, giờ đây chỉ giống như một bộ xương nằm đó, tứ chi bị đả thương, trong cơ thể phát ra những tiếng “đồm độp” cổ quái.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm ra khi thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy có điều gì khác thường đang xảy ra.
Rất nhanh, đã thấy từ ngực của tên Thuần Dương lão đạo trào ra một dòng máu đỏ tươi, rồi từng đợt từng đợt... trong một thời gian ngắn, từ trong ngực của lão đã phụt ra vô số những tia máu, máu tươi phun trào dữ dội, dưới ánh trăng, cảnh tượng này quả thật là đáng sợ.
Cơ thể của Thuần Dương quốc sư hiện đã không thể cử động được, chỉ quát lên một tiếng:- Đại hòa thượng, thêm... thêm hai năm nữa, ngươi sẽ không phải là đối thủ của ta...!
Hai tay của Huyền Cơ đại sư chắp vào nhau :- A Di Đà Phật, Thuần Dương, ngươi là kẻ hống hách, lại không biết là đang hại người hại mình.
Mặc Thập Nhị Lang đã giãy dụa đứng dậy, cười lớn nói:- Tên yêu đạo Thuần Dương, cái ma chưởng của ngươi quả nhiên đã bị phá giải... hai năm, ha ha ha, người hiện sống thêm hai canh giờ cũng khó!
Chợt thấy Thuần Dương quốc sư đột nhiên đứng dậy, thân hình như bay lên, nhằm thẳng hướng Huyền Cơ đại sư lao tới, âm thanh dường như đã biến đổi:- Đại hòa thượng, ta muốn chết cùng ngươi..!
Hàn Mạc nhìn thấy Thuần Dương có vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, thân thể lúc này đã trắng xóa như tuyết lại đang lao về phía Huyền Cơ đại sư, thất thanh nói:- Đại sư cẩn thận!