rung động nhỏ bé

Chương 10: Thử thách cá nhân và cảm xúc sâu hơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Hai, Lan bước vào lớp với tâm trạng vừa hứng khởi vừa hồi hộp. Sau những ngày ngoại khóa vui vẻ, cô biết hôm nay sẽ là một thử thách quan trọng: giáo viên yêu cầu mỗi nhóm phải thuyết trình chi tiết về dự án cá nhân trước toàn lớp và hội đồng đánh giá. Đây là cơ hội để Lan và Huy chứng tỏ sự phối hợp ăn ý, đồng thời cũng là dịp để cả hai bộc lộ cảm xúc sâu hơn trong quá trình làm việc.

Huy đã đến từ sớm, nở nụ cười tinh nghịch khi thấy Lan:

“Lan, hôm nay cô sẵn sàng để tỏa sáng chưa?”

Lan nhíu mày, giả vờ cáu: “Cậu cứ tự tin quá, đừng để mình bị lu mờ nhé.”

Huy cười toe toét, bước đến kéo tay Lan: “Yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ làm việc ăn ý như mọi khi.”

Khoảnh khắc ấy khiến trái tim Lan rung lên, vừa bối rối vừa hào hứng. Cô biết, dù Huy lúc nào cũng nghịch ngợm, nhưng anh luôn khiến cô cảm thấy an toàn và vui vẻ.

Khi buổi thuyết trình bắt đầu, cả nhóm Lan – Huy đứng cạnh nhau. Lan phụ trách phần giải thích chi tiết các dữ liệu, trong khi Huy đảm nhận phần minh họa và tương tác với khán giả. Minh và Linh hỗ trợ sắp xếp slide và chuẩn bị mô hình trình bày.

Huy không quên trêu Lan:

“Lan, hãy chắc chắn cô ấy không làm mình bẽ mặt nhé!”

Lan đỏ mặt, vừa tức vừa vui: “Cậu mới là người sẽ làm mọi thứ rối tung lên đó!”

Cả lớp bật cười trước câu đối đáp của hai người, tạo không khí vui vẻ, dễ chịu.

Khi Lan trình bày phần dữ liệu, Huy đứng cạnh, thỉnh thoảng lén nhìn cô với ánh mắt dịu dàng. Khoảnh khắc Lan nhấn mạnh một chi tiết quan trọng, Huy khẽ gật đầu, vừa khích lệ vừa thể hiện sự quan tâm. Lan cảm thấy ấm áp lan tỏa từ ánh mắt và cử chỉ của Huy. Cô biết, những khoảnh khắc nhỏ bé ấy khiến tình cảm giữa họ trở nên sâu sắc hơn.

Minh, như thường lệ, không bỏ lỡ cơ hội trêu chọc Huy:

“Huy, cậu cứ nhìn Lan như vậy thì cô ấy sẽ quên phần trình bày của mình mất thôi!”

Huy giật mình, nhìn Lan, ánh mắt lúng túng nhưng vẫn dịu dàng:

“Cô ấy đang tập trung, mình chỉ khích lệ thôi mà.”

Lan đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui, tim đập nhanh. Cô thầm nghĩ: “Người này lúc nào cũng khiến mình vừa bực vừa vui.”

Sau phần trình bày lý thuyết, giáo viên yêu cầu nhóm phải trình diễn mô hình thực tế. Trong quá trình sắp xếp, một chi tiết nhỏ của mô hình bị lệch. Huy nhanh chóng cúi xuống, chỉnh giúp Lan:

“Lan, không sao, mọi thứ sẽ ổn. Để mình giúp cô.”

Lan cảm thấy ấm áp lan tỏa từ ánh mắt và cử chỉ của Huy. Cô mỉm cười: “Cảm ơn anh, Huy.”

Huy cười, giọng tinh nghịch: “Không có gì, việc của mình là bảo vệ cô mà.”

Khoảnh khắc giản đơn ấy giữa thử thách cá nhân đã khiến trái tim họ rung động sâu sắc.

Khi nhóm chuẩn bị kết thúc phần trình diễn, một sự cố bất ngờ xảy ra: một vài chi tiết mô hình rơi xuống do Minh vô tình va vào bàn. Huy lập tức kéo Lan tránh ra, vừa cười vừa trấn an:

“Lan, đừng lo, chúng ta sẽ sửa lại nhanh thôi.”

Lan vừa bối rối vừa vui, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng, Huy không chỉ là người bạn đồng hành, mà còn là người luôn khiến cô cảm thấy an toàn và được quan tâm.

Sau buổi thuyết trình, nhóm nhận được lời khen từ giáo viên: sự phối hợp ăn ý, sáng tạo và tinh thần đồng đội của nhóm được đánh giá cao. Lan và Huy nhìn nhau, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, cảm giác vừa hạnh phúc vừa ngại ngùng lan tỏa.

Khi cả lớp ra về, Huy kéo Lan ra sân vườn nhỏ phía sau lớp, nơi ánh nắng chiều rọi qua tán lá tạo vệt sáng lung linh. Huy mở ba lô, lấy ra một món quà nhỏ: một hộp socola tự làm.

“Lan, hôm nay cô đã làm việc rất tốt. Đây là phần thưởng cho cô.”

Lan nhận lấy, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô nhìn Huy, giọng nghẹn ngào: “Anh… thật sự quan tâm đến mình.”

Huy cười, giọng dịu dàng: “Vâng, và mình sẽ luôn như vậy. Mình muốn bảo vệ cô, dù chỉ là những điều nhỏ bé nhất.”

Hai người cùng ngồi dưới tán cây, chia nhau socola, vừa ăn vừa trò chuyện. Khoảnh khắc giản đơn nhưng ngọt ngào khiến trái tim Lan rung động mạnh.

Trên đường về lớp, mây đen kéo đến, cơn mưa rào bất ngờ ập xuống. Huy lập tức mở ô, kéo Lan sát vào mình:

“Lan, đi sát vào đây, mình không muốn cô bị ướt.”

Lan nép sát, tim đập mạnh. Cô cảm thấy vừa bối rối vừa an toàn, ánh mắt lấp lánh nhìn Huy.

Huy nhìn cô, giọng dịu dàng: “Không sao, mình sẽ luôn bảo vệ cô, dù chỉ là những việc nhỏ bé nhất.”

Khoảnh khắc tưởng giản đơn nhưng lại khiến trái tim họ rung động sâu sắc.

Sau buổi chiều mưa, Huy và Lan tiếp tục trò chuyện, chia sẻ cảm xúc:

Huy luôn nhắc nhở Lan nghỉ ngơi, mang nước và đồ ăn vặt cho cô.

Khi Lan tập trung ghi chú, Huy lén đặt tay lên vai cô, vừa đùa vừa nhắc nhở: “Đừng quên nghỉ ngơi.”

Khi trời nắng, Huy nhường Lan vị trí dưới bóng râm, quan tâm từng chi tiết nhỏ.

Lan nhận ra rằng những hành động nhỏ bé ấy là cách Huy thể hiện tình cảm, tinh tế nhưng chân thành. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rung lên, vừa xấu hổ vừa vui sướng.

Ngày thứ Hai khép lại, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả sân vườn. Lan và Huy đứng cạnh nhau, cười nói, thỉnh thoảng lén nhìn nhau và cùng đỏ mặt. Tình cảm giữa họ giờ đã rõ ràng, không còn là những rung động thoáng qua, mà là sự quan tâm, yêu thương và ngọt ngào.

Lan nhận ra Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo cách bất ngờ và chân thành nhất. Huy cũng hiểu rằng Lan – cô gái nghiêm túc, chăm chỉ – đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim anh.

Và như thế, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, mối quan hệ của họ tiếp tục được vun đắp, hứa hẹn nhiều tình huống rung động, hiểu lầm dễ thương, những khoảnh khắc lãng mạn, cùng những câu chuyện tuổi thanh xuân đầy màu sắc, với nhiều khoảnh khắc ngọt ngào và bất ngờ đang chờ đón phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×