rung động nhỏ bé

Chương 12: Sự kiện ngoài lớp và những khoảnh khắc thân mật


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ Sáu, trường tổ chức một buổi dã ngoại nho nhỏ tại công viên gần thành phố, nhằm tạo cơ hội cho học sinh thư giãn sau những tuần học căng thẳng. Lan bước vào sân trường với ba lô gọn gàng, ánh mắt vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô biết hôm nay sẽ có nhiều tình huống vui nhộn, nhưng đồng thời cũng là cơ hội để cô và Huy gần nhau hơn.

Huy đã đến từ sớm, đứng đợi Lan trước cổng trường, nở nụ cười tinh nghịch:

“Lan, hôm nay mình sẽ cùng nhau chiến đấu qua các trò chơi ngoài trời nhé. Cô sẵn sàng chưa?”

Lan giả vờ cau mày: “Cậu cứ tự tin quá, đừng để mình bị rơi lại phía sau nhé.”

Huy cười toe toét, bước đến kéo tay Lan: “Yên tâm, hôm nay chúng ta sẽ phối hợp ăn ý như mọi khi.”

Khoảnh khắc ấy khiến trái tim Lan rung lên, vừa bối rối vừa háo hức. Cô nhận ra rằng, Huy lúc nào cũng làm cô cảm thấy an toàn và vui vẻ, bất kể những trò nghịch ngợm hay tinh nghịch của anh.

Khi đến công viên, cả lớp chia thành nhiều nhóm tham gia các hoạt động ngoài trời: kéo co, nhảy bao bố, chạy tiếp sức và săn kho báu theo bản đồ. Nhóm Lan – Huy gồm Lan, Huy, Minh và Linh. Minh vẫn lầy lội và hay trêu chọc, còn Linh nghiêm túc, tỉ mỉ.

Trò chơi đầu tiên là chạy tiếp sức. Lan đứng ở vị trí xuất phát, Huy đứng ở vạch đích, sẵn sàng nhận gậy tiếp sức.

“Lan, cố lên! Cô phải về đến Huy trước nhé!” – Huy hô to, mắt lấp lánh tinh nghịch.

Lan bật cười, vừa chạy vừa hít thở mạnh, cố gắng không để Huy thấy cô lúng túng. Khi chạy đến gần Huy, Huy giơ tay đón cô, nhưng vô tình kéo Lan sát vào mình một chút để trao gậy. Khoảnh khắc ấy khiến Lan đỏ mặt, tim đập nhanh.

Minh bật cười: “Huy, cậu làm gì vậy? Lan có ngã không?”

Huy nở nụ cười tự tin: “Không sao, cô ấy ổn cả!”

Lan vừa xấu hổ vừa vui sướng, nhận ra rằng những cử chỉ tinh tế của Huy khiến cô cảm thấy ấm áp.

Sau trò chạy tiếp sức, nhóm chuyển sang trò săn kho báu theo bản đồ. Mỗi nhóm phải tìm các điểm mốc, giải mật thư và thu thập đồ vật để hoàn thành nhiệm vụ. Lan và Huy cùng nhau đọc bản đồ, phân chia công việc.

“Lan, cô cầm bản đồ, mình tìm kiếm đồ vật nhé.” – Huy nói, giọng hóm hỉnh.

Lan gật đầu, hai người đi sát nhau giữa khu công viên, đôi lúc tay chạm nhẹ, ánh mắt lén nhìn nhau. Cảm giác vừa ngại ngùng vừa hào hứng lan tỏa khắp cơ thể Lan.

Khi tìm đến một điểm mốc, Lan vô tình trượt chân trên cỏ ướt. Huy lập tức đỡ cô, kéo sát vào mình:

“Lan, cẩn thận! Mình không muốn cô bị thương đâu.”

Lan nép sát, tim đập nhanh, vừa bối rối vừa an tâm. Khoảnh khắc ấy khiến cô nhận ra rằng Huy không chỉ là người bạn đồng hành, mà còn là người khiến trái tim cô rung động sâu sắc.

Trong lúc săn kho báu, Minh lại trêu chọc:

“Huy, cậu cứ nhìn Lan như vậy thì cô ấy sẽ quên tìm kho báu mất thôi!”

Huy lúng túng, ánh mắt vẫn dịu dàng: “Cô ấy đang tập trung, mình chỉ khích lệ thôi mà.”

Lan đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa vui sướng. Khoảnh khắc này khiến trái tim cả hai rung động, vừa ngại ngùng vừa ấm áp.

Sau khi hoàn thành các thử thách, nhóm Lan – Huy giành giải nhì. Mọi người reo hò, vui vẻ, Lan và Huy đứng cạnh nhau, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt.

Buổi chiều, trời bắt đầu ngả màu vàng, gió nhẹ thổi qua. Huy kéo Lan ra bãi cỏ, nơi ánh hoàng hôn chiếu xuống, tạo những vệt sáng lung linh.

“Lan, hôm nay cô đã rất xuất sắc. Đây là phần thưởng tinh thần cho cô.” – Huy nói, đưa cho Lan một chiếc bánh quy tự làm.

Lan nhận lấy, tim đập mạnh, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc. Cô nhìn Huy, giọng nghẹn ngào: “Anh… thật sự quan tâm đến mình.”

Huy cười, ánh mắt dịu dàng: “Mình sẽ luôn như vậy. Mình muốn bảo vệ cô, dù chỉ là những điều nhỏ bé nhất.”

Hai người cùng ngồi trên bãi cỏ, chia nhau chiếc bánh quy, trò chuyện vui vẻ. Những khoảnh khắc giản đơn ấy nhưng ngọt ngào khiến trái tim Lan rung động mạnh.

Trên đường về trường, mây đen kéo đến, cơn mưa rào bất ngờ ập xuống. Huy lập tức mở ô, kéo Lan sát vào mình:

“Lan, đi sát vào đây, mình không muốn cô bị ướt.”

Lan nép sát, tim đập mạnh, vừa bối rối vừa an tâm. Ánh mắt cô lấp lánh nhìn Huy, cảm giác vừa ngại ngùng vừa hạnh phúc lan tỏa.

Huy nhìn cô, giọng dịu dàng: “Không sao, mình sẽ luôn bảo vệ cô, dù chỉ là những việc nhỏ bé nhất.”

Khoảnh khắc tưởng giản đơn nhưng lại khiến trái tim họ rung động sâu sắc.

Sau buổi chiều mưa, Huy và Lan đi dạo quanh sân trường, chia sẻ cảm xúc:

Huy luôn nhắc nhở Lan nghỉ ngơi, mang nước và đồ ăn vặt cho cô.

Khi Lan tập trung ghi chú, Huy lén đặt tay lên vai cô, vừa đùa vừa nhắc nhở: “Đừng quên nghỉ ngơi.”

Khi trời nắng, Huy nhường Lan vị trí dưới bóng râm, quan tâm từng chi tiết nhỏ.

Lan nhận ra rằng những hành động nhỏ bé ấy là cách Huy thể hiện tình cảm, tinh tế nhưng chân thành. Mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rung lên, vừa xấu hổ vừa vui sướng.

Ngày thứ Sáu khép lại, ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả sân trường. Lan và Huy đứng cạnh nhau, cười nói, thỉnh thoảng lén nhìn nhau và cùng đỏ mặt. Tình cảm giữa họ giờ đã rõ ràng, không còn là những rung động thoáng qua, mà là sự quan tâm, yêu thương và ngọt ngào.

Lan nhận ra Huy không chỉ là người bạn đồng hành trong dự án, mà còn là người khiến trái tim cô rung động theo cách bất ngờ và chân thành nhất. Huy cũng hiểu rằng Lan – cô gái nghiêm túc, chăm chỉ – đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim anh.

Và như thế, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, mối quan hệ của họ tiếp tục được vun đắp, hứa hẹn nhiều tình huống rung động, hiểu lầm dễ thương, những khoảnh khắc lãng mạn, cùng những câu chuyện tuổi thanh xuân đầy màu sắc, với nhiều khoảnh khắc ngọt ngào và bất ngờ đang chờ đón phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×