Bảo Ý không còn quấy nhiễu cậu nữa cho đến tận trước tiết họccuối cùng. Hôm nay là thứ sáu, đáng ra phải đến tuần sau mới có điểm, nhưng vìtặng cho mấy đứa học kém một trận đánh đã đời dịp cuối tuần này mà các thầy côđã tận tâm dốc sức chấm hết thật sớm. Tiết cuối cùng là tiết tự học, học xonglà được nghỉ cuối tuần rồi. Giờ ra chơi, lớp học vô cùng ồn ào, một nửa thì hânhoan vì sắp được nghỉ, nửa còn lại thì đang suy nghĩ xem về nhà phải quỳ bàn giặtthế nào. Lớp phó học tập thay mặt các cán sự môn lên văn phòng giáo viên chépbài tập, rồi mang về một tin tức đầy phấn khởi là trường sẽ tổ chức một hoạt độngtập thể vào tuần sau, nhưng địa điểm cụ thể vẫn chưa được quyết định. Bảo Ýkhông hứng thú lắm với mấy chuyến đi chơi bên ngoài, cô nằm bò ra bàn, vươn ngườitrò chuyện với Liêu Đình Đình ở hàng ghế trước: “Cuối tuần tớ muốn đi Vạn Long,chẳng biết tiệm đồ ngọt dưới tầng một tuần này có mở không. Lần trước tớ thửbánh phô mai Basque vị hạt dẻ cười và bánh cuộn mâm xôi ở tiệm mới mở bên cạnh,chẳng ngon lắm.” Liêu Đình Đình cũng tỏ vẻ chê bai: “Bánh bông lan của quán đócũng ngọt gắt lắm.” “Hay là đi phố mới đi! Bên đó mới mở một khu vui chơi giảitrí đấy, nhiều trai đẹp lắm, nhân viên siêu— cấp đẹp trai luôn!” Liêu Đình Đìnhquay người lại, mặt mày rạng rỡ: “Bên đó có dịch vụ chơi cùng nữa, cậu có thểthuê một anh đẹp trai đi cùng suốt buổi. Hai mươi phút chỉ có tám mươi tệ thôi,siêu hời luôn!” Mắt Lương Bảo Ý hơi lóe sáng, sau đó cô ho “khụ” một tiếng, giảvờ giả vịt nói: “Cửa hàng này có hợp pháp không đấy?” Liêu Đình Đình bật cười vỗcô, hai người đùa giỡn rần rần. Đột nhiên có người xông vào từ cửa sau. “Bảo Ý,Bảo Ý, Bảo Ý…” Một loạt tiếng gọi gấp gáp vang lên từ cửa sau, nhưng tiếng gọi ấynhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng cười đùa ồn ào. Giọng của Từ Hành Tri mangtheo chút mất kiên nhẫn, hét to hơn: “Lương Bảo Ý!!” Người quay đầu lại trước lạilà Chu Gia Thuật. Ánh mắt lạnh lùng của cậu xuyên qua đám đông, mang theo ý cảnhcáo rõ rệt. Từ Hành Tri bất giác im bặt, cảm giác ánh mắt đối phương như đang tỏý: Ai cho cậu gọi cậu ấy ầm lên như thế? Cậu ấy lập tức thu lại vẻ mất kiên nhẫn,nhoẻn miệng cười, xin tha: “Anh Thuật, tớ sai rồi. Giúp tớ gọi Bảo Ý một tiếngđi, tớ có chuyện muốn tìm cậu ấy.” Nghe vậy, Chu Gia Thuật liền quay hẳn ngườisang, hơi nghiêng đầu, vừa cảnh giác vừa khó hiểu. Ý cậu là: Tìm cậu ấy làm gì?Từ bé Từ Hành Tri đã lắm chiêu trò, dù cậu ấy cảm thấy Lương Bảo Ý cũng chẳng tốtđẹp gì hơn. Nhưng Chu Gia Thuật thì cứ như một phụ huynh thiên vị, bao che chocon, trên mặt viết rõ mấy chữ: Cậu đừng có mà làm hư con tôi! Ôi cái tình “chacon” cảm động sâu sắc vô cùng này… Trong lòng Từ Hành Tri thầm oán trách. ChuGia Thuật cao 1m82, vai rộng chân dài, mặt mày sắc lạnh, cộng thêm bản tính trầmmặc tỏ vẻ cool ngầu, khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng, trông hệt như mộtvệ sĩ câm bên cạnh công chúa, trông rất có vẻ sẵn sàng đứng lên chém người nếuthấy có gì không ổn. “Không, không có gì, không có gì thật mà, tớ tìm cậu ấy làđể mượn tài liệu Ngữ văn lớp các cậu thôi…” Trong lòng Từ Hành Tri hơi chột dạ.Cậu ấy bị chặn lại bởi hàng người ngồi phía sau, đám người ngồi ở sau không biếtđang tụ tập xem cái quái quỷ gì đó nên cậu ấy chỉ có thể luồn lách qua kẽ hở, đứngcách đám người chắp tay lại: “Anh Thuật, xin cậu đấy, sắp vào học rồi.” Lương BảoÝ là cán sự môn Ngữ văn, lúc này Chu Gia Thuật mới rủ mắt, vỗ nhẹ vào eo cô. Kếtquả là không ngờ Lương Bảo Ý đột nhiên động đậy, thế là Chu Gia Thuật vô tình vỗvào mông cô. Bảo Ý quay phắt lại nhìn cậu, lông mày nhíu chặt lại. Mặt cô tỏ vẻkhông thể tin nổi: Chu Gia Thuật!!! Bốn mắt nhìn nhau, cả hai người đều im lặng.Đáng lẽ Chu Gia Thuật nên nói một câu xin lỗi, nhưng cậu không nói được nên lúcnào cũng bị chậm nửa nhịp trong các tình huống xã giao thông thường. Mặc dù sựăn ý giữa cậu và Lương Bảo Ý đã được vun đắp qua năm này tháng nọ, nhưng sự ăný này không bao gồm chuyện lỡ tay sàm sỡ thì phải xử lý thế nào. Sau một hồi, cậumím môi, quyết định xử lý lạnh, trầm mặc chỉ tay về phía Từ Hành Tri. Bảo Ýcũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên trừng mắt nhìn cậu, cứ như thể đangđòi một lời giải thích hợp lý, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cậu khôngphải cố ý. Đáng ra cô phải nên nhân cơ hội này trêu chọc cậu đôi ba câu, tiệnthể tống tiền một phen chứ? Có lẽ là vì… cái cảm giác xa lạ chết tiệt kia… độtnhiên bao trùm lấy cô. Cô không muốn đi sâu phân tích nó. Nhìn thấy cậu chỉ tayvề phía Từ Hành Tri, cô như được đại xá, lập tức chạy về phía cậu ấy. Cô và TừHành Tri cũng quen nhau từ nhỏ. Ba người họ sống cùng một khu chung cư. Hồi bé,cô và Từ Hành Tri đã không ít lần gây họa cùng nhau, đến mức sau khi lớn lên biếtxấu hổ rồi, cô thường nghiêm mặt nói: Mẹ tớ không cho tớ chơi với đồ ngốc. Sauđó vì nhiều lần giơ ngón giữa với cô mà Từ Hành Tri đã bị Chu Gia Thuật đánh. Đếngần rồi, cô vừa định hỏi Từ Hành Tri là “Cậu tìm tớ làm gì?”, nhưng vừa nhìn thấycậu ấy, cô liền bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết: “Tóc cậu…” Một lọn tóc đượcnhuộm tím, gió vừa thổi là bay phất phơ. Dưới lớp đồng phục, cậu ấy còn mặc mộtcái áo sơ mi hoa, đúng là quá ăn chơi. Vốn dĩ cậu ấy đã có vẻ ngoài thanh tú,nay còn ăn mặc lòe loẹt, đến Bảo Ý cũng muốn gọi cậu ấy một tiếng chị em. TừHành Tri giơ ngón tay lên làm động tác “suỵt”, đắc ý nhướn mày. Nhưng cậu ấykhông quên mục đích chính của mình, nhỏ giọng dùng khẩu hình nói: Có trai đẹptìm cậu đấy. Từ giờ đừng nói anh đây không thương cậu nha. Vẻ mặt trông rất gợiđòn. Lại là trai đẹp… Bảo Ý thầm nghĩ, chẳng lẽ gần đây lá số của cô có dấu hiệusẽ gặp được trai đẹp à? Nhưng Bảo Ý cũng nghi ngờ trai đẹp trong miệng cậu ấycó khi lại là chính cậu ấy ấy chứ, rồi cô lại hoài nghi về định nghĩa trai đẹpcủa cậu ấy. Cô nheo mắt, giơ tay làm động tác cứa cổ, ý là: Cậu xưng anh với aiđấy! Cậu mà trêu tớ là cậu chết chắc! Dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng vì muốntrốn khỏi lớp học, Bảo Ý vẫn đi theo Từ Hành Tri. Vừa đi cô vừa túm lấy mớ tóctím của cậu ấy: “Cơn điên của cậu cuối cùng cũng phát tác rồi à? Cẩn thận dìCao đánh gãy chân đấy.” Nhân tiện cô hỏi thêm: “Rốt cuộc ai tìm tớ vậy?” Vừanãy cô cũng loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu ta và Chu Gia Thuật,cô lại hỏi tiếp: “Cậu mượn tài liệu gì cơ?” Từ Hành Tri thấy sắp không lừa nổinữa, chột dạ giục cô đi nhanh hơn: “Ôi dào, hỏi gì mà lắm thế, đến rồi tự khắcbiết. Hỏi hỏi hỏi, cả ngày chỉ biết hỏi thôi, cậu là dấu chấm hỏi thành tinhà?” Bảo Ý: “…” Nếu giết người mà không phạm pháp thì… Hãy biết ơn vì cậu đang sốngtrong một xã hội pháp trị đi! Ra khỏi lớp học, Từ Hành Tri lấy ra một chiếc kẹptóc đen từ túi đồng phục, rồi lại móc ra một chiếc gương nhỏ từ chiếc túi còn lại.Cậu ấy vô cùng lịch sự, nho nhã kẹp gọn lọn tóc đó lại, rồi chỉnh lại tóc tai đểche kín hơn: “Thế này chẳng phải không thấy nữa đấy thôi.” Bảo Ý giơ ngón cái vớicậu ấy: “Cậu cũng hơi bị nổi loạn rồi đấy, nhưng chưa đủ. Nếu tớ là cậu, tớ sẽđể nó lộ ra, sợ gì chứ! Tuổi trẻ là phải dám nghĩ! Dám làm! Dũng cảm nổi loạn,dũng cảm chịu đòn!” Cô vươn tay vung lên không trung, dõng dạc, đanh thép, nhưthể một giây sau là có thể anh dũng hy sinh vậy. Từ Hành Tri lại giơ ngón út vớicô: “Anh Thuật của tớ có biết bao ưu điểm thế mà cậu chẳng học được gì cả, chỉhọc được mỗi cái thói cà khịa đó thôi.” Bảo Ý không chỉ học được cách cà khịa,mà còn học được luôn cả cái thói nói dối trắng trợn kiểu tiêu chuẩn kép đỉnhcao ấy: “Cậu ấy còn chẳng nói được ấy chứ mà cà khịa. Toàn nói linh tinh, bớt dựngchuyện lại đi!” Từ Hành Tri lại lặng lẽ giơ ngón cái lên. “Không thì sao haingười các cậu ngày nào cũng cấu kết với nhau làm chuyện xấu chứ.” Bảo Ý đá cậu ấymột cái. Từ Hành Tri né xa nửa mét, rồi đột nhiên hất cằm ra hiệu cho cô nhìn vềphía trước. Bảo Ý chưa kịp đá cú thứ hai thì đã thấy lớp trưởng lớp 8 đang đứngthẳng tắp ở góc cầu thang, bộ dạng có chút cứng ngắc, vẫy tay với cô. Từ HànhTri cười gian như mụ tú bà ở Thúy Hồng Lâu, ra hiệu bảo cô mau qua đó. Bảo Ý lậptức cảm thấy có gì đó sai sai. Cô nghi ngờ liếc nhìn Từ Hành Tri một cái, nhưngđã đến đây rồi thì cũng không tiện quay đầu bỏ đi, cô đành phải cứng đầu bướcqua đó vậy. “Xin… chào? Cậu tìm tớ à?” Cô ngẩng lên nhìn nam sinh trước mặt, nhậnra đúng là mình từng gặp cậu ta. Hình như hồi đại hội thể thao năm lớp 10 còn từngkết bạn WeChat với cậu ta, nhưng chắc chưa bao giờ nói chuyện. Cậu bạn này caoxấp xỉ Chu Gia Thuật, chỉ là gầy hơn một chút, dáng người cũng không đẹp bằngChu Gia Thuật. Ngô Trạch cố giữ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng thực ratrong lòng cậu ta đang bấn loạn hết cả lên. Tính cách của Lương Bảo Ý rất hiềnlành, hoạt bát cởi mở, nhưng vì cô quá xinh đẹp nên vẫn tạo ra chút cảm giác xacách. Tim Ngô Trạch đập rộn ràng, lỗ tai đỏ bừng. Cậu ta lấy ra một phong thư,hít sâu một hơi, như thể đã hạ quyết tâm: “Lương Bảo Ý, tớ thích cậu. Ngay từ lầnđầu tiên gặp cậu, tớ đã thích cậu rồi. Đây… là thư tình của tớ, hy vọng cậu cóthể cho tớ một cơ hội. Tớ sẽ luôn đợi câu trả lời của cậu. Cậu… cậu có WeChat củatớ mà.” Cậu ta căng thẳng đến mức nói lắp, sau đó đột nhiên nhét phong thư vàotay cô với tốc độ nhanh như chớp, rồi sải bước chạy nhanh lên cầu thang. Chạy mấtrồi. Chạy như thỏ xổng chuồng vậy! Bảo Ý trầm trồ cảm thán. Đến mức cô hoàntoàn không hề nhận ra, trong tay mình đã cầm thứ không nên nhận— A a a, thưtình! Đây đâu phải thứ có thể nhận bừa bãi được chứ? Cậu quay lại đây, quay lạiđây ngay cho tớ! “Ê—!” Chờ đến lúc cô chân thành gọi với theo, thì người tacũng đã chạy mất dạng rồi. Nghe thấy giọng cô, cậu ta còn quay đầu lại, vừa ngượngvừa phấn khích bổ sung thêm một câu: “Tớ đợi cậu đấy!” Đợi đợi đợi, đợi cái đầucậu ấy… Sao giờ cậu không đợi chút luôn đi. Bảo Ý đưa tay ra một cách vô ích: Bạnhọc à, cậu đừng có mà hại tớ chứ! Đương nhiên, Ngô Trạch tự chấm cho màn biểuhiện vừa rồi của mình 99 điểm, trừ một điểm là do cảm thấy hoàn cảnh lúc ấykhông đủ ấm áp và lãng mạn lắm. Nhưng chuyện này cũng không thể trách cậu ta được.Không phải cậu ta cố tình chọn thời gian và địa điểm không có chút không khínào như vậy để tỏ tình, thật ra cậu ta đã cố tình sắp xếp hẳn mấy lần tình cờ gặpgỡ, nhưng lần nào Chu Gia Thuật cũng kè kè bên cạnh cô. Cuối cùng, cậu ta đànhnhờ Từ Hành Tri, người cũng là bạn thân từ bé của cô kêu một mình cô ra đây. Thậmchí vì để thuyết phục được Từ Hành Tri, cậu ta đã đồng ý mua bữa sáng cho cậu ấysuốt một tuần. Từ Hành Tri thấy tiền sáng mắt, vô nhân tính, còn nghiêng đầuhuýt sáo với Bảo Ý, khiến tai của Ngô Trạch trông càng đỏ hơn. Hai người kiavèo một cái đã biến mất, để lại Bảo Ý ngổn ngang một mình trong gió. Một lúcsau, cô mới hoang mang thốt lên một tiếng: “Hả?” Sau đó, trong lòng cô thétlên: Từ Hành Tri, cậu chết chắc rồi! – Chuông vào lớp vang lên. Ngô Trạch vẫncòn đang xuất thần, Từ Hành Tri kéo lấy cổ áo cậu ta từ phía sau rồi dùng giọngQuảng Đông bồi dọa dẫm: “A Trạch à, tuyệt đối đừng để anh Thuật của bọn tớ tómđược nha! Một đấm là đầu cậu nở hoa đấy! Vệ sĩ của công chúa đường Minh Quế đấy,cậu ta trầm lặng ít lời, giết người không thấy máu đấy!” “Phú quý— phải liều mớicó chứ.” Ngô Trạch nheo mắt, ngước mắt 45 độ vờ nhìn trời xanh, kéo dài giọngtiếp tục diễn. Chưa được hai giây, cậu ta lại mất bình tĩnh, dè dặt ho nhẹ mộtcái rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu thấy tớ có hy vọng không? Liệu tớ có cơ hội có đượcmột mối tình học đường ngọt ngào không? Tớ có thể vào đội đặc công học vàichiêu, đảm bảo không làm kinh động đến anh Thuật vệ sĩ ngự dụng hoàng gia nhà cậuđâu.” Giỡn được một nửa, cậu ta nghiêm mặt nói: “Không phải hai người là bạn từthuở bé à? Giúp tớ nói tốt vài câu đi.” Từ Hành Tri xòe tay ra: “Tình báo khôngđầy đủ mà còn muốn trộm pha lê à? Tớ và Bảo Ý một năm nói với nhau chẳng được mấycâu. Mẹ tớ sợ tớ làm hư con gái nhà người ta, ngày nào cũng dặn đi dặn lại. Saulần tớ dẫn Lương Bảo Ý đi trèo cây trong công viên, mẹ tớ đã cấm tuyệt đốikhông cho tớ làm phiền người ta nữa rồi. Chi bằng cậu nhờ anh Thuật của bọn tớnói tốt cho cậu còn hay hơn. Chỉ cần cậu có gan! Mà với mối quan hệ dính nhưkeo như sơn của Lương Bảo Ý và anh Thuật của tớ, chuyện cậu tỏ tình với Lương BảoÝ có khác gì đập chậu cướp hoa đâu. Tớ không dám nói tốt giúp cậu đâu, tớ sợanh Thuật nhà tớ dìm tớ xuống ao mất!” “Cậu cũng cẩn thận ý, coi chừng bị ámsát đấy!” Từ Hành Tri nghĩ mà sợ, nói. “Sao nghe cậu nói mà mập mờ vậy nhỉ.”Ngô Trạch hoang mang nhìn cậu ấy. “Mập mờ cái gì? Đấy là tình anh em thắm thiết,là tình cha con cảm động trời đất! Cậu thì biết cái thá gì chứ!” Nói xong, TừHành Tri tự nhiên chẳng còn chút tự tin nào nữa, cậu ấy bất chợt nhớ tới ánh mắt“Cậu đang to tiếng với ai vậy?” của Chu Gia Thuật khi nãy, không nhịn được mànói thầm một câu: “Ơ…?: Cái đó, ơ?