sao chổi ghé thăm

Chương 26: Sao Chổi Ghé Thăm


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảo Ý hung hăng trừng mắt nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Im miệng, không được nóinữa.” Chu Gia Thuật cười khẽ, coi như không từ chối là chấp nhận. Nhưng Bảo Ýcủa cậu mềm lòng, tốt bụng, cậu không nên coi đó là điểm yếu để được nước lấntới, thế là biết điểm dừng mà im lặng. Như vậy là tốt lắm rồi. Thật sự rất tốt.Mặc dù cậu vẫn chưa rõ là tốt ở đâu, nhưng tâm trạng u ám như mưa dầm trước đóđã chuyển thành gió nhẹ nắng ấm. Có lẽ bởi vì, không từ chối, có nghĩa là vôvàn khả năng. Cô dạy toán chú ý đến hành động nhỏ của hai người, đột nhiên hỏimột câu: “Lương Bảo Ý, hai em có cách giải nào hay ho không?” Trong mắt côgiáo, dù hai người có chí chóe cũng là vì học quá mệt nên cần thư giãn, dù cólàm việc riêng trong lớp, cũng nhất định là vì học. Hai người như vậy, lúc nàyai nấy cũng đều chột dạ. Là đang giảng đề tối qua. Bảo Ý đang thất thần, hoàntoàn không nghe rõ cô giáo giảng đến đâu rồi. Nhưng dù là thất thần, cô vẫn giữlại một phần chú ý, cố gắng nhớ lại, từ ký ức mơ hồ ấy vừa đoán vừa suy nghĩ rađó là đề nào, rồi nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ. Chu Gia Thuật chưa bao giờ lolắng cho cô về những chuyện này, nhưng hôm nay cậu là kẻ đầu têu, thế là trongmấy giây cô im lặng, cậu còn hoảng loạn và ngại hơn cô, thế là Chu Gia Thuật –người luôn không bị gọi cũng sẽ không bao giờ tham gia vào phần hỏi đáp – độtnhiên giơ tay lên. Ngay cả cô giáo cũng bất ngờ, hỏi một câu: “Sao vậy em?” Cậuchỉ vào bảng đen, ra hiệu số 3, ý là có ba cách giải. Cô giáo nghe hiểu cũngnhìn hiểu ngôn ngữ cơ thể của cậu, thế là cầm nửa viên phấn, giơ tay: “Vậy emlên trình bày đi?” Chu Gia Thuật đứng dậy lên bục giảng. Cả lớp dõi theo bónglưng rực rỡ của học sinh giỏi, lần đầu tiên cảm thấy cậu cao lớn như vậy. Caolớn hơn về mặt thị giác, về mặt hình tượng càng cao lớn hơn. Dù sao đây cũng làtiết toán, cô dạy toán kiêm chủ nhiệm Lý Thục Hoa mỗi ngày đều tiến hành mộttrò chơi nhỏ chết người là ai chạm mắt cô thì người đó phải đứng dậy trả lời,mỗi lần có một cơ hội hỏi rõ ràng, ánh mắt cô giáo quét xuống, vô số người cúirạp cái đầu cao quý xuống. Bình tĩnh tự tin giơ ngón tay biểu thị số ba, lạibình tĩnh tự tin bước lên bục giảng như vậy, trước đó, người có thể làm đượcchỉ có Lương Bảo Ý. Nhưng cái kiểu em gái đáng yêu như Bảo Ý mang đến cho ngườita cảm giác một sự tương phản đáng sợ. Chu Gia Thuật lại mang đến cảm giác củađại đệ tử đứng đầu võ lâm chính phái. Liêu Đình Đình ở hàng trước cảm khái:“Kiếp sau tớ cũng muốn như vậy.” Bảo Ý lại lập tức ngồi thẳng dậy. Cô có thểđoán được tại sao cậu đứng lên, lập tức cảm thấy vừa tức vừa buồn cười. Cùnglắm thì nói không biết thôi, cô không đến nỗi coi trọng chút sĩ diện đó. Cậuđứng lên làm gì chứ. Cô giáo toán là người lắm lời, một câu hỏi ba ý, vậy màcậu bước lên lại vô cùng ung dung điềm tĩnh, Bảo Ý ở dưới sốt ruột đến độ suýt chútnữa cũng muốn lên theo. Thực tế ba phút sau đã xảy ra chuyện, Chu Gia Thuật rấtthích nhảy bước, lúc viết lên bảng đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nhưng thói quenviết vẫn không sửa được, cách giải thông thường của bài này là thay số tìmphương trình rồi tính hàm số, nhưng giá trị số khá đặc biệt, giải trực tiếpcũng được, nhìn thì phức tạp, nhưng thực tế lại đơn giản hơn. Lý Thục Hoa khônghiểu rõ, có lẽ không nhận ra cách giải này, Chu Gia Thuật vừa viết được một nửabà ấy đã nhíu mày, nhắc nhở tế nhị: “Bước này thừa rồi phải không?” Chu GiaThuật ngẩn người một chút, lập tức nhận ra có lẽ cô giáo hiểu lầm rồi, thế làgiơ tay dùng phấn viết ba con số bên cạnh. Ý là giải trực tiếp cũng được. NhưngLý Thục Hoa không nghĩ ra, ngược lại mạch suy nghĩ rẽ sang một hướng khác hẳn.Khiến Bảo Ý sốt ruột, đứng dậy “soạt” một tiếng, bước lên bục giảng, cầm phấnbổ sung một bước ở bên cạnh: “Cô ơi, ý cậu ấy là chỗ này có thể giải trực tiếp,lượng tính toán không lớn vì trị số khá đặc biệt. Nhưng cách giải thông thườngvẫn là thay số vào rồi tính, như vậy sẽ ít sai sót hơn. Chỉ là bài này có thểgiải như vậy.” Chu Gia Thuật nghiêng người đứng bên trái, Bảo Ý đứng bên tayphải cậu, cô giáo đứng ở xa, suy nghĩ một lát, gật đầu, lập tức hiểu Chu GiaThuật lại bỏ bước, “Chậc” một tiếng: “Phải viết đầy đủ các bước ra, đừng tạothành thói quen, sau này thi cử sẽ thiệt đấy.” Bảo Ý cười: “Cô ơi, sẽ không đâuạ, cậu ấy chỉ sợ làm chậm mọi người, vì cách giải này có tính ứng dụng khôngcao, đổi đề khác là không dùng được. Nhưng nếu đang không có ý tưởng thì cũngcó thể thử vận may, cho nên nói qua một chút thì tốt hơn.” Cả quá trình Chu GiaThuật cũng không nói một lời. Bình thường thì không cảm thấy gì, lúc này haingười đứng riêng trên bục giảng, Lý Thục Hoa cũng không nhịn được tò mò hỏi mộtcâu: “Là như vậy à Chu Gia Thuật?” Chu Gia Thuật bình tĩnh gật đầu. Dưới bụcgiảng bỗng cười ầm lên. Có người nói một câu: “Sâu sắc nghi ngờ hai người nàycó thiết bị truyền sóng não nào đó.” “Dù sao Bảo Ý nhà mình cũng là người phátngôn vàng mà.” “Không hổ là sự ăn ý được bồi dưỡng từ trong bụng mẹ, hai cậudùng chung một bộ não luôn đi, tiết kiệm một cái cho tớ mượn, cảm ơn.” Chu GiaThuật nghe thấy, quay đầu lại cười. Bọn họ mồm năm miệng mười, khiến Bảo Ýngượng ngùng, theo thói quen vỗ nhẹ cậu một cái, ý là cậu đừng nhìn lung tungnữa, mau viết đi. Dưới kia lại ồn ào. “Học sinh giỏi đáng thương quá ~ Cái nàygọi là gì nhỉ, em gái quản chặt à?” Lý Thục Hoa cũng không nhịn được cười, bàấy còn nhớ lúc khai giảng Thân Hủy và Đồ Tĩnh cùng nhau đến một chuyến, sau khitrình bày tình hình, có nói một câu: “Có thể cố gắng xếp hai đứa trẻ ngồi cùngbàn không ạ? Nếu không được nữa thì ngồi trước sau cũng được.” Lúc đó Đồ Tĩnhnhíu mày, nghĩ nhiều hơn, rầu rĩ nói: “Chúng tôi cũng biết đã chọn trường cônglập bình thường thì phải đối mặt với một số khó khăn, để con tự học cách giảiquyết có lẽ tốt hơn, nhưng làm cha mẹ thì vẫn không yên tâm. Gia Thuật quen ởcùng Bảo Ý rồi, trong học tập và cuộc sống hai đứa đều rất ăn ý, tôi nghĩ, cấpba khá quan trọng, có lẽ chúng ở cạnh nhau, có khi học tập sẽ đạt hiệu quả caothì sao?” Lúc đó Lý Thục Hoa đã gặp Chu Gia Thuật và Lương Bảo Ý một lần, trongấn tượng của bà, hai đứa trẻ rất tốt, bà cũng xem học bạ rồi, từ tiểu học đếncấp hai, hai đứa luôn thuộc top đầu, cho nên lúc đó bà bảo Đồ Tĩnh ra ngoài,nói chuyện riêng với Thân Hủy: “Nhưng mà, tôi lo lắng một điểm là, hai đứa nhưvậy, liệu có ảnh hưởng đến… đứa trẻ bình thường kia không?” Lúc đó Thân Hủy lắcđầu: “Không phải như vậy đâu cô giáo, hai đứa trẻ này đều có ưu nhược điểmriêng, không có chuyện ai chăm sóc ai cả. Hai nhà chúng tôi làm cha mẹ đã bànbạc vấn đề này từ lâu rồi. Không giấu gì cô, ban đầu mẹ Tiểu Thuật cũng bày tỏsự nghi ngờ tương tự với tôi, nhưng tôi hiểu rõ con tôi nhất, hai đứa là bạn rấtthân, cũng là cộng tác học tập rất ăn ý. Hơn nữa chúng tôi đều đã nói rồi,không can thiệp vào lựa chọn của con cái, chúng có muốn học cùng nhau haykhông, đều tùy ý chúng.” Theo kinh nghiệm dạy học nhiều năm của Lý Thục Hoa,bạn thân là đối tượng không thích hợp nhất để làm bạn cùng bàn, kết quả củaviệc ăn ý trong học tập và cuộc sống chính là quá hiểu nhau, sẽ quan tâm hơnđến chuyện riêng của nhau, kết quả của việc cùng sở thích chính là ở bên nhaurất dễ cùng nhau sa ngã, rất khó tập trung học tập. Lúc đó bà đã nói với hai vịphụ huynh, sẽ cố gắng tạo điều kiện thuận lợi cho hai đứa, nhưng nếu ảnh hưởngđến việc học hoặc một người đơn phương không thích ứng, thì sẽ lập tức tách haiđứa ra. Mặc dù mất tiếng là một chuyện rất bất hạnh, nhưng đối với đứa trẻ sắptrưởng thành, có lẽ thử độc lập xử lý cảm giác không thoải mái với những điềuxung quanh cũng là một chuyện tốt. Chỉ là không ngờ, từ năm lớp mười đến giờ,hai đứa thật sự đủ ăn ý, trong học tập cũng là kiểu bổ sung cho nhau. Cậu kémVăn, cô kém tiếng Anh, hai người đều có thể bù đắp điểm yếu này cho nhau. ChuGia Thuật ổn định đến đáng sợ, nhưng Lương Bảo Ý lại có tiềm năng vô tận, giáoviên các lớp khác đều ngưỡng mộ Lý Thục Hoa có hai bảo bối trong một lớp. Lúcnày nhìn hai bảo bối trấn lớp của mình ăn ý như vậy, bà không khỏi cũng lộ ramột nụ cười. Chu Gia Thuật trình bày xong. Lý Thục Hoa tiện thể nói một câu:“Vậy Bảo Ý giảng giải cho mọi người nghe đi.” Bảo Ý đẩy cậu qua, thầm nói: “Côgiáo, lần sau cô gọi thẳng em đi, em vừa viết vừa giảng được mà.” Nói xong, côtrực tiếp cầm thước kẻ gõ hai cái ra vẻ: “Nào, mọi người chú ý nhìn đây…” ChuGia Thuật cũng nhìn sang, trong mắt toàn là sự tán thưởng và yêu thương. Khiquá quen thuộc với điều gì đó, đều sẽ sợ bóng sợ gió. Nhưng cũng không phải làhoàn toàn không có lợi, ví dụ như cậu nhìn cô như vậy, cũng không ai cảm thấykỳ lạ. Họ là người quan trọng nhất bên cạnh nhau, người thân, bạn bè, thầy cô,bạn học, tất cả những người quen biết họ đều biết. Bảo Ý giảng xong, tiện thểkéo Chu Gia Thuật, hai người lần lượt xuống bục giảng, trở về chỗ ngồi. Lý ThụcHoa nhìn bóng lưng hai người, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: “Vậy chúng ta tiệnthể họp lớp mấy phút đi. Thứ hai vừa rồi chủ nhiệm Dương bắt một loạt cáctrường hợp điển hình, mời phụ huynh, hy vọng mọi người có thể lấy đó làm gương,học hành cho tốt, học tập nhiều hơn ở Chu Gia Thuật và Lương Bảo Ý, có rảnh thìtrao đổi học tập, bớt suy nghĩ những điều không cần thiết, đợi các em thi đỗđại học rồi, có đầy thời gian.” Buổi họp lớp chỉ có vậy, cả quá trình Lý ThụcHoa đều không nhắc đến hai chữ yêu sớm, giáo viên các lớp đều giữ kín như bưng,như thể cứ nhắc đến là lại đánh thức mọi người vậy. Nhưng dù vậy, phía dưới vẫntrở nên ồn ào. Thời kỳ hormone tuổi dậy thì trỗi dậy, cảm tình và sự tò mò mơ hồcủa thiếu nam thiếu nữ đối với người khác giới không phải là cứ che mắt là cóthể coi như không nhìn thấy, không nghe thấy. Lý Thục Hoa nói tiếp: “Buổi họplớp thứ năm chúng ta không họp nữa nhé, lúc đó tự học.” Nói xong, phía dưới vẫncòn xì xào bàn tán về chuyện điển hình yêu sớm, còn một bộ phận nhỏ nói rõ ràngcả ngày Lương Bảo Ý và Chu Gia Thuật đánh nhau chí chóe, điểm khác biệt duynhất so với một cặp đôi là chưa hôn nhau thôi. Hai người ở hàng sau nói chuyện,Bảo Ý nghe thấy hết, trán lập tức nổi gân xanh: Bạn gì ơi, cậu có thể tế nhịmột chút được không. Hơn nữa ai nói họ chưa hôn nhau… Bảo Ý lại không nhịn đượcmím môi, trước đây thỉnh thoảng cô còn tự trêu mình, hoàn toàn không để ý. Hômnay Bảo Ý rất im lặng, bởi vì cô vô cùng chột dạ. Lý Thục Hoa thấy cả lớp nhiệttình với chủ đề này như vậy, không khỏi thở dài, thật ra làm giáo viên nhiềunăm như vậy, bà rất hiểu tâm lý học sinh. Là một người trưởng thành, bà quáhiểu rõ mặt lợi và mặt hại trong đó, nhưng đồng thời cũng là người từng trảiqua thời học sinh, bà cũng rất rõ ràng những tưởng tượng thuần khiết nhất vềtình yêu ở độ tuổi này không nên bị khái quát bằng một câu “không nên”. Thế làLý Thục Hoa nói một câu: “Hồi cô mới làm giáo viên, trong lớp có một đôi, lúcđó cô mềm lòng, không nỡ nói nặng lời, cũng không mời phụ huynh, vì hai em ấyhứa với cô sẽ chia tay, sẽ học hành cho tốt. Không ngờ hai đứa lừa cô, thật ravẫn chưa chia tay. Đến gần kỳ thi đại học, gia đình bạn nữ phát hiện, bắt haingười chia tay. Bạn nam không chấp nhận được, suy sụp rất lâu, thi đại học cũngkhông phát huy như mong đợi, bạn nữ thì vào được một trường đại học rất tốt,tương lai rộng mở…” Nói đến đây, một đám người ỉu xìu “ồ” một tiếng, dường nhưcảm thấy có chút cũ rích và máu chó. Lý Thục Hoa còn nói: “Bạn nam cũng nhậnra, lúc đó rất hối hận, nói với cô là chỉ cần kiên trì thêm mấy tháng nữa, biếtđâu cậu ấy có thể thi đậu vào trường đại học của bạn nữ, đến lúc đó cứu vãnlại, mọi thứ vẫn còn kịp. Tiếc là khi còn trẻ luôn quá vội vàng, càng muốn chạynhanh, càng dễ vấp ngã.” Dưới bục giảng trở nên tĩnh lặng. Mọi người đều khôngquá thích những câu chuyện nặng nề, đạo lý thì ai cũng hiểu, chỉ là đôi khingười trong cuộc u mê. Hơn nữa mỗi người… không ai giống nhau. Nói đến đây, LýThục Hoa cười: “Sau này bạn nam thi lại, năm sau vẫn thi vào trường của bạnnữ.” “Vậy… sau đó thì sao ạ?” Có người hỏi. “Bây giờ…” Lý Thục Hoa kéo dàigiọng: “Bây giờ thì, con cái có thể đi mua nước tương rồi. Cho nên nói, đườngđời còn dài lắm, đừng vội nhất thời. Cô vẫn luôn không đồng ý với quan niệm yêusớm là có tội, yêu, thân mật, chân thành, cũng không bao giờ có tội. Nhưng vớitư cách là người lớn, vẫn muốn nói với các em một câu, hiện tại, học tập mới làchuyện quan trọng hơn. Nếu thật sự trân trọng nhau, thì càng nên cố gắng, phấnđấu vì tương lai của cả hai.” Bảo Ý liếc nhìn Chu Gia Thuật, ý là, nghe thấychưa, cô giáo nói học tập quan trọng hơn. Chu Gia Thuật lại nhướng mày. Sau đóviết trên giấy: [Ừ, vì tương lai của chúng ta, cố gắng.] Bảo Ý: … Còn chưa đồngý mà, sao đã có tương lai với cậu rồi. — Thuật: Làm người bảo vệ tình yêu củachính mình~ Hôm nay đã đạt thành tựu “nước ấm nấu ếch”~(Vỗ tay cho mình)

 



trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×