Chu Gia Thuật: “…” Có lẽ là quá cạn lời, thậm chí nhất thời quên mất sự ngượngngùng và xấu hổ, Chu Gia Thuật không cảm xúc nhặt chiếc khăn tắm lên quấn vàongười, rồi thản nhiên ra hiệu: Ừm, không những biết cử động, mà còn biết cắnngười nữa đấy! Em còn không mau chạy đi? Bảo Ý như vừa tỉnh mộng, bụm mặt lại,muốn biện minh một chút, nhưng lần này cô thật sự không thốt nên nổi lời nào.Lương Bảo Ý, mày đang phát điên cái gì vậy? Đó là lời con người nên nói sao? Trờiơi—— Chu Gia Thuật nói xong liền đi tới tủ quần áo tìm một bộ đồ rồi vào nhà vệsinh thay. Khi anh ra ngoài, Bảo Ý đã biến mất, lần này e rằng cô cảm thấy ngượngthật rồi. Chu Gia Thuật đứng tại chỗ im lặng một lúc, cuối cùng bật cười, nằmtrên giường thư giãn một lát. Nhắm mắt lại, trong đầu anh toàn là dáng vẻ củaLương Bảo Ý: ngượng ngùng, bạo dạn, ranh mãnh, linh hoạt… Từ nhỏ đến lớn, anhđã thấy quá nhiều khía cạnh của cô, đã quá quen thuộc, ít đi chút rung độngnhưng sự ngưỡng mộ thì chẳng vơi đi tí nào. h*m m**n của anh cũng rất chânthành, nhìn thêm vài lần cũng đủ khiến lòng loạn nhịp. Giờ này cô thế nào rồi?Thực ra anh tự nhận là hiểu cô, nhưng lại chẳng hiểu về mặt này, dù sao cũngkhông có cặp bạn thân khác giới nào lại vô tư trò chuyện về chuyện tình ái cả.Cô thích kiểu gì? Thích chủ động hay bị động, bảo thủ hay phóng khoáng, muốn tiếntriển nhanh hay chậm… Hình như anh đều không biết. Trước khi lần mò ra điện thoại,Chu Gia Thuật trầm tư một lát, trước đây chỉ cần bình tĩnh một chút là lại bìnhthường, nhưng giờ thì không, suy nghĩ ngày càng hỗn loạn, ý thức ngày càng mơ hồ,h*m m**n đục ngầu càng ngày càng rõ ràng, thúc giục anh nhất định phải làm gìđó. Bên cạnh, Lương Bảo Ý rửa mặt, nước lạnh tạt vào mặt khiến cô rùng mình mộtcái, vì mặt cô thật sự rất nóng, cảnh tượng nào đó cứ lởn vởn trong đầu mãikhông tan biến… Tiếp tục lởn vởn… Chu Gia Thuật và cậu em của anh thật sự khônggiống anh em ruột, người thì trầm ổn hướng nội, cái còn lại thì trông ngang ngượcdữ tợn hung ác. Ào… Lại một vốc nước tạt vào mặt, cảm giác của cô đã tê liệt rồi,cô thở ra một hơi đục ngầu, thầm mắng Chu Gia Thuật! Nghĩ đến việc mặt mày anhthản nhiên, mỉa mai nói nó biết cắn người, cô liền có cảm giác như anh đang coimình là một kẻ ngốc để trêu đùa vậy. Bảo Ý c*n m** d***, cả khuôn mặt vì thấmnước mà ánh lên một vẻ x**n t*nh kỳ lạ. Cô không dám nhìn mà tạt một vốc nướclên gương, sau dòng nước chảy xiên xẹo là khuôn mặt méo mó của cô, trong ánhsáng mờ ảo, lại dường như càng trở nên mờ ám hơn. Cô thất thần ngồi trên nắp bồncầu đã đóng, thở hổn hển, hít thở sâu, cố gắng làm trống rỗng bộ não bằng cáchthiền định, rồi điện thoại reo lên. Là cuộc gọi đến. Bảo Ý hơi bất ngờ, vì ChuGia Thuật không nói được, hai người chưa bao giờ gọi điện thoại cho nhau. Cô sửngsốt vài giây, rồi vẫn bắt máy. Đương nhiên không có ai nói chuyện, bên tai chỉcó tiếng thở của anh. Bảo Ý vừa định hỏi anh làm sao thế, có phải không khỏe chỗnào không, thì đột nhiên cả khuôn mặt cô nóng bừng lên, cô nghiến răng nghiến lợihét lên một câu: “Chu Gia Thuật!” Tiếng thở lại càng nặng nề hơn. Nhưng Bảo Ý lạikhông hề cúp máy, mãi cho đến khi anh kết thúc. Hai người không ai nói lời nào,một người không thể nói, một người không biết phải nói gì. Ai đó đã được lợi rồicòn làm bộ làm tịch, ấn nút kết thúc cuộc gọi rồi gửi tin nhắn cho cô: [Saokhông cúp máy?] [Ý trung nhân]: [Không phải anh muốn để em nghe à?] Nếu khôngthì gọi điện cho cô làm gì. [Người trần Thuật]: [Sợ em căng thẳng, giúp em giảmbớt một chút.] Cách nhanh nhất để quên đi một chuyện đáng xấu hổ là để một chuyệnmới xảy ra. [Ý trung nhân]: [???] Đó là lời mà con người nói ra được ư? [Ngườitrần Thuật]: [Vẫn hài lòng chứ?] [Ý trung nhân]: [… Anh bình thường chút đi.][Người trần Thuật]: [Trả lời anh.] [Ý trung nhân]: [Cũng cũng.] [Người trần Thuật]:[Thật sao?] [Ý trung nhân]: [… Anh mà hỏi nữa là em block anh đấy.] [Người trầnThuật]: [Vậy anh không ngại sang tìm em ngay bây giờ đâu.] [Ý trung nhân]: [Đừngđừng đừng, em không dám gặp anh đâu, hai chúng ta nghỉ chơi ba ngày đi, anh thấysao?] [Người trần Thuật]: [Chẳng sao cả. Em còn nợ anh 22 phần thưởng, chưa thựchiện cái nào cả.] [Ý trung nhân]: [Không được! Em không được đâu, Chu Gia Thuật!]Cô vội vàng nói, có chút lộn xộn. [Người trần Thuật]: [Nghĩ gì thế, không bảoem có qua có lại đâu, anh chỉ muốn em trả lời câu hỏi vừa nãy, hài lòng, haykhông hài lòng.] [Ý trung nhân]: [Hài lòng, hài lòng được chưa!] Bảo Ý gõ xongtin nhắn cảm thấy mình đã chết được một lúc rồi, cô vứt điện thoại, bước ra khỏinhà vệ sinh, thẳng cẳng nằm vật ra giường, hai tay đan chéo đặt lên ngực, chếtmột cách vô cùng an lành. Hài lòng cái gì chứ? Anh cũng đâu có nói rõ nội dung,vậy thì cái sự hài lòng mà cô trả lời là hài lòng cái gì? Cô sâu sắc cảm nhậnđược mình đã mắc bẫy, Bảo Ý rầu rĩ. Anh lại gửi tin nhắn tới. [Người trần Thuật]:[Hài lòng về mặt nào? Còn lại 21 phần, bây giờ chỉ là câu hỏi, sau này có thểlà thứ khác đấy.] [Ý trung nhân]: [] Bảo Ý ném cho anh một cái meme rồi lại vứtđiện thoại lần nữa. Những hình ảnh lởn vởn trong đầu cô không hề bị xóa đi, ngượclại còn nhân đôi, tiếng thở dồn dập của anh đều vang vọng bên tai, âm thanh vòmsống động. Bảo Ý nóng đến toát mồ hôi, điều hòa bật đến 18 độ C. Chu Gia Thuậtcũng không hỏi tới cùng, nhưng Bảo Ý lại thấy càng khó chịu hơn. Căn phòng quáyên tĩnh, càng yên tĩnh, âm thanh trong đầu cô càng ồn ào. Cô lấy máy tính bảngra xem phim, một bộ phim kinh dị. Bầu không khí u ám, ma quái cuối cùng cũngxua tan cảm giác khó tả đó, nhưng có lẽ do căng thẳng quá lâu, xem được một phầnba bộ phim là cô đã thiếp đi. Máy tính bảng vẫn tiếp tục phát, phát song song cảtrong giấc mơ của cô. Chỉ là trong mơ, Chu Gia Thuật nắm tay cô, cô rất sợ hãi,nắm chặt lấy anh. Hai người trốn vào một căn phòng tối đen, hơi thở của anh bêntai cô, ngày càng nặng nề… Sau đó họ bắt đầu hôn nhau, ôm nhau, và rồi… một thứto dài, dữ tợn, đáng sợ cũng hiện rõ mồn một trong giấc mơ… “Ưm…” Một tiếng rênthoát ra từ lồng ngực. Bảo Ý đột ngột bật dậy, khoảnh khắc tỉnh giấc, cảm giácnhư bị vật nặng va chạm là có thật. Cô nuốt nước bọt, lê tấm thân ướt đẫm mồhôi đi ra ngoài uống nước. Rèm cửa phòng ngủ kéo kín, tối đen như mực, nhưngphòng khách sáng hơn nhiều. Cô nheo mắt đi vào bếp rót một cốc nước ấm, ngửa cổuống cạn, rồi buột miệng chửi thề: “Cái đồ Chu Gia Thuật chết tiệt!” Chu GiaThuật đứng ở cửa bếp, khoanh tay dựa vào đó. Nghe vậy, anh nhướng mày, tiện thểgõ vào khung cửa, nhắc nhở cô rằng Chu Gia Thuật chết tiệt đó đang ở đây. Bảo Ýquay đầu lại, cả người nhảy dựng lên. Trước đây, khi xem Tom và Jerry, Tom luônbị dọa đến dựng hết lông lên. Lần nào Bảo Ý cũng cười nắc nẻ, giờ đây, dáng vẻcủa cô không khác gì Tom đang dựng lông. Chu Gia Thuật: “…” Anh nghiêng đầu, ýlà: Anh đáng sợ đến thế sao? Bảo Ý bình tĩnh lại, đi đến đấm anh hai phát: “Anhđi không có tiếng động hả? Á á á á sợ chết người ta rồi Chu Gia Thuật, em đánhchết anh luôn đấy!” Chu Gia Thuật bất lực dùng thủ ngữ: Anh ngồi ở sofa phòngkhách mà, em đi thẳng qua trước mắt anh. Anh còn muốn gọi em một tiếng. Ai bảoanh là người câm chứ. Bảo Ý thở hổn hển hai cái, bực bội nói: “Vừa nãy… em đangxem phim kinh dị, ngủ quên mất, ngủ quên rồi còn mơ thấy… phim kinh dị. Sợquá.” Vẻ mặt cô không giống như chỉ đơn thuần là phim kinh dị, thế là Chu GiaThuật nhướng mày, hỏi: “Phim kinh dị gợi tình hả?” Bảo Ý hơi sững lại, vì cô tòmò tại sao lần nào anh cũng đoán trúng như vậy, nhưng ngay sau đó lại nghiêm mặtphủ nhận: “Không có, không có gì hết, đừng hỏi nữa, hỏi nữa là em nhảy lầu đó.”Chu Gia Thuật cười không tiếng động “Em đi tắm đây.” Cả người Bảo Ý ướt đẫm mồhôi, khó chịu vô cùng, cô buột miệng nói. Nhưng vừa nói xong cô mới thấy khôngđúng lắm, vội vàng bổ sung: “Vừa nãy mơ thấy cái gì mà ghê quá… Toát cả mồ hôilạnh.” Chu Gia Thuật nhướng mày, rõ ràng là không tin, nhưng vẫn gật đầu. Bảo Ývọt vào tắm chưa đầy hai mươi phút, khi trở ra thì thấy Chu Gia Thuật đang bậtTV xem chương trình Thế giới động vật. Giọng người dẫn chuyện đọc rành rọt:“Mùa xuân đã đến, vạn vật thức tỉnh, thảo nguyên bao la lại bước vào mùa giaophối của các loài động vật…” Sư tử đực lần theo mùi hương sư tử cái để lại. BảoÝ: “…” Cô đứng sững tại chỗ mấy giây, mãi cho đến khi Chu Gia Thuật quay đầunhìn cô, cô mới lề mề đi đến, lúc ngồi xuống tiện tay vớ lấy đĩa trái cây trênbàn, tự mình ăn một quả nho, rồi nhét cho anh một quả: “Mùa xuân của anh cũng đếnrồi à?” Chu Gia Thuật bật cười một tiếng, nghiêng đầu ngắm nghía cô từ trên xuốngdưới, dùng thủ ngữ nói: Váy em hơi ngắn. “Lúc nào cũng ngắn như vậy mà, baonhiêu năm rồi, thứ thay đổi không phải là váy của em, mà là lòng anh đó!” Bảo Ýchọc vào ngực anh. Chu Gia Thuật nhếch mép, phối hợp gật đầu. Nhưng Bảo Ý vẫnkéo kéo váy, hai chân bắt tréo đè sang một bên, trông đặc biệt đoan trang thụcnữ. Tóc và người cô đều thơm ngát, vừa mới tắm xong, người vẫn còn hơi nóng,hơi ấm như có thể truyền cho anh qua không khí. Hơi thở của Chu Gia Thuật cóchút khựng lại, anh lặng lẽ dịch sang bên cạnh một chút. Bảo Ý đã nhìn thấy độngtác lấy tay che mũi của anh, thế là cô tự ngửi mình: “Sữa tắm mới không thơmsao? Sao trông anh có vẻ chê bai nó vậy.” Chu Gia Thuật lắc đầu, ý là không phải.Bảo Ý vừa véo tóc mình tìm tóc chẻ ngọn, tiện tay dùng đuôi tóc vuốt mặt anh:“Thật sự khó ngửi đến vậy sao?” Biểu cảm của anh thật sự rất nghiêm túc. ChuGia Thuật bị tóc cô quét vào mặt, anh cảm thấy lòng mình cứ ngưa ngứa, anh nhíumày né tránh cô. Bảo Ý lại đuổi theo, tư thế ngồi quá gò bó, lập tức ngã nhàovào người anh. Chu Gia Thuật theo bản năng ôm lấy cô, như một người cực đói bịvứt ra trước bàn ăn bày la liệt những món ngon vật lạ. Rõ ràng đã có thể nhắm mắtlại, nhưng thức ăn lại tự động đưa đến tận mũi, thật khó mà nhịn được không cắnmột miếng. Anh cúi đầu hôn cô. Bảo Ý mới đứng dậy được một nửa lại nằm sấp xuốngngực anh lần nữa. Thực ra bây giờ anh không hề có tiếng thở nào, nhưng trong đầuBảo Ý toàn là hơi thở nóng bỏng của anh, kéo theo những hình ảnh lởn vởn lại cuộntrào lên. Thế là hôn được hai phút, cả người Bảo Ý đã ửng đỏ, cô khe khẽ nói:“Không được…” Cô không xong rồi. Chu Gia Thuật chăm chú nhìn cô, xác nhận côkhông sao, rồi tiếp tục hôn sâu hơn, ngón cái ấn vào cằm cô, buộc cô há miệngto hơn một chút. Lần đầu tiên Bảo Ý bị hôn đến mức toàn thân mềm nhũn. Khi cô nằmrũ trên người anh như một tấm chăn không xương để nghỉ ngơi, thì lại một lần nữabị vật thể không rõ chạm vào. Cô cảm thấy lần đầu tiên là bối rối, lần thứ hailà xấu hổ… Nhiều lần rồi thì cũng chỉ còn lại một chút lúng túng. Thế là cô đưatay ấn xuống. Lúc đó có lẽ là muốn ấn nó xuống. Chu Gia Thuật nhắm mắt rên khẽmột tiếng, cả người anh đều cảm thấy không ổn chút nào. Anh giơ tay ra hiệu:Làm hỏng thì người chịu thiệt là em đấy. Bảo Ý phải mất một lúc mới hiểu anhnói gì, cô lập tức nắm chặt cổ tay anh, rồi lại che mắt anh, không muốn nhìn thẳngvào anh, cả người vừa xấu hổ vừa tức giận lại ngượng ngùng. Không biết đã quabao lâu, cuối cùng Bảo Ý rầu rĩ nói một câu: “Em có thể dùng tay giúp anhkhông?” Biểu cảm của cô rất đau khổ, nhưng lời nói lại rất chân thành. Trước giờBảo Ý không thích tự hành hạ mình, nếu đã mắc kẹt giữa lưng chừng khó xử, cô lạikhông thể khiến mình quên đi cảnh tượng đó, thì dứt khoát làm một lần cho xong,đỡ phải chịu đựng dày vò lặp đi lặp lại. Chu Gia Thuật thoáng cứng người, lặnglẽ thở ra một hơi đầy ấm ức, một lúc sau mới lấy điện thoại ra gõ chữ: Vốn dĩđã xuống rồi, bị một câu của em gọi dậy luôn. Lương Bảo Ý, em tha cho anh đi! BảoÝ nhìn anh một cái, biểu cảm phức tạp nói: “Có thể… cho em… sờ một cái không?”Cô nói lí nhí. Chu Gia Thuật tủi hổ quay đầu đi, khẽ lắc đầu. Dáng vẻ đó củaanh khiến Bảo Ý vốn dĩ rất ngại ngùng lại trở nên mạnh dạn hơn, làm nũng nói:“Đừng có keo kiệt thế mà anh!” Chu Gia Thuật vo cô lại thành một cục, cuốn vàochăn rồi nhét vào góc ghế sofa. Đến khi Bảo Ý vùng vẫy thoát ra được, anh đã rakhỏi nhà và đóng cửa lại rồi. Bảo Ý tinh thần sảng khoái, lấy tay mình ra ngắmnghía. Mặc dù không sờ được, nhưng cô đã giành được chiến thắng về mặt tinh thần,cả người cô như thăng hoa. Cô gửi cho anh một tin nhắn— [Ý trung nhân]: [hình ảnh][hình ảnh] Lần lượt là ảnh tay trái và tay phải của cô. Tay của Bảo Ý rất đẹp,thon dài mảnh mai, gần như không để lộ khớp xương, khiến cả bàn tay trông rấtcân đối, đường nét mềm mại. [Ý trung nhân]: [Cho em chơi một chút đi.] Rồi côthu hồi tin nhắn trong tích tắc. Nhưng Chu Gia Thuật vẫn đã nhìn thấy. [Ngườitrần Thuật]: [… Nghỉ chơi đi, Lương Bảo Ý!] — Bảo Ý: Em nói em gõ nhầm chữ anhcó tin không? À đúng rồi, có bình luận hỏi ngôn ngữ ký hiệu có thể diễn đạtchính xác đến vậy không? Thực ra là không thể, vốn từ ngôn ngữ ký hiệu có hạn,nhưng Bảo Ý và Chu Gia Thuật rất ăn ý, cũng có cách giao tiếp riêng, cả hai cóthể hiểu ý nhau. Hơn nữa, mọi người có thể hiểu rằng, bộ truyện này đều là gócnhìn của Lương Bảo Ý, tất cả ngôn ngữ ký hiệu đều được Bảo Ý dịch hoàn thiện rồinhé~