Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi

Chương 27: Sao Chổi Không Khắc Nổi Tôi


trước sau

Cô gái vừa mới nói xấu tôi, bị một gã say rượu nào đó xông đến tát hai cái 'bốp bốp' đau điếng. Còn tôi ngồi tại chỗ, ung dung bưng ly rượu xem kịch.

 

Thật sảng khoái.

 

Thế nhưng, với trí thông minh của những người này, hiển nhiên là họ không thể ngờ rằng việc mình gặp xui xẻo có liên quan đến tôi và Trì Viên. Sau một vài 'tiểu khúc', vẫn có người lén lút bàn tán, chế giễu.

 

Có thể bạn thích

 

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

Nói tôi cố ý thuê một người mẫu nam đến để chọc tức Tiền Độ. Trong đó cũng không ít lời lẽ khó nghe. Tôi kéo Trì Viên lại, không muốn đôi co với họ nữa.

 

 

 

Đều là đám công tử bột kiêu căng, ngạo mạn, đôi co với loại người này chỉ tốn thời gian. Tôi là thể chất cá chép, thậm chí không cần tôi ra tay, những người mắng tôi tự khắc sẽ bị 'phản phệ'.

 

Thế nhưng, khi tôi và Trì Viên không muốn để ý đến nữa, Tiền Độ lại đột nhiên nhảy ra.

 

Hiển nhiên là hắn ta cũng nghe thấy những lời đàm tiếu kia. Vị thiếu gia vạn người mê bỗng nhiên nổi giận, chửi một tràng, sau đó túm lấy cổ áo một người trong số đó.

 

 

 

"Ai nói Lâm Khê là 'liếm cẩu’?"

 

"Ông đây mới là 'liếm cẩu’!"

 

 

Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình

 

 

Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình

 

 

Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...

 

 

Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng

 

Tiền Độ liếc nhìn tôi và Trì Viên, khóe mắt dường như hơi đỏ.

 

"Trước kia em ấy theo đuổi tôi là cho tôi mặt mũi, tôi… c.h.ế.t tiệt… lại không biết trân trọng. Mấy người thích buôn chuyện lắm phải không? Là ông đây, ông đây yêu mà không được, theo đuổi không nổi người ta, muốn 'ba người cùng vui vẻ' người ta cũng không đồng ý."

 

Nói xong, hắn còn ra vẻ ủy khuất.

 

"Để tôi còn nghe thấy ai nói Lâm Khê là 'liếm cẩu’ nữa, bữa tiệc sinh nhật này coi như chấm dứt!"

 

Sảnh tiệc yên tĩnh như tờ. Tiền Độ hài lòng nhìn quanh, ánh mắt lại rơi trên bàn tay đang nắm chặt của tôi và Trì Viên.

 

Tên này bỗng nhiên bực bội. Giật tóc, hắn chửi rủa, "Thôi, không tổ chức nữa, giải tán hết đi!"

 

Tâm trạng thiếu gia thay đổi thất thường, mọi người nhìn nhau, im lặng. Cuối cùng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi người đều giải tán.

 

Lúc sảnh tiệc trống rỗng, Tiền Độ nhìn tôi và Trì Viên, xoa xoa tay.

 

"Có quà sinh nhật gì không?"

 

Tôi thật sự muốn hỏi, 'quà' này, có đứng đắn không. Chưa kịp hỏi, Tiền Độ đã kêu lên thảm thiết.

 

Cúi đầu nhìn xuống, trên cổ chân hắn ta lại có con rắn nhỏ kia đang cuốn lấy. Lần này, con rắn không cắn hắn ta, chỉ uốn éo bò lên trên theo ống quần, dọa Tiền Độ mặt mày tái mét.

 

Con rắn lần này dường như không có ý định tấn công, nó cứ thế bò lên trên. Cuối cùng dừng lại ở 'giữa hai chân' hắn ta.

 

 

Ban đầu tôi muốn giúp hắn ta bắt rắn, nhưng vị trí này, bây giờ chắc chắn là không tiện rồi.

 

Con rắn ngẩng đầu, thè lưỡi về phía Tiền Độ—Đột nhiên cắn xuống.

 

"A!"

 

Tiền Độ kêu thảm thiết. Điều duy nhất đáng mừng là, con rắn này chắc chắn không có độc.

 

Cuối cùng, vẫn là Hứa Ân đỏ mặt giúp hắn ta bắt rắn, không biết là Tiền Độ thật sự sợ hãi, hay là đang 'giở trò', hắn ta khóc lóc nhìn Hứa Ân.

 

Truyện tranh đang HOT

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

"Có thể... Có thể giúp anh hút độc không? Anh xem trên TV đều diễn như vậy..."

 

Lần đầu tiên, Hứa Ân hất tay hắn ta ra, nói một câu thô tục:

 

"Cút!"

 

Hứa Ân đỏ mặt chạy đi, Tiền Độ ôm chân, vội vàng chạy đến bệnh viện.

 

Tôi và Trì Viên nhìn nhau, "Con rắn kia, là anh mang đến?"

 

Trì Viên lắc đầu, "Có lẽ là từ trong túi của em bò ra thì có."

 

Tôi nhìn lại, con rắn kia đang 'thành thạo' bò vào chiếc túi tôi đặt trên bàn. Có lẽ thật sự là như vậy.

 

Sau lần này, phỏng chừng Tiền Độ sẽ 'ám ảnh' với rắn trong một thời gian dài...


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!