"Ngẩn ngơ cái gì thế?" Tay Thẩm Tu lắc lắc trước mặt cậu, anh ta đã thay cho Hạ Quân Thanh một đôi đũa và bát mới, "Ăn đi. Những lời tôi vừa nói, cậu đừng để bụng."
Hạ Quân Thanh nhận lấy đũa, nở một nụ cười khá rạng rỡ với anh ta.
Từ nhỏ Thẩm Tu đã lớn lên cùng cậu, tính cách của anh ta là như vậy, một người ngoài lạnh trong nóng, rất nhiều lúc, Hạ Quân Thanh tự nhận mình không bằng Thẩm Tu.
"Tôi không để bụng," Hạ Quân Thanh lắc đầu, "Chỉ là ngủ nhiều quá, nhất thời không nhớ ra cậu đang nói chuyện gì."
Thẩm Tu khẽ cong môi, không biết là tin hay không tin.
Ăn xong, Thẩm Tu kéo Hạ Quân Thanh đến siêu thị, "Ngày mai tôi đi công tác, một hai tuần nữa chắc không ở nhà."
"Không ở nhà mà cậu mua nhiều đồ thế làm gì?" Hạ Quân Thanh nhìn giỏ hàng đầy ắp đồ, có rất nhiều thực phẩm tươi sống, đợi đến khi anh ta trở về, không phải đều hỏng hết sao?
Thẩm Tu không trả lời cậu, nhưng khi trở về khu nhà liền để tất cả đồ đó vào tủ lạnh nhà Hạ Quân Thanh.
"Tiền điện nước tôi đã đóng hai năm rồi," Thẩm Tu nói, "Những thứ này cậu cứ giữ lại đi, không đủ thì cứ nói."
Hạ Quân Thanh vẫn giống như thiếu gia ngày xưa đứng ở cửa nhìn, nghe vậy liền nheo mắt lại, "Hóa ra là định giúp đỡ tôi."
Sau khi thân phận thật sự của Hạ Quân Thanh bị phơi bày, không ít bạn bè trước kia đều tránh xa cậu, Hạ Quân Thanh cũng không cảm thấy gì, nhạc tàn người tan là chuyện thường tình, chỉ cần không bỏ đá xuống giếng cậu cũng sẽ làm như không quen biết.
Nhưng thỉnh thoảng, gặp được người như Thẩm Tu, cậu vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Thẩm Tu không phản bác, thực tế vốn dĩ cũng là như vậy, những gì có thể giúp Hạ Quân Thanh, anh ta sẽ giúp, nhưng một số việc anh ta thực sự bất lực, nói cho cùng đây cũng là chuyện của nhà họ Hạ, anh ta chỉ cảm thấy vị Hạ thiếu gia vừa trở về đối với Hạ Quân Thanh có phần quá mức khắc nghiệt.
Sau khi Thẩm Tu dọn dẹp đồ đạc xong liền rời đi, trước khi đi anh ta do dự một chút, vẫn nói với Hạ Quân Thanh, "Mấy ngày nữa chú tôi đến ở, nếu cậu gặp phải rắc rối gì, có thể đến tìm chú ấy."
Hạ Quân Thanh sững sờ, "Chú cậu?"
Thẩm Tu gật đầu, "Thẩm Kính Tư."
Hạ Quân Thanh cảm thấy hơi quen tai, dường như đã nghe ở đâu đó, "Được, yên tâm, có rắc rối tôi sẽ đến tìm chú ấy, xem như nể mặt tình cảm giữa chúng ta, chú ấy cũng sẽ không đuổi tôi ra khỏi nhà."
Sắc mặt Thẩm Tu dịu đi, suy nghĩ một chút vẫn an ủi cậu vài câu, "Chú ấy rất tốt, không giống người nhà họ Hạ không phân biệt phải trái, sẽ không đuổi cậu ra khỏi nhà đâu."
Sau khi Thẩm Tu nói xong liền quan sát sắc mặt Hạ Quân Thanh, thấy cậu không phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy tôi đi đây."
Hạ Quân Thanh tiễn anh ta đến cửa, "Hẹn gặp lại."
Ngày hôm sau sau khi Thẩm Tu đi, Hạ Quân Thanh gặp phải rắc rối lớn.
Thẩm Tu mua cho cậu phần lớn đều là thực phẩm tươi sống và các loại lương thực nhưng anh ta quên một việc, đó là từ nhỏ Hạ Quân Thanh đã sống như một thiếu gia, căn bản không biết nấu ăn, dù bị đuổi ra khỏi nhà, cậu cũng chưa từng tự tay nấu một bữa cơm nào.
Không phải Hạ Quân Thanh được cưng chiều đến sinh hư, mà là Hạ Quân Thanh đã thử hai lần, suýt nữa thì phải vào viện, để bảo vệ tính mạng và sức khỏe của mình, cuối cùng cậu vẫn từ bỏ cách tự sát từ từ này.
Hạ Quân Thanh nhìn số dư trong tài khoản của mình, không nhiều lắm, dù sao nhiệm vụ lần này không khó, duy trì cuộc sống cũng không có vấn đề gì, nhưng... Hạ Quân Thanh tắt điện thoại.
Nhưng tiền bạc thực sự rất khó kiếm, càng khó hơn là làm thế nào để tiết kiệm tiền, thứ này dùng một chút thì ít đi một chút.
Hạ Quân Thanh đến gõ cửa nhà Thẩm Tu, gõ ba tiếng, bên trong không có phản hồi, có lẽ chú Thẩm Tu chưa đến hoặc có lẽ đối phương căn bản không muốn để ý đến cậu, dù sao hiện tại những nhân vật có tiếng tăm ở thành phố A hầu như không ai không biết cậu, dù không biết khi nghe đến tên cậu cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
Thôi, gọi đồ ăn ngoài vậy.
Hạ Quân Thanh dựa lưng vào cửa mở ứng dụng đặt đồ ăn, cẩn thận tìm kiếm mục tiêu của mình, nhưng ngay sau đó cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra, Hạ Quân Thanh mất thăng bằng liền ngã ra sau.
Sao lại xui xẻo thế?! Chưa kịp để Hạ Quân Thanh phản ứng lại, một bàn tay đỡ lấy thắt lưng cậu, ngay sau đó Hạ Quân Thanh cảm thấy mình chạm vào một l*иg ngực cứng cáp lại vô cùng ấm áp và rộng lớn.
Hạ Quân Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc cằm đẹp đẽ của người đàn ông, hắn cúi đầu xuống, đôi mắt đen sâu thẳm, bình tĩnh và lạnh nhạt, "Hạ Quân Thanh?"
Giọng nói cũng giống như người vậy.
"...Chú Thẩm."
Thẩm Kính Tư đỡ Hạ Quân Thanh dậy, "Giống như Thẩm Tu, gọi chú là được rồi."
Thẩm Kính Tư có vài phần giống Thẩm Tu, nhưng vẻ ngoài của hắn lạnh lùng hơn, cộng thêm khí chất xuất chúng, ngay cả Hạ Quân Thanh người đã quen nhìn đủ loại nhân vật bá đạo trong thế giới nhiệm vụ cũng không khỏi cảm thán đối phương còn có khí chất hơn những nhân vật chính nữa.