Lúc này Lục phu nhân Lục xuống lầu, bà ta khẽ liếc Hạ Quân Thanh một cái, "Còn ngây người làm gì? Mau đi đẩy xe lăn cho Xuyên Bách đi, chuyện nhỏ như vậy lẽ nào còn muốn ta làm sao?"
Gia cảnh nhà họ Hạ so với nhà họ Lục kém hơn một chút, cuộc hôn nhân này thực sự là nhà họ Hạ trèo cao, nên trước mặt Hạ Quân Thanh Lục phu nhân luôn có một loại cảm giác ưu việt, cho rằng người có gia thế như vậy có thể gả vào nhà bà ta là lòng tốt của nhà bà ta.
Lục phu nhân nói xong liền ung dung tự mình rời đi, ai ngờ Hạ Quân Thanh căn bản không định động đậy.
Hạ Quân Thanh chỉ nhìn Lục Xuyên Bách một cái, "Nhị thiếu gia, đầu óc ngài dường như không có vấn đề gì, vậy thì tự ngài điều khiển xe lăn đi."
"..." Lục Xuyên Bách đối với điều này lại không cảm thấy bất ngờ gì, chỉ là ra lệnh cho xe lăn để nó tự động tiến lên.
Lục phu nhân đi trước một khoảng, cho đến khi định vào thang máy mới quay đầu lại.
Hạ Quân Thanh và Lục Xuyên Bách ở phía sau, tay Hạ Quân Thanh đặt trên xe lăn của Lục Xuyên Bách, nhìn như thể cậu đang đẩy vậy.
Lục phu nhân rất hài lòng với bộ dạng hiểu chuyện này của cậu.
Chú ý đến biểu cảm của Lục phu nhân, Hạ Quân Thanh cảm thấy hơi buồn cười, liền cúi đầu cười một tiếng.
Rồi quay đầu hỏi Lục Xuyên Bách, "Lục phu nhân quan tâm anh như vậy, tại sao không tự mình đẩy anh đi?"
Lục Xuyên Bách cười lạnh một tiếng, "Bây giờ cậu định chia rẽ quan hệ của chúng tôi sao?"
Hạ Quân Thanh khẽ nhướng mày nhìn sang nói, "Tôi chỉ nói thế thôi, nhị thiếu gia đừng quá để ý."
Lục Xuyên Bách khoanh tay trước ngực, trên mặt mang theo chế giễu nhàn nhạt, "Vừa rồi đi ngang qua khoa phụ sản dường như nhìn thấy bóng dáng anh trai tôi, đừng để ý, tôi cũng chỉ nói thế thôi."
"Khoa phụ sản?" Hạ Quân Thanh sững sờ, nghĩ Lục Xuyên Bách chỉ nói bừa.
Lục phu nhân vừa quay người đi đến cũng nghe thấy ba chữ này, bà ta nhìn Hạ Quân Thanh lập tức nghĩ đến điều gì đó.
"Cậu muốn đến khoa phục sản khám sao?" Lục phu nhân không suy nghĩ nhiều, "Vậy thì đi xem đi, việc nối dõi tông đường đối với cậu hiện tại thực sự là chuyện quan trọng nhất, khó khăn lắm mới có mà, bây giờ đi xem là đúng lúc."
Hạ Quân Thanh không nhịn được bật cười.
Không ngờ thế giới ABO lại cũng coi trọng việc nối dõi tông đường, không biết loài người phát triển đến trình độ nào mới từ bỏ quan niệm buồn cười này.
Lục phu nhân không hiểu nhìn cậu, "Cậu cười cái gì?"
"Không có gì," Hạ Quân Thanh lắc đầu, mỉm cười nói, "Cảm ơn sự quan tâm của phu nhân."
Sự chế giễu trên mặt Lục Xuyên Bách càng thêm nồng đậm, "Đúng là nên để ý nhiều hơn một chút."
Lục phu nhân thấy Hạ Quân Thanh khá hiểu chuyện nên vẫy tay, "Vậy bây giờ cậu đi xem đi."
"Vâng phu nhân." Hạ Quân Thanh cũng không biện giải cho mình, càng không từ chối, quay đầu liền đi đến khoa phụ sản.
Lục Xuyên Bách nhìn chằm chằm bóng lưng cậu, nghĩ quả nhiên là vợ tốt của anh trai, một người rất giỏi che giấu, lại nghe thấy tin tức của anh trai liền không cần suy nghĩ đã trực tiếp đi mất.
Hắn nghĩ, rốt cuộc là để ý đến mức nào mới có thể nói đi là đi?
Vào khoa phụ sản, Hạ Quân Thanh gặp được rất nhiều Omeg mang bụng bầu, có nam có nữ, nói thật, tình huống này nhìn khá mới lạ.
Nhưng bệnh viện này là bệnh viện tư nhân, phí tổn cao ngất ngưởng, nên người trong bệnh viện cũng không nhiều.
Khi đi ngang qua một phòng khám, một Omega từ trong đó chạy ra, bụng cậu ta hơi nhô lên, nhìn ít nhất cũng đã được hai tháng rồi, tốt.
"Em muốn giữ lại đứa bé, đừng bắt em bỏ đứa bé, cầu xin anh."
Trên mặt cậu ta đầy nước mắt, hai chân mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống đất, cầu xin Alpha đối diện đừng bỏ đứa bé của cậu ta.
Hạ Quân Thanh đưa tay đỡ cậu ta một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Alpha phụ tình đối diện.
Lục Văn Diêm vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nhìn thấy người đối diện liền sững sờ, "Sao cậu lại ở đây?"
Hạ Quân Thanh cười, nhìn Omega mà mình đang đỡ, "Trùng hợp nha, chồng à, anh cũng ở đây nữa. Không giải thích cho em biết bây giờ là tình huống gì sao?"
Bây giờ rõ ràng không phải là thời gian thích hợp để ngồi xuống nói rõ tình huống, sau lưng Lục Văn Diêm xuất hiện một vệ sĩ, lại đưa Omega mặt đầy nước mắt vào phòng khám.
"Có chuyện gì thì liên lạc với tôi trước, nhưng đứa bé của em ấy không thể giữ lại," Lục Văn Diêm dặn dò vệ sĩ một câu, rồi nhìn Hạ Quân Thanh, "Chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện."
Thực ra Hạ Quân Thanh không mấy hứng thú với đời tư của người khác, nhưng vì đối phương đã mời cậu, vậy thì cậu cũng đi theo.
Phía sau tòa nhà bệnh viện có một khu vườn khá đẹp, Lục Văn Diêm và Hạ Quân Thanh ngồi xuống một chiếc ghế dài.
"Trước tiên nói xem sao cậu lại ở đây?" Lục Văn Diêm chủ động mở miệng, ánh mắt trầm tư.