Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta

Chương 5: Sau Khi Tạo Phản, Hoàng Đế Gửi Vị Hôn Phu Cũ Đến Quyến Rũ Ta


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ta cười nhẹ: "Tạ Ninh Ngọc, đừng bảo rằng ngươi ngây thơ nghĩ rằng, cả đời này ta sẽ chỉ có mình ngươi chứ? Ngươi là Hoàng tử, không phải đứa trẻ ba tuổi. Chuyện giữa ta với Chu Cảnh và Ngụy Mặc, cả Thanh Châu đều biết, chẳng lẽ mẫu phi của ngươi không biết? Cữu phụ của ngươi không biết? Nhưng bọn họ vẫn gửi ngươi đến Thanh Châu, ngươi không hiểu bản thân đến làm gì. Nhưng ngươi chẳng lẽ không hiểu xưa nay những Công chúa hòa thân, đều là kết cục gì sao!"

 

Dỗ hắn ta một lúc là vì tâm trạng ta tốt. Dỗ hắn ta cả đời, ta không có kiên nhẫn đó.

 

Vị Hoàng tử lớn lên trong nhung lụa này, nếu không biết tự lập thì hắn ta ở bên ta chỉ là một quân cờ vô dụng. Người vô dụng, không xứng ở bên cạnh ta.

 

Có thể bạn thích

 

Anh, quyền lực một tay che trời, bị cô coi như tình một đêm, chơi xong rồi bỏ, nhưng đâu dễ đến vậy,...

 

Trọng sinh thành đứa bé ba tuổi, suýt bị chôn sống, cùng xem cô trở thành đại gia nông nghiệp như thế nào.

 

Đích nữ ngốc nghếch trở mình, trở thành nhân vật được săn đón nhất, cả Thái tử cũng đích thân đến cầu hôn!

 

Ai cũng nghĩ người quyền quý như anh không bao giờ nhìn lại người cũ. Vì vậy, cô giấu kín tâm tư nhưng nào ngờ...

Tạ Ninh Ngọc là người thông minh, hắn ta nghe hiểu ta đang nói gì.

 

Hắn ta nắm chặt kiếm, ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm vào Ngụy Mặc: "Ta nhớ hắn ta! Lúc ngươi ở kinh thành khi, hắn ta như một cái bóng im lặng, luôn lặng lẽ đứng trong bóng tối nhìn ngươi. Chu Cảnh xuất thân từ thế gia đại tộc, tài hoa hơn người, thiên hạ đều biết. Còn Ngụy Mặc là cái thá gì chứ! Ta nhớ hắn ta chỉ là nhi tử của tù nhân, được huấn luyện để làm ám vệ cho ngươi mà thôi."

 

Ta vẫy vẫy tay. Ngụy Mặc đang đứng dưới bóng cây lập tức đi đến bên ta.

 

Ta nhìn vào mặt hắn ta, rõ ràng là đã bị Tạ Ninh Ngọc tát.

 

Ánh mắt ta hơi trầm xuống: "Đánh trả lại cho ta!"

 

Ngụy Mặc bước lên phía trước, tát cho Tạ Ninh Ngọc một cái.

 

Truyện hay

 

“Chỉ cần Khánh Nghi mưa vẫn còn rơi, chó nhỏ còn vẫy đuôi, thì vĩnh viễn còn có người thích cậu.” Mùa hè năm ấy, cô và anh rung động vì nhau, chia xa rồi lại tìm thấy nhau.

 

Ôn Oanh 6 tuổi mơ thấy anh trai vì tìm mình bị bắt cóc, mà bôn ba khốn khó đến tận cuối đời. Vì thế mà cô quyết tâm thay đổi vận mệnh của mình và anh trai từ bây giờ.

 

Xuyên về thập niên 80, Bạch Vi bị bố mẹ thúc giục kết hôn, thấy đối tượng cực kì đẹp trai & có tiền, cô nhanh chóng đi đăng kí. Đến khi về nhà, cô mới biết mình nhận nhầm người rồi.

 

Dựa vào 1 thanh đoạn kiếm thần bí từ đan điền, Chu Hằng đi ra từ 1 trấn vô danh tạo ra một mảnh thiên địa, thiên hạ độc tôn!

Tạ Ninh Ngọc xấu hổ giận dữ đến mức nước mắt đã trào ra.

 

Thái giám bên cạnh hắn ta lập tức the thé nói: "Đại soái! Tam Hoàng tử của bọn ta từ nhỏ đã kim tôn ngọc quý! Hạng người hèn hạ này, sao có thể sánh ngang với ngài ấy! Người đừng quên, đằng sau Tam Hoàng tử còn có triều đình đấy!"

 

Ta khẽ nhướng mày, lập tức có người trói tên thái giám đó đem xuống.

 

Ngụy Mặc quay lại, đứng bên cạnh ta.

 

"Ta dạy ngươi đọc sách viết chữ, dạy ngươi binh pháp mưu lược, dạy ngươi xông pha trận mạc, không phải để ngươi đứng đần ra đây, để người ta bắt nạt." Ta thực sự hơi tức giận.

 

Ngụy Mặc cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Người thích hắn ta, ta không muốn động đến hắn ta."

 

Ta nhìn chăm chú vào hắn ta nói: "Tạ Ninh Ngọc chỉ là Hoàng tử được gửi đến hòa thân mà thôi! Ngươi là ai? Ngươi là Thiếu soái của ta! Là cánh tay phải của ta!"

 

Ngụy Mặc từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của ta. Yết hầu hắn ta chuyển động, đầu ngón tay khẽ run.

 

Ta giơ tay lên, bóp bóp ngón tay hắn ta: "Đi làm việc đi, Định Châu có kẻ lộng quyền lừa trên gạt dưới, không thực hiện chính lệnh của ta, chiếm đoạt ruộng tốt của bách tính, nữ tử kiện xin hòa ly mà không cho phép. Ngươi đi, thanh trừ triệt để."

 

 

Ngụy Mặc quỳ xuống đất: "Vâng! Đại soái!"

 

Nói xong những điều này, ta nhìn về phía Chu Cảnh.

 

Chu Cảnh lập tức nói: "Đại soái, danh sách quan viên bổ sung cho Định Châu đã được quyết định, để trên bàn của người rồi. Quan huyện Thôi Như Ý thuộc Ninh Châu đã được điều về Ninh Châu. Nàng ta tự nguyện xin đi, muốn đến Định Châu bình định loạn lạc."

 

Thôi Như Ý, chính là bằng hữu mà ta đã nhắc đến trước đó, cũng là biểu muội của Tạ Ninh Ngọc.

 

Truyện tranh hot

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

Tạ Ninh Ngọc nghe thấy cái tên này, trợn mắt há mồm: "Biểu muội mất tích nhiều năm, tìm khắp nơi không thấy, người nhà đều tưởng nàng gặp nạn, hóa ra nàng ở chỗ ngươi!"

 

Ta lười để ý đến hắn ta, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ngụy Mặc, ngươi đi gặp Thôi Như Ý. Sáng mai họp, hai người các ngươi tường trình chiến lược thanh trừng Định Châu. Việc này, cần thủ đoạn mạnh mẽ, để người khác không dám tái phạm. Thời điểm đặc biệt, ta cho phép các ngươi hành động đặc biệt. Tuy ta không thích thực hiện triết lý Pháp gia 'pháp tự quân xuất' kia, nhưng, các quan viên Định Châu đã chạm vào giới hạn, phải trừng phạt nghiêm khắc!"

 

Ngụy Mặc nhận mệnh mà đi.

 

Tạ Ninh Ngọc vẫn còn đứng đó, dường như cảm xúc đã bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn chăm chú vào ta.

 

Chu Cảnh liếc nhìn Tạ Ninh Ngọc, sau đó nói: "Triều đình gửi Tạ Ninh Ngọc đến đây để nghị hòa. Chúng ta đánh nhau ba năm, ban hành nhiều chiếu lệnh, nhưng vẫn còn một bộ phận quan viên chỉ biết hưởng lộc. Một là, tệ nạn kéo dài lâu ngày khó trừ. Hai là, nhân tài chúng ta bồi dưỡng còn quá ít. Nếu có thể tranh thủ vài năm thời gian dưỡng sức, chắc chắn sẽ có cục diện cải thiên hoán địa. Thần cho rằng, Đại soái không nên trả Tạ Ninh Ngọc về."

 

Hắn ta nói một hơi, nghe rất có lý. Ba năm nay, phàm là dưới quyền ta, từ khi trẻ nhỏ bắt đầu biết chữ đã phải đọc sách của bọn ta. Những sách này không dạy chư tử bách gia, thiên địa nhân luân.

 

Bách tính nghèo khổ, có thể miễn phí đến học đường, bắt đầu từ việc nhận chữ. Biết chữ thì không còn là ngu dân nữa, có thể hiểu được chính lệnh các nơi là gì.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!