sau lưng nụ cười

Chương 1: Lòng tin vỡ vụn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó, trong hội trường lớn của Tập đoàn Hùng Thịnh, ánh sáng chan hòa xuyên qua những ô cửa kính cao, soi rọi lên khuôn mặt rạng rỡ nhưng cũng đầy căng thẳng của những người tham dự. Nữ chính, Ngọc Linh, đứng giữa đám đông, miệng mỉm cười nhưng tim thì như lửa đốt. Sau nhiều tháng trời miệt mài nghiên cứu dự án trí tuệ nhân tạo mà cô và bạn thân – Hạ My – cùng tham gia, hôm nay là buổi trình bày kết quả trước ban giám đốc và các nhà đầu tư.

Ngọc Linh tin tưởng Hạ My, nghĩ rằng bạn thân sẽ luôn đứng bên cạnh, bảo vệ và hỗ trợ cô. Nhưng hôm nay, thứ cô nhận được lại là một cú đâm từ phía sau, sâu hơn cả những gì cô từng tưởng tượng.

Khi dự án của Ngọc Linh đang được trình bày, một loạt số liệu giả mạo xuất hiện trên slide, khiến kết quả nghiên cứu của cô trông như một thảm họa. Mọi ánh mắt trong hội trường dồn về phía cô, ánh nhìn nghi ngờ và thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt các nhà đầu tư.

“Chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra thế này?” – Ngọc Linh lúng túng, giọng run run, cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Ở hàng ghế bên cạnh, Hạ My đứng yên, gương mặt bình thản đến mức lạnh lùng. Không một lời giải thích, không một ánh mắt trấn an. Trong khoảnh khắc đó, Ngọc Linh hiểu ra sự thật phũ phàng: người mà cô tin tưởng nhất, chính là người đã hại cô.

Tim cô đau nhói. Cả bao nhiêu kỷ niệm, niềm tin, nỗ lực cùng Hạ My bỗng chốc biến thành mớ tro tàn. Cô quay lưng, rời khỏi hội trường trước khi mọi ánh mắt kịp tìm đến. Đường hành lang dài hun hút, ánh sáng phản chiếu trên sàn bóng khiến tâm trạng cô càng thêm nặng nề.

“Ngọc Linh…” – một giọng nam trầm khẽ vang bên tai, khiến cô giật mình. Cô quay lại, gặp ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nhưng đầy tò mò của một chàng trai mà cô chưa bao giờ gặp trong dự án.

Anh ta đứng đó, tay chống hông, nhìn cô như thể đang đánh giá từng hành động, từng biểu cảm. “Có vẻ hôm nay bạn gặp chuyện không nhỏ,” anh nói, giọng đều đều nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm khó nhận biết.

Ngọc Linh chần chừ, không biết nên tin hay dè chừng. “Bạn… là ai?” – cô hỏi, giọng vẫn còn run.

“Bạn có thể gọi tôi là Đình Khang.” Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy khiến người ta không khỏi rùng mình. “Dường như bạn đang cần một… đồng minh.”

Ngọc Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ cảm giác rối loạn trong lòng. Cô không thể để mình bị vỡ vụn như thế này. Hạ My đã phản bội, nhưng cô còn cả con đường dài phía trước. Cô phải đứng lên, phải chứng minh giá trị của mình.

Và rồi, cô nhận ra điều đầu tiên: trong thế giới đầy tham vọng này, không ai thực sự là bạn, cũng chẳng ai hoàn toàn là kẻ thù. Chỉ có chiến lược và quyết tâm mới quyết định ai đứng vững.

Buổi chiều hôm ấy, khi Ngọc Linh trở về căn phòng nhỏ trong ký túc xá, cô ngồi trước bàn, tay run run ghi chép lại tất cả những gì vừa xảy ra. Kế hoạch trả đũa Hạ My hình thành dần trong tâm trí cô, rõ ràng và lạnh lùng. Mỗi chi tiết, mỗi sơ hở, cô đều ghi lại để chuẩn bị cho trận đấu trí kéo dài sắp tới.

Nhưng điều khiến cô bất ngờ, là ánh mắt Đình Khang vẫn ám ảnh cô, như một lời nhắc nhở rằng: trong cuộc chơi này, cô sẽ không đơn độc, nhưng cũng sẽ không được phép yếu đuối.

Cả đêm ấy, Ngọc Linh không ngủ. Cô vẽ sơ đồ, phân tích dữ liệu, dự đoán từng bước đi của Hạ My, đồng thời ghi chú những thông tin về Đình Khang. Anh là kẻ thù hay đồng minh? Chưa ai biết. Nhưng một điều chắc chắn: cuộc đời cô từ giờ sẽ không còn như trước nữa.

Bình minh ló dạng, ánh sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu thẳng vào bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ. Ngọc Linh đứng dậy, hít thật sâu, ánh mắt đầy quyết tâm. “Linh, đứng lên đi. Không ai cứu mình ngoài chính mình.”

Và thế là, cuộc chiến âm thầm, đầy mưu mô, quyền lực và tình cảm bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×