sau lưng nụ cười

Chương 12: Sau cơn bão


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng tại văn phòng tràn ngập ánh nắng dịu dàng. Không khí đã thay đổi hoàn toàn so với những ngày căng thẳng trước đó. Mọi người đi lại nhẹ nhàng, tiếng bàn phím trở nên đều đặn, không còn áp lực nặng nề như trước.

Ngọc Linh bước vào, nụ cười nhẹ trên môi. Ánh mắt cô vẫn sắc bén, nhưng giờ đây đã có sự bình yên xen lẫn niềm hạnh phúc. Bên cạnh cô, Đình Khang đi theo, tay nắm tay cô – một cử chỉ đơn giản nhưng chứa đựng sự tin tưởng và tình cảm vững chắc.

1. Quản lý và phối hợp trong công việc

Dù đã chiến thắng trong cuộc đấu trí với Hạ My, Ngọc Linh vẫn không cho phép bản thân lơ là. Cô nhanh chóng kiểm tra các dự án hiện tại, giám sát từng chi tiết nhỏ, đảm bảo mọi thứ vận hành trơn tru.

Đình Khang đứng bên cạnh, quan sát, và thỉnh thoảng đưa ra ý kiến hỗ trợ. Ánh mắt họ trao nhau những tín hiệu tinh tế: vừa phối hợp công việc, vừa thể hiện sự quan tâm.

Một cuộc họp nhỏ diễn ra, nơi Ngọc Linh chủ trì. Cô điều hành trôi chảy, kết hợp giữa trí tuệ, quyết đoán và sự uyển chuyển trong từng câu nói. Nhân viên nhìn vào, vừa ngưỡng mộ vừa yên tâm, vì họ biết Ngọc Linh – Đình Khang là cặp đôi hoàn hảo không chỉ về chiến lược mà còn về quản lý.

2. Hạ My với thái độ mới

Hạ My bước vào phòng làm việc, ánh mắt thoáng chút ngại ngùng nhưng vẫn giữ phong thái điềm tĩnh. Cô đã rút ra bài học từ trận chiến trước, và giờ đây, cô chọn thái độ hòa giải và hợp tác thay vì đối đầu.

“Ngọc Linh, tôi sẽ đảm nhận phần dự án bên bộ phận khác. Mong chúng ta có thể phối hợp tốt,” Hạ My nói, giọng nhẹ nhàng.

Ngọc Linh mỉm cười, gật đầu:

“Chúng ta đều muốn dự án thành công. Cảm ơn Hạ My.”

Cả ba trao nhau ánh mắt tôn trọng – một cảm giác mới lạ sau bão táp, nơi âm mưu và đối đầu nhường chỗ cho sự hợp tác và bình yên.

3. Khoảnh khắc riêng tư của Ngọc Linh – Đình Khang

Cuối ngày, Ngọc Linh và Đình Khang rời văn phòng, đi dạo quanh công viên gần đó. Gió chiều thổi qua, mang theo hương hoa nhẹ nhàng.

“Cậu có thấy… mọi chuyện bây giờ nhẹ nhàng hơn không?” Đình Khang hỏi, giọng trầm ấm.

Ngọc Linh mỉm cười, nắm chặt tay anh:

“Ừ… nhẹ nhàng, nhưng vẫn phải cảnh giác. Công việc chưa bao giờ dễ dàng.”

Anh cười, kéo cô lại gần:

“Nhưng ít nhất… giờ đây chúng ta có nhau. Không chỉ là đồng minh, mà còn là… một phần quan trọng của nhau.”

Ngọc Linh đỏ mặt, trái tim rung lên dữ dội. Khoảnh khắc này, tình cảm của họ trở nên vững chắc, không chỉ là tình yêu, mà là sự tin tưởng tuyệt đối.

4. Những thử thách nhẹ nhàng mới

Mặc dù đã chiến thắng Hạ My, Ngọc Linh và Đình Khang biết rằng công việc và quyền lực vẫn luôn tồn tại những thử thách mới, dù không căng thẳng như trước.

Một dự án quan trọng yêu cầu quyết định nhanh.

Một đối tác mới xuất hiện, đầy tiềm năng nhưng cũng tiềm ẩn rủi ro.

Ngọc Linh nhìn Đình Khang, ánh mắt lộ rõ quyết tâm:

“Cùng nhau, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách.”

Anh mỉm cười, nắm tay cô:

“Luôn luôn.”

Sự phối hợp giữa tình cảm và trí tuệ giờ đây đã trở thành sức mạnh lớn nhất, giúp họ không chỉ vượt qua thử thách công việc mà còn xây dựng một mối quan hệ vững chắc, đầy tin tưởng.

5. Kết thúc ngày bình yên

Khi đêm xuống, thành phố rực sáng ánh đèn, Ngọc Linh và Đình Khang ngồi bên nhau trên ban công căn hộ cao tầng, nhìn toàn cảnh thành phố.

“Chúng ta đã đi qua rất nhiều,” Ngọc Linh nói, giọng trầm ấm.

“Và chúng ta sẽ còn đi tiếp,” Đình Khang đáp, nắm tay cô thật chặt.

Trong ánh sáng dịu dàng, giữa tiếng gió nhẹ và ánh đèn thành phố, họ cảm nhận được bình yên sau bão táp, sự vững chắc trong tình cảm, và niềm tin vào tương lai cùng nhau.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng giờ đây, Ngọc Linh – Đình Khang đã sẵn sàng đối mặt mọi thử thách, vừa là đồng minh, vừa là người yêu, và không ai có thể tách rời họ nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×