Buổi sáng hôm ấy, văn phòng tràn ngập ánh sáng, nhưng trong lòng Ngọc Linh, mọi thứ đều nhuốm màu căng thẳng. Cô cẩn thận chuẩn bị từng chi tiết trong kế hoạch, vừa quan sát Hạ My, vừa phân tích các điểm yếu mà Đình Khang cung cấp.
Hạ My vẫn duyên dáng, nụ cười như tỏa nắng khắp phòng họp, nhưng Ngọc Linh nhận thấy những cử chỉ nhỏ – cái nhíu mày, sự lúng túng khi đối mặt báo cáo chi tiết – đều là lỗ hổng có thể khai thác. Cô nhớ lại lời Đình Khang: “Mọi sơ hở đều nằm trong tầm tay. Chỉ cần bạn bình tĩnh.”
1. Bước đi đầu tiên
Ngọc Linh mở máy tính, gửi một email giả mạo đến bộ phận kỹ thuật, báo cáo rằng dữ liệu quan trọng của Hạ My cần “được kiểm tra lại ngay lập tức”. Đây là bước đi đầu tiên, vừa không lộ danh tính cô, vừa khiến Hạ My phải lao vào sửa lỗi, làm chậm tiến độ công việc.
Chưa đầy nửa tiếng sau, Hạ My bắt đầu phát hiện những vấn đề nhỏ trong dự án. Cô nhăn mặt, lo lắng. “Sao lại có lỗi này…?” – Hạ My tự hỏi, ánh mắt liếc qua màn hình nhưng không nhìn thấy bàn tay vô hình đang điều khiển mọi thứ.
Ngọc Linh đứng từ xa, quan sát, tim đập nhanh. Đây chỉ là bước thử, nhưng nếu thành công, sẽ là cú đòn tinh tế đầu tiên, làm lung lay niềm tin của Hạ My trước ban giám đốc.
2. Đình Khang xuất hiện đúng lúc
Trong lúc Hạ My bận rộn sửa lỗi, Đình Khang bất ngờ xuất hiện tại phòng họp, vẻ mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc bén. Anh cúi xuống nói khẽ với Ngọc Linh:
“Mọi thứ đang theo đúng kế hoạch. Nhưng chú ý, cô ấy sẽ nhanh chóng nghi ngờ.”
Ngọc Linh gật đầu, trong lòng vừa lo vừa hứng thú. Anh ta không chỉ là nguồn thông tin quý giá, mà còn là cái bóng đáng tin cậy, quan sát mọi động thái của Hạ My.
Khi Hạ My bước ra khỏi phòng họp, vội vã gọi một đồng nghiệp đến hỗ trợ, Ngọc Linh cảm nhận một niềm hạnh phúc thầm lặng, không phải vì chiến thắng, mà vì cô bắt đầu kiểm soát được thế trận.
3. Hạ My phản công
Nhưng Hạ My không phải kẻ dễ khuất phục. Khi nhận thấy tiến độ của dự án chậm trễ, cô lập tức gọi điện cho các nhân viên chủ chốt, kiểm tra từng số liệu. Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén – khiến bất cứ ai cũng phải e dè.
Ngọc Linh nhíu mày. Kế hoạch tuy đã thành công bước đầu, nhưng rõ ràng Hạ My cũng không phải tay mơ. Cô nhận ra rằng, để lật đổ bạn thân, mình cần âm mưu tinh vi hơn, kết hợp trí tuệ và quan sát không ngừng.
Đình Khang đứng cạnh, như đọc được suy nghĩ của Ngọc Linh. Anh nhếch môi:
“Đừng lo. Cô ấy sẽ tự bộc lộ sơ hở của mình. Chỉ cần bạn kiên nhẫn.”
Lời anh vừa là sự trấn an, vừa là lời nhắc nhở: trò chơi này chưa kết thúc, và cũng chưa có đồng minh nào thực sự hoàn toàn tin cậy.
4. Khoảng cách gần gũi
Buổi chiều, khi văn phòng dần vắng, Ngọc Linh và Đình Khang lại ngồi lại, phân tích từng bước đi tiếp theo. Họ phải thống nhất cách khai thác điểm yếu của Hạ My mà không để ai nghi ngờ.
“Cậu có chắc bước tiếp theo sẽ hiệu quả không?” – Ngọc Linh hỏi, mắt nhìn thẳng vào anh.
Đình Khang nhún vai, ánh mắt thoáng chút cười: “Chỉ cần cậu kiên nhẫn, mọi sơ hở sẽ lộ. Nhưng… nhớ, một bước sai là đủ để mất tất cả.”
Câu nói khiến Ngọc Linh vừa thấy nguy hiểm, vừa thấy một cảm giác gắn kết lạ lùng. Trong thế giới đầy âm mưu, việc có một người hiểu và đồng hành, dù nghi ngờ, lại tạo ra sự ấm áp và tin cậy hiếm hoi.
Cô nhận ra, trái tim mình bắt đầu rung động, nhưng cô chưa dám thừa nhận. Tình cảm này xen lẫn với chiến lược, khiến mỗi bước đi càng trở nên căng thẳng, nhưng cũng kích thích sự thông minh và quyết đoán của cô.
5. Cú đòn tinh tế
Cuối ngày, Ngọc Linh triển khai bước tiếp theo: một bản báo cáo “ngẫu nhiên” rò rỉ lên hệ thống nội bộ, khiến Hạ My phải giải thích với ban giám đốc. Khi Hạ My nhận ra, khuôn mặt tái mét, cô hiểu rằng ai đó đang chơi trò chơi với mình, nhưng không biết kẻ đó là ai.
Ngọc Linh đứng ở góc văn phòng, hít một hơi thật sâu, thấy trong lòng vừa hạnh phúc, vừa thận trọng. Cô biết rằng: chiến thắng này là bước đầu, nhưng trò chơi thực sự mới bắt đầu.
Đình Khang đứng bên cạnh, nhìn cô bằng ánh mắt đánh giá nhưng cũng ẩn chứa một chút… khích lệ. Ngọc Linh nhận ra, trong cuộc chiến ngầm này, anh không chỉ là đồng minh, mà còn là thử thách, là động lực để cô phải thông minh hơn, nhanh nhẹn hơn và… mạnh mẽ hơn.
Buổi tối, khi thành phố lên đèn, Ngọc Linh ngồi trước cửa sổ, suy nghĩ về ngày hôm nay. Hạ My đã bắt đầu cảm nhận áp lực, nhưng chưa biết ai là kẻ chủ mưu. Cô mỉm cười, lòng dâng lên niềm phấn khích khó tả: cô đã bước vào cuộc chiến quyền lực và âm mưu, nơi mà trí tuệ, lòng kiên nhẫn và một chút cảm xúc tinh tế sẽ quyết định thắng thua.
Và quan trọng hơn, Ngọc Linh biết: Đình Khang sẽ không bao giờ là một kẻ đơn giản, và anh chính là người duy nhất cô có thể dựa vào, dù cả hai chưa thực sự hiểu nhau.
Cuộc chơi vừa mở màn, nhưng những bước đi tiếp theo sẽ còn nguy hiểm, rắc rối và đầy kịch tính hơn.