Cả quãng đường đi cô và Hoàng Thiên đều im lặng không ai nói một câu nào cho đến lúc về tới hoàng gia, cô chỉ biết đi theo Hoàng Thiên vì cô không biết đường. Cô đi theo cậu đến điện Thiên An, đám cung nữ và những thị vệ cúi chào khi thấy Hoàng Thiên.
Họ không khỏi ngạc nhiên khi thấy Hoàng Thiên đặc biệt những ánh mắt đang nhìn cô trầm trầm thắc mắc và tò mò. Cô còn ngạc nhiên hơn cả họ khi đột nhiên cô theo Hoàng Thiên tới gia tộc nhà cậu, giờ vào tình thế bí nên cô đành ngậm ngùi đi thôi.
Vừa vào đến điện Thiên An, Kim Như thấy hai người đang ngồi trên bảo tọa, có lẽ họ là quốc vương và hoàng hậu. Trên khuôn mặt trở nên rạng rỡ hơn khi thấy Hoàng Thiên.
- Con về rồi.
Hoàng Thiên nhẹ cúi đầu chào nói. Còn cô phải chào hỏi theo đúng nghi lễ.
- Dạ bái kiến bệ hạ và hoàng hậu.
- Miễn lễ!
Họ không kịp nhìn cô mà nhanh chóng đi xuống. Mẫu hậu của Hoàng Thiên đi xuống chỗ cậu và không ngừng hỏi han:
- Con không sao chứ, con mất tích làm cho phụ vương và mẫu hậu rất lo lắng, nhìn sắc mặt của con xanh xao quá.
Nét mặt của hoàng hậu Ngọc Bích hiện rõ sự lo lắng cho con mình.
- Con không sao, người đừng lo.
Hoàng Thiên nói giọng trầm thấp.
- Hoàng Thiên, đây là...
Quốc vương nhìn thấy cô mới hỏi.
- Bạn con, Kim Như.
Hoàng Thiên nói ngắn gọn nhưng không nhìn Kim Như.
- Vâng, con là Vương Kim Như.
- Ừ!
Hoàng hậu Ngọc Bích nhìn kĩ Kim Như thì đột nhiên thay đổi sắc mặt. Bà ấy suýt nữa ngã quỵ xuống nhưng được Hoàng Thiên và quốc vương đỡ đưa về phòng nghỉ ngơi.
Cô khá hoảng sợ trước thái độ của bà ấy nhưng không dám hỏi gì, chỉ nghĩ rằng bà ấy chắc lo cho Hoàng Thiên nên bà ấy nên kiệt sức thôi. Cung nữ đi theo, ông ấy chỉ quay qua nói Hoàng Thiên:
- Con hãy sắp xếp chỗ cho bạn con ở lại, ta đi xem hoàng hậu bị sao?
Tại cung An Mẫu:
- Hoàng hậu làm sao vậy, để ta gọi ngự y.
Quốc vương chuẩn bị ra lệnh thì bà ấy nói:
- Bệ hạ, thần thiếp không sao, chỉ có điều hơi bị sốc khi thấy con bé Kim Như kia, nó rất giống một người.
- Giống à.... giống ai?
Quốc vương hỏi tiếp giọng e ngại.
- Nó rất giống hoàng hậu Kim Ngọc, bệ hạ có thấy không?
- Thảo nào, ta thấy con bé quen quen nhưng chắc là người giống người thôi, hoàng hậu đừng lo lắng quá.
- Nếu chỉ như vậy thôi thì thần thiếp đã không phải lo sợ nhưng cảm giác cứ bồn chồn khiến cho thần thiếp rất lo lắng cho Hoàng Thiên, bệ hạ có thấy nó rất thân mật với cô bé đó không, thiếp nghĩ không để nó gần với cô bé ấy được. Có thể nó sẽ làm hại tới Hoàng Thiên của chúng ta.
Bà ấy Ngọc Bích nói tiếp.
- Hoàng hậu nghĩ nhiều quá rồi, làm sao như vậy được, ta thấy cô bé đó khá tốt bụng đấy chứ.
Ông ấy trả lời.
- Hoàng hậu Kim Ngọc là một pháp sinh Hắc ám rất nguy hiểm, bà ta bị đuổi khỏi vương quốc xá Vệ, ai đảm bảo được cô bé ấy không có quan hệ gì với bà ta. Bệ hạ, chúng ta cần ngăn cản Hoàng Thiên đến với Kim Như.
- Thôi được, ta sẽ làm theo ý hoàng hậu.
Quốc vương gật đầu. Họ nghĩ cho con trai mình nên có thể sẽ phạm phải một sai lầm nào đó, nhưng không thể trách ai được.
Trong lúc đó, Hoàng Thiên dẫn Kim Như đến một ngọn đồi cỏ lớn, tất cả mọi thứ cô thấy là đồng cỏ và hoa, Khung cảnh thật thơ mộng. Cô ngồi xuống nhìn ngắm xung quanh, nơi đây thật yên bình và thoải mái. Hoàng Thiên chỉ đứng bên cạnh nhìn về phía xa con sông rộng lớn trước mặt với ánh nhìn vô tận không điểm dừng, mái tóc bay lòa xòa trong gió.
- Nơi này đẹp thật!
cô nhẹ giọng nói đủ để Hoàng Thiên nghe thấy, những ngón tay lướt nhẹ trên những cọng cỏ xanh mướt.
- Cầm lấy.
Hoàng Thiên lấy trong túi ra một cái vòng tay được làm bằng thủy tinh màu thạch anh mà cậu đã cần mẫn khắc nó lúc ở Lưu Điệp, ánh nắng mặt trời chiếu vào rọi sáng những bông hoa tuyết được điêu khắc cẩn thận. Sâu bên dưới nhìn kĩ thì mới thấy có hai chữ "Kim Như". Cô ngạc nhiên nhìn cậu nói:
- Cho tôi sao?
Hoàng Thiên im lặng không nói gì, cúi xuống kéo lấy ta Kim Như đeo vào một cách nhanh chóng rồi đứng thẳng người nhìn về phía trước, nét mặt vẫn giữ sự lạnh lùng vốn có.
Cô ngơ ngác đứng dậy nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu rồi nhìn vòng tay thủy tinh màu thạch anh rồi nhẹ giọng nói:
- Tại sao lại cho tôi cái vòng tay này?
- Cho ai cần gì có lý do.
Hoàng Thiên nói giọng trầm thấp. Câu nói của cậu lúc nào cũng khiến người khác không thể nói lại được gì. Kim Như chỉ mỉm cười che đi cảm xúc của mình.
- Tôi muốn hỏi cậu một câu, Hoàng Thiên. Nếu cậu yêu ai đó thì cậu cần điều gì ở người đó?
Kim Như nhìn Hoàng Thiên hỏi và chờ đợi câu trả lời dù biết cậu chẳng hề thích cô nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng của cậu. Cô cố gượng cười hít một hơi thật sâu nói tiếp và lần này cô sẽ nói hết thật lòng của mình vì cô sợ đây sẽ là lần cuối cùng cô thích cậu, cô chỉ cần đến ngày mai thôi cô sẽ trút bỏ những cảm xúc tình cảm của mình có được.
- Tôi thích cậu, Hoàng Thiên. Tôi biết cậu chẳng hề thích tôi nhưng không sao vì tất cả tình cảm tôi dành cho cậu sẽ đặt dấu chấm hết ngay tại đây. Còn cái vòng tay này tôi không biết cậu cho tôi vì lý do gì nhưng tôi sẽ giữ nó coi như một món quà cậu tặng tôi. Tôi hy vọng cậu và Tử Kỳ sẽ hạnh phúc!
Dứt lời, Kim Như quay người đi khỏi đây, ánh mắt cô đỏ hoe lắng đọng những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt đầy sự tuyệt vọng, cố gắng chịu đựng hết hôm nay và mai sẽ là một ngày mới không còn vương vấn một chút kí ức của ngày hôn nay.