- Đáp án là bóng tối!
Cô không khỏi ngạc nhiên khi nghe được đáp án này, tất cả mọi người cũng vô cùng bất ngờ.
- Xin mời các thí sinh bước lên đây!
Cô dẫn chương trình ra hiệu, họ đi lên và dàn thành hàng. Đang đi thì cô nhận ra Hoàng Thiên đang chú mục vào mình, cô khẽ mỉm cười.
" Uỵch" cô vấp phải chân của Quan Nghi và ngã xuống sân. Cô nàng lúi húi cúi xuống xin lỗi. Mộc Đình đỡ cô dậy, trên môi một nữ sinh xuất hiện một nụ cười đầy gian xảo.
- Đi đứng kiểu gì vậy, không có mắt à?
Tử Kỳ chăm chăm nhìn tôi rồi nói nhỏ.
Cô không nói gì mà lặng lẽ đi lên, phía dưới hơi ồn ào vì việc vừa diễn ra.
- Sau đây tôi sẽ tuyên bố các danh hiệu của cuộc thi hoa khôi. Đầu tiên á khôi hai thuộc về thí sinh Vương Tử Kỳ đến từ vương quốc Xá Vệ.
Cô dẫn chương trình cầm một mảnh giấy rồi công bố kết quả. Tử Kỳ hãnh diện bước lên nhưng ánh mắt của cô ta không được vui cho lắm mặc dù vẫn cố gượng cười.
- Tiếp theo là á khôi một thuộc về thí sinh Mộc Đình của vương quốc Thủy liêm.
Mọi người đều vỗ tay rộn rã chúc mừng cho danh hiệu.
- Chúc mừng bạn Mộc Đình!
Cô cầm tay cô nàng miệng cười nhẹ. Thầy lê Tư bước ra và đội vào đầu của hai á khôi hai vòng hoa rất rực rỡ.
- Bây giờ, chỉ còn ba thí sinh còn lại là Mộc Lan, Quan nhi và kim Như ai sẽ là hoa khôi tối hôm nay?
Tôi không hồi hộp, thay vào đó là chút đau chân vì cú ngã vừa rồi, bình thường không sao nhưng lại đeo đôi giày cao gót, có lẽ bị trẹo chân rồi.
- Hoa khôi trường Hoàng Gia là... là... Vương kim Như!
Cô dẫn chương trình tiếp tục. Đang ngẩn ngơ và cái chân đau, cô lập tức thay đổi trạng thái bất ngờ và đứng sững người ra.
"Bộp....bộp...bộp..." tiếng vỗ tay không ngớt dưới khán giả. Cô cẩn thận cố gắng bước lên để không bị ngã.
- Xin mời hoàng hậu Ngọc Bích hãy trao vương miện cho thí sinh Kim Như.
Cô thực sự rất vui, trên miệng khẽ lên một nụ cười tỏa nắng khiến bao người phải nuốt nước bọt ừng ực. Cung nữ cẩn thận mang chiếc vương miệng ra, nó có màu trắng đẹp tinh khôi như đóa hoa hồng trắng đang hé nở.
Hình dáng của những cánh hoa được kết khéo léo bằng đá trắng, viền xung quanh là nhiều viên đá lớn, nhỏ khiến cô liên tưởng đến hình ảnh của những giọt sương mai đọng trên những cánh hoa. Những viên ngọc trai lớn được chọn làm điểm nhấn chính của vương miện bởi ý nghĩa sâu sắc và vẻ đẹp tinh khôi, trong sáng ẩn chứa trong viên ngọc. Vẻ rực rỡ, lấp lánh của đá trắng và sự tán sắc kì diệu của viên ngọc trai mang lại cho vương miệng những vầng sáng cầu vòng kì ảo.
- Chúc mừng cô đã trở thành hoa khôi! Khuôn mặt sắc sảo của hoàng hậu Ngọc Bích cùng với câu nói đầy ẩn ý.
Bà cẩn thận đội chiếc vương miện lên đầu cô. Nghi lễ hết sức trang trọng, trong lòng cô tràn đầy vui sướng nhưng hoàn toàn không biểu lộ ra ngoài mà đó chỉ là nụ cười duyên dáng hiện hữu trên khuôn mặt ít tươi tắn.
- Sao cô ta lại được danh hiệu hoa khôi mà không phải là mình chứ.
Một sự ghen tức đầy ấm ức trong thân tâm của nữ sinh giả tạo. Mọi người vui vẻ chúc mừng, cô ngoảnh đầu lại và cười với Hoàng Thiên nhưng không thấy cậu đâu nữa, hoàng hậu Ngọc Bích cũng không thấy.
- Em làm tốt lắm Kim Như, thầy chúc mừng em. Tiếng nói khan khan của thầy hiệu trưởng khiến tôi giật mình.
Cô rối rít cảm ơn.
- kim như, bạn tuyệt lắm!
Mộc Đình gõ lên trán tôi mỉm cười.
Ở nơi khác:
- Các người mau tránh ra!
Hoàng Thiên đang định ra ngoài thì bị thị vệ ngăn lại, quản gia mới khom người xuống rồi nói.
- Hoàng tử, không được đi đây là mệnh lệnh của hoàng hậu.
- Hoàng hậu?
Hoàng Thiên cười khẩy rồi nắm lấy cổ áo của ông quản gia gằn giọng.
- Ông chán sống rồi phải không, giám lấy mẫu hậu ra để đe dọa tôi.
- Hắn không nói sai, đó là lệnh của ta.
Hoàng hậu Ngọc Bích tiến vào. Hoàng Thiên thả tay ra khỏi người quản gia nhìn bà ấy:
- Mẫu hậu, sao người lại làm như vậy, con không phải đứa trẻ, người đừng dùng cách này để giam giữ con.
- Giam giữ, ta không giam giữ con, ta làm vậy chỉ muốn tốt cho con thôi.
- Tốt cho con, tại sao?
- Con muốn đi gặp con bé Kim Như phải không?
- Vâng, mẫu hậu!
- Thế thì con bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi, ta không muốn con tới với con bé, con sắp kết hôn với công chúa Vương Tử Kỳ. Còn nữa, sau này người kế vị của vương quốc này là con, cho nên lo học tập việc triều chính, đừng lo mấy việc tình cảm cỏn con vớ vẩn đó nữa.
- Con không vớ vẩn, con nghiêm túc, chuyện triều chính con sẽ học nhưng chuyện tình cảm thì mẫu hậu đừng xen vào.
Vừa dứt lời cậu bỏ vào phòng đóng cửa lại trước những người khác thì cậu hoàn toàn cứng rắn nhưng đứng trước mẫu hậu, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.