Tại kí túc xá:
" Cốc...cốc..."
cô nghe có tiếng gõ cửa liền đi tới mở, thì ra là quản gia của vương quốc Xá Vệ.
- Ông tới đây có chuyện gì không?
Cô hỏi giọng lạnh lùng.
- Bệ hạ có chuyện muốn gặp cô, mời cô lên điện chầu!
Quản gia kính cẩn nói.
- Được rồi, xin hãy đợi một lát.
Cô đắn đo suy nghĩ rồi trả lời. Đóng cửa lại tôi đi về phòng của mình. Trong đầu hiện lên những câu hỏi:
- Tại sao ông ta lại muốn gặp mình? Có phải là thấy có lỗi muốn được tha thứ? Không bao giờ, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho ông về những điều ông đã làm với mẹ con tôi đâu!
- Nhưng cứ đến đó xem ông ta muốn gì?
Ánh mắt cô hiện lên sự hận thù khi nghĩ về chuyện này.
Cô bình tĩnh mở tủ đồ ra, chọn lấy một bộ quần áo giản dị nhất. Cô bước ra ngoài, quản gia và những thị vệ đang đợi ngoài cổng, chúng tôi đi đến cung điện Mùa Hè.
- Thưa bệ hạ, tiểu thư Kim Như đến rồi!
Quản gia đứng ngoài cửa nói.
Cô bước vào trong và cúi đầu chào, một cái chào không có chút thành ý nào cũng dễ hiểu thôi vì tôi đã gặp quá nhiều chuyện đau khổ. Chính nó đã gọt dủa cô thành con người như thế này.
- Bệ hạ có chuyện gì thì nói mau đi, tôi không có thì giờ đâu.
Cô biết mình không nên nói câu này nhưng lòng căm hờn khiến tôi không sợ bất cứ điều gì cả.
Ông ấy xuống ghế đỡ tôi dậy và gọi tên:
- Kim Như, con!
- Ông không có tư cách để gọi tên tôi.
Cô cắt ngang lời nói của ông ta, ánh mắt đầy uất hận.
- Phụ vương, xin lỗi con!
Vua Hàm Tân nói giọng chân thành.
- Ông không còn là cha của tôi từ khi ông đã bỏ rơi mẹ con tôi.
Cô giận dữ nói.
- Kim Như, hãy tha thứ cho những tội lỗi mà ta đã gây ra, ta cảm thấy hối hận lắm khi làm như vậy!
Ông ta nói giọng nghẹn lại.
- Thôi đi, ông nói lời đó với tôi làm gì nữa, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.
Cô nói giọng dứt khoát rồi bỏ đi.
Ở sau tấm rèm:
- Không thể nào...
Vương Tử Kỳ đã nghe được tất cả mọi chuyện. Cô ta cũng bất ngờ và bị kích động khi biết được sự thật này.
Thù hận...!!! liệu có được hòa giải bằng tình thân!
Tối, tại kí túc xá:
- Kim Như, mình để quên một thứ ở lớp, mình phải đến đó để lấy!
Mộc Đình nói.
- À, ừ!
Cô đáp.
Mộc Đình vội vàng đến lớp, trường Hoàng Gia nên luôn có bảo vệ hai tư trên hai tư, nếu cần thiết thì chỉ cần gọi họ mở cửa huống chi Mộc Đình cũng là một công chúa.
- Đây rồi, thật là may quá nó vẫn còn ở đây.
Cô mỉm cười cầm lấy và đi ra khỏi phòng học. Đang trên đường đi về kí túc xá thì vô tình gặp Thế Hàn. Hai người họ đứng lại và nhìn nhau với một khoảng cách khá gần. Sau đó, cô nàng quyết định đi thẳng về phía trước lướt qua mặt anh nhưng chợt dừng lại vì cánh tay bị níu lại.
- Chúng ta nói chuyện với nhau một lát được không?
Thế Hàn nói. Họ đi lại chiếc ghế đá ngồi.
- Có chuyện gì anh nói mau đi?
Cô lạnh lùng nói nhưng không nhìn anh.
- Chuyện mười năm trước anh...
- Thôi anh đừng nhắc tới nữa, tôi không muốn nghe.
Cô vẫn nói giọng vừa rồi.
- Tôi không còn là cô bé Linh Nhi của mười năm trước nữa, mà là Mộc Đình. Bây giờ chúng ta coi nhau như những người bạn bình thường. Còn chuyện trong quá khứ xem như chưa từng xảy ra vậy đi! nói xong, cô đứng dậy và bước đi.
- Mộc Đình...
Đôi khi, con người ta cũng cần thay đổi vì vốn dĩ cuộc đời đổi thay ( gió và mây).
Và ở đây, Mộc Đình thay đổi chính vì câu nói của Thế Hàn. Sai lầm trong phút chốc nhưng để gỡ được cái sai lầm đó thì cần phải có thời gian, có thể một ngày, hai ngày hoặc lâu hơn nữ nhưng cũng có thể là cả cuộc đời.