- Em muốn cho anh biết... em... thích anh nhưng... em biết Mộc Đình thật sự... yêu... anh rất nhiều em muốn anh và nó... sống hạnh phúc bên nhau. Như thế thôi, em đã mãn nguyện rồi.
Hơi thở cô đứt quãng, giọng nói nhỏ bé xuyên thấu tâm người đối diện.
- Đình không phải là em gái ruột của em nhưng em luôn coi nó là người thân yêu của mình. Anh... hãy chăm sóc nó giúp em nhé.
Thế Hàn gật nhẹ đầu, anh không ngờ cô đã tồn tại thứ tình cảm luôn giấu kín đó. Anh thấy biết ơn cô thật nhiều.
- Em muốn được nghe gọi tên em một lần, chỉ một lần thôi.
- Mộc Lan...
Tiếng anh thật nh hàng, trầm ấm. Anh lại là một chàng trai rất tốt, chả trách cô lại yêu thầm anh như vậy.
Cô nhẹ cười thật hiền, nụ cười mãn nguyện mà sao trên đôi mắt đã khép mãi mãi kia lại xuất hiện giọt lệ buồn. Phải chăng, cô muốn giữ hình ảnh đẹp nhất trong mắt anh một Mộc Lan luôn vui vẻ. Sự hi sinh thật cao quý ấy có lẽ giữ trong anh rằng đã từng tồn tại một cô gái mà cả đời anh không thể nào quên. Phải, không thể quên được!!!
Quân viện trợ đến từ bốn nước đã khiến cho người của mụ phù thủy tổn thất không ít. Vì chưa khôi phục quả cầu Đen nên quái vật dưới biển Đen chưa thể hồ sinh và bà ta đang nghĩ đến điều đó đầu tiên. Bà ta vội vã chạy vào trong điện cầm chắc quả pha lê và hóa thành ngọn gió đen bay đi mất.
Đúng lúc nguy cấp, Hoàng Thiên xuất hiện cùng phúc cầu hoàng khiến Kim Như vui sướng vô cùng, thoát ra khỏi sợi dây xích, cô nhanh chóng cùng cậu ấy bay đến bờ biển.
Bờ biển Đen:
Lặng lẽ, êm ả và không một chút gợi sóng thật rất khó tin nhưng lại là sự thật – tình trạng hiện giờ của dòng biển nước đen. Nó khác hẳn với lúc cô đến, chính cái lặng lẽ im lìm đó mới khiến tôi lo lắng. Có vẻ như những dòng nước này sắp được nổi lên cuồn cuộn với sự sống lại của lũ thủy quái ghê sợ một thời.
Lệ Hương Hỷ- mụ phù thủy độc ác đang biến điều đó thành sự thật. Bà ta đứng trên bức tường thành phía xa giáp với mặt nước sâu hoắm như đáy vực phía dưới, trước mặt là quả cầu.
Họ lao tới đó với tốc độ ánh sáng nhưng khi dừng lại thì đã quá chậm trễ. Khối pha lê hình cầu màu đen đang phát sáng, những tia lửa phun ra tua tủa khiến tất cả phải chói mắt y như một trận đại hồng thủy, nó bay lên cao giữa không trung tỏa ra một màu đen của tử khí, rọi chiếu xuống mặt biển thôi thúc sự hồi sinh, khiến sóng biển nổi dậy, nước dâng cao dần tấp ồ ạt vào bờ thành khiến nó rung chuyển. Cô mở căng đôi đồng tử, lũ quái vật nhơ nhớp đang hầm hộp leo lên tường thành, chúng đông không đếm xuể. Tiếng cười khoan khoái đầy man rợ của mụ phù thủy cho thấy Ngũ Quốc sắp thuộc về tay bà ta- đó chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cái chết của Mộc Lan, vết thương sâu trên ngực của anh Mã Nhân tất cả những hình ảnh đó lại hiện lên trong đầu cô, thật ám ảnh. Cảm giác như bị ai đó bóp nghẹn họng, không thể nói lên thành lời. Cô thật không muốn bất kì ai phải bỏ mạng ở nơi này thêm nữa. Cô xiết chặt đôi tay, có lẽ là tức giận thật rồi. Đôi mắt yếu đuối, cô nhắm lại hít một hơi thật sâu và mở ra đầy căm phẫn. chẳng phải trong cô đã từng tồn tại nguồn linh lực rất mạnh hay sao? Không phải bây giờ thì còn khi nào dùng nữa, cô tự nhắc nhở mình phải mạnh mẽ. Sự lột xác đến kinh ngạc khiến mọi người đều ngỡ ngàng. Cô bay vù đến trước mặt bà ta, nhìn mụ phù thủy đầy thách thức.
- Cuộc chiến bây giờ mới thật sự bắt đầu, mọi người lại vất vả nữa rồi, nhưng chỉ phút chốc thôi, mình hứa đấy.
Cô quay lại phía sau nhìn tất cả rồi trở lại nhìn thẳng bà ta tuyên chiến. Mọi hành động của cô nãy giờ đều không thể qua nổi mắt Hương Kỷ, bà ta cười lên ha hả rồi nhướn mày khinh bỉ:
- Mày khá giống mẹ của mày đấy nhưng sẽ không sống qua nổi hôm nay đâu, nhóc à.
Đáp lại là sự thản nhiên và bình tĩnh của cô càng khiến bà ta điên tiết. Mụ phù thủy lao tới chồm lấy bàn tay dơ bẩn gai gốc, cô trượt lùi về phía sau tạo thành một dải băng dài lạnh toát trên mặt đất. khí lạnh phả ra từ người cô làm bà ta khó khăn nên đánh chật liên tiếp. Sau một hồi tránh đòn bây giờ là lúc cô phải trả phải trả đòn.
Cô đạp chân xuống nhún một cái lấy đà bật lên cao rồi không ngừng phi những mảnh băng về phía bà ta. Thật điệu nghệ và liên hoàn, bà ta không thể trở tay kịp mà trúng phải vài mảnh nên ngã nhào ra sau. Cố giữ lấy thăng bằng, mụ phù thủy bực tức, gầm gừ lên:
- Mày... mày được lắm, tao sẽ cho mày thấy cái chết ngay bây giờ.
Mụ phù thủy lên cơn thịnh nộ, với hình dạng của bà ta bây giờ chắc chắn đang dồn hết thứ phép thuật dã man trong người ra để trưởng lần cuối, một quả bóng hắc khí khổng lồ bay như tên lửa về phía cô, theo sau là mụ ta.
- Kết thúc rồi, đó là bà tự chuốc lấy.
Cô thầm nghĩ nghiêng người, một vòng tròn băng tuyết dày đặc được quấn quanh cơ thể, chỉ 10s duy nhất để người ta có thể định hình về tiếng nổ đánh vang trời.
"Bùm...M.....M......"
Khói bụi mù mịt vừa tan ra thì cũng là lúc bà ta bị chính hắc khí vừa rồi đánh bật ra và chết tan xương nát thịt rơi xuống biển.
Tất cả im bặt, dừng trận chiến nhìn xuống mặt nước đen ngòm dưới kia đang xoáy cuồn cuộn. Một hố sâu tử thần xoáy dữ dội cuốn đi mọi thứ đang tiến gần đến đây.
Cô bất giác nhìn lại đằng sau, hàng vạn con người theo đúng nghĩa, họ tốt có, xấu có, ác có nhưng chẳng lẽ không cho cơ hội để thay đổi hay sao. Ai nấy cũng cùng một nỗi sợ hãi, cả những người tôi yêu thương, họ không thể chết. Cô xót xa chạy ra phía biển thì sững sờ lại vì giọng nói trầm ấm của người con trai như níu kéo chân mình:
- Kim Như, em định làm gì vậy?
Cô muốn được ngoảnh lại để nói một lời tạm biệt với Hoàng Thiên nhưng tốt hơn là cứ thế này mà đi có lẽ sẽ không để cậu ấy nhớ mình thêm nữa. Trên khóe mi, một giọt lệ dài rơi xuống, trái tim cô nhói lên đau biết bao:
- Xin lỗi Hoàng Thiên!
Cô guồng chân chạy nhanh về phía biển, dùng linh lực bắt lấy quả cầu Đen và lao xuống dòng nước cuồn cuộn suýt nhấn chìm tất cả mọi thứ.