Một cô gái mặc chiếc váy dài phủ chân màu trắng, từng bước đi thướt tha mà nhẹ nhàng như bay, Mái tóc màu đen trên khuôn mặt trắng tinh khôi, đôi mắt to đen láy như hút hồn bao nhiêu chàng trai đang có mặt. Trừ Hoàng Thiên, vì nãy giờ anh không thèm ngước lên sân khấu mà chỉ nhìn vào ly rượu cho nồng vị cay xè. Quản gia đứng cạnh Hoàng Thiên cũng không ngoại lệ đang nhìn lên sân khấu.
- Này anh nhìn mà chăm chú vậy Thế Hàn?
Mộc Đình kéo tai anh rút lên, anh ấy bị kéo xuống không thương tiếc. Bên cạnh đó, Tử Kỳ cũng che mắt Mã Nhân không cho anh nhìn lên sân khấu mặc dù chưa ai thấy rõ được khuôn mặt ẩn sau tấm khăn màu hồng nhẹ đang che. Cô gái từ từ gỡ tấm khăn che ra. Họ vẫn đang tò mò. Tất cả đều trầm trồ với vẻ đẹp tựa thiên thần của cô gái ấy. Và...cô gái ấy là Kim Như.
- Shan Tuyết, em lại đây.
Bá Lộc giơ bàn tay ra phía tôi.
1s...2s...3s... bàn tay như trống rỗng trong không gian. Cô thản nhiên bước tới nhưng không hề nắm lấy bàn tay ấy. Bá Lộc như hụt hẫng nhưng cậu vẫn mỉm cười .
- Xin giới thiệu với mọi người, đây là người yêu tôi, tên cô ấy là Shan Tuyết.
- Shan Tuyết...
Hoàng Thiên thầm nói rồi ngước lên. Mắt anh mở căng hết cỡ, gương mặt ấy, dáng vẻ ấy. Sao quá quen thuộc nhưng mái tóc ấy, đôi mắt màu khói ấy sao mắt lạnh lẽo quá. Anh đứng phắt lên khiến tay quản gia và hai cặp rắc rối chú ý không biết anh định làm gì. Khuôn mặt biến sắc, Hoàng Thiên lao lại sân khấu. Quản gia hốt hoảng chạy theo:
- Bệ hạ, người định làm gì vậy?
- Kim Như.
Hoàng Thiên quát lớn khiến tất cả mọi người chú ý.
- Bệ hạ, người bình tĩnh lại đi.
Quản gia ôm lấy cánh tay của Hoàng Thiên ngăn lại.
- Hoàng Thiên...
- Anh sao vậy?
Mộc Đình và Tử Kỳ chạy lại hỏi dồn dập.
- Mọi người không thấy sao, đó chính là Kim Như chính là cô ấy.
Thiên chỉ tay lên phía sân khấu, nơi cô đang đứng. Bá Lộc thấy phía dưới ồn ào nên đi xuống.
- Bệ hạ, mặc dù anh là vua của Ngũ Quốc nhưng cũng phải biết lễ nghi chứ. Tất cả mọi người đang nhìn anh đó hãy ra dáng một vị hoàng đế anh minh.
Lộc tiến lại gần Thiên nói rồi tiếp tục:
- Bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường, mọi người đừng để ý.
Họ thôi không nhìn nữa mà chú ý đến cô gái đứng trên sân khấu.
- Mọi người bỏ ra, Kim Như, em không thấy anh sao?
Hoàng Thiên như bị kích động. Anh hét lên trong vô vọng, bàn tay nắm chắc của Thế Hàn và Mã Nhân giữ anh, bàn chân không thể nhấc lên và bước đi được, trái tim nhói lên đau gấp bội lần.
- Anh Thiên, chị ấy đã mất lâu rồi, anh chỉ nhầm đấy thôi. Rõ ràng tóc chị ấy vàng nhưng ở đây là màu đen.
Tử Kỳ an ủi.
- Còn khuôn mặt...
- Có lẽ là người giống người thôi. Anh đừng như vậy nữa.
Hoàng thiên im lặng, trong đầu của anh có lẽ vì nghĩ đến hai cặp đôi còn lại cùng chung một suy nghĩ:
- Cô gái ấy quả thật rất giống Kim Như.
Nhưng họ muốn quan sát kĩ hơn về cô gái và thắc mắc từ lúc xuất hiện đến giờ cô gái không hề mở lời. Tại sao... tại sao vậy...???