Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Tôi Là Em Đấy Nhóc ak

Chương 7: Chương 7


trước sau

CHAP 7

Thế là nó với hắn đag bận rộn zới cái dự án
- we! Lẹ lên yk- nó thúc
- Cô giỏi thì làm 1 mình yk- hắn cũg wạu
- Pít rầu, pít rầu- nó gật đầu liên tục
Bây h cũng đã gần 1h mọi người có lẽ cũng tới gần đủ,..và hình như ông bà Triệu cũng tới
- xog chưa- nó lo lắg
- từ từ- hắn thản nhiên
- tui đập zô mặt anh bây h lúc nào rùi mà từ từ- nó cũng wạu
- Răng mà bạo lực rứa- hắn cười
- Tui đập zô mặt anh cho ko còn răng lun tin hk- nó cũng cừơi
Ông bà Triệu, ông bà Vương và có cả cha mẹ Rio cũng đến. Mọi người đến ngày 1 đông làm nó zô cùng lo lắng, nó ghét tiếp xúc zới người lạ zà hơn thế nữa nó lại phải chủ trì cuộc họp này. Hắn thấy nó lo màk lòng hắn cũng ko yên
- Ko có gì âu- cứ tự nhiên như người nước Mỹ- hắn chọc nó
- Tự nhiên con khĩ, bây h mà tự nhiên đc- nó lo wá nên wán
- We! Tui có lòng tốt giúp cô mà cô ăn nói zới tui zậy hã- hắn bắt đầu phát bực
- Sax, giúp tui âu ko thấy nãy h anh rõ ràng là ko tập trung- nó kể lễ
- Sao cô biết tui ko tập trung?- hắn hõi
- Rõ ràng là zậy màk anh nói anh nhớ nhưng anh có nhớ gì âu chỉ làm cho có thui. Anh nói chỉ số IQ anh cao mà, phãi ko zậy. Đúng là đồ mặt trái của sự thật- nó nói một lèo lun
- Sax- hắn nói xong bỏ yk lun , máu hắn đag sôi sùng sục.Hắn có lẽ chưa bao h giúp ai màk hum ney hắn đồng ý giúp nó lại còn bị nó mắng nữa
Thấy hắn yk với nét mặt khôg gì kinh khũng hơn nó vội chạy theo
- thui thui tui xin lỗi, tui chỉ hơi lo nên nói thế, tui xin lỗi nhak-nó ko biết từ lúc nào màk nó lại nan nỉ hắn
Thấy nó zậy nên hắn cũng bỏ wa, và bất chợt mặt hắn lại xoay 180 độ. Hắn nắm tay nó zà kéo yk, nó ngơ ngác ko biết gì.
Hắn kéo nó lại chiếc laptop và mở cho nó xem dữ liệu và sau đó là....
- ak!
Tiếng la wá ư là truyền cảm chắc mọi người biết là của ai rùi chứk vâng ko ai khác hơn là nó..
- ásss! Tai tui mà có gì thì cô nuôi tui suốt đời ák- hắn vừa nói vừa xoa xoa cái lỗ tai thân yêu của hắn
- HiHiHi! Tui xin lỗi màk cái này ở âu cóa- nó hõi
- HiHiHi! Mắc cười wá ko làm thì sao cóa- hắn nháy lại
- Tui ko zẫn mà- nó nói
- Zậy tui zẫn chắc- hắn cãi lại
- Còn giận tui hã?-nó nhìn hắn
- Ko zận con nít
- Sax- nó cười
Hắn nhìn nó cũng cười
- Làm từ khi nào zạ?- nó hõi
- lâu ùi- hắn nói
- Nhưng là khi nào?- nó cố hõi
- Hồi cơn bão năm thìn ák- hắn nhìn nó với 1 đôi mắt đầy cute
Nó bây h thì ko dám nhìn hắn nữa
- we! Đag nói chiện cô way yk âu zậy- hắn hõi
- Âu âu
- Sax ko nhìn tui mà, hay .... cô thix tui rùi hã- nói xog hắn cười
- Xuống xuống điện giật, điện giật- nó nhìn hắn nói
- Đồ hãi sản- hắn tức
- Uk đồ mặt trái sự thật
- Lúc nãy anh còn giận tui màk. Răng màk thay đổi nhanh rứa?- nó cũng nói theo hắn
Hắn nghe nó nói cũng ko nhịn cười và rùi cả 2 đứng cười màk ko để ý ở đây cũng có 2 người đang đứng nhưng ko cười mà là tức giận. Nhưng thật ra là 2 ko phải ko biết sự hiện diện của 2 này người mà là cố tình....cố tình biểu hiện như thế ấy

Hắn thấy Rio bước vào nên cố tình nắm tay nó, cố tình đùa zỡn zới nó và cố tình để cho người đó biết....hắn ko pít mình làm gì nữa hắn nghĩ mình có lỗi zới Rio sao hay mình co lỗi zới Sica nhưng tại sao mình có lỗi. Mình có thích nhok đó đâu mà có lỗi, đúng là thế...- hắn lại suy nghị vu vơ

1h tại CTY PHÚ MỸ

- bây h cuộc họp của chúng ta xin phép đc tiến hành- Tuấn Anh thay mặt cty lên nói phần mở đầu............................
- chùi ui- nó ngồi rên rỉ
- ko sao màk cứ như ko kóa ai yk- hắn khuyên nó
- sax mấy chục người lun làm sao màk ko có ai đc- nó nói ngây ngô
- Chòy oy tui bảo cô tưỡng tượng màk-hắn nói
- Uk tui pít rầu
- Bây h màk còn rầu- hắn lại trêu
- Người ta lo màk ko an ủi còn trách móc nữa- nó nhăn mặt
- Uk pít rầu pít rầu- hắn cũng nói theo
Bây h thì nó lại cười , thấy nó cười hắn cũng zui lém.
- thui cố gắng lên, có tui ở ây màk- hắn nắm tay nó
- uk cảm ơn anh
Nó chợt cảm thấy ấm áp lém, cái cảm giác như đc che chở bổng trở về với nó. Từ lúc nào mà hắn zà nó lại trở nên như vậy, từ bao h hắn cười zới nó zà từ bao h hắn nói với nó những câu nói ấy nhưng lúc này ko nên suy nghĩ nhìu zề chiện này mà phải suy nghĩ còn bao lâu nữa mới thoát khỏi chổ u ám này- ~ dòng suy nghĩ của nó tắt ngang bởi câu nói sau đây

- Và bây h là phần trình bày dự án của cty VƯƠNG HOÀNG do cô Triệu Hoàng Nhã Kỳ
Mọi người vổ tay, nó bắt đầu bước lên trước cái gật đầu của hắn

Nó lấy lại niền tin, trình bày rất thuyết phục vá lưu loát, có rất nhìu ánh mắt nhìn nó nhưg có lẽ chĩ có 2 ánh mắt là đang cố nhìn nó, nhìn nó thật kĩ ...

Cuối cùng thì cuộc họp cũng kết thúc. Mọi người bàn tán rất sôi nổi và ai cũng trầm trồ khen ngợi nó.
Chợt ông bà Triệu và 2 gia đình Tuấn Anh zà bảo Yến cũng tới
- Xin chào con, ta là ba của Bảo Yến và là bạn của cha mẹ con- Ông Lê bước tới
- Vâng! Chào ông- nó cũng chào lại
- Hum nay ta thấy con biểu hiện rất tốt thật ra dáng 1 người lãnh đạo cứ y như cha mẹ con zậy
- Cảm ơn ông- nó cũng lễ phép
- Ta thật tự hào zề con, An Thy àk- ông Triệu nhìn nó
Nó cũng sợ ông lém nghĩ lại những chiện lúc trước ông làm cho nó mà nó nổi cả da gà. Ông wả thật là người trong giới kinh doanh, máu lạnh và độc đoán. Còn bà, bà chỉ nhìn nó màk ko nói gì.
- cảm ơn, bổn phận của con màk- nó nói
- 2 người vẫn khỏe chứ
- Rất khỏe- ông Triệu nói
- Màk lúc nãy con cũng làm ta bất ngờ đó- ông nói típ
- Sao?
- Thì con ko thích cái tên Triệu Hoàng Nhã Kỳ nhưng lúc nãy kon đã lên sau khi nghe gọi cái tên ấy chẳng phải con đã thừa nhận rùi sao?
- Ông nghĩ sao đó ngĩ- nó nói
- Àh! Thì ra đây là đứa con gái của anh bị mất tích đó àk- ông Lý cha Tuấn anh lên tiếng
- Phải- ông nói nhưng giọng hơi bùn
- Ta rất vui vì gặp con, ta nghe mọi người và cả Tuấn Anh nói zề con rất nhiều
- Zạ cảm ơn bác- nó cười
Ông bà Vương và hắn bây h mới xuất hiện
Mọi người bắt tay nhau, cười nói vui vẽ
- cái dự án đó wả thật rất hay, mẹ rất ngưỡng mộ con- bà Vương nói
- cái đó là của c.....- hắn định nói gì thì bị nó ngang lại
- Con định nói cái gì?-ông Vương hõi
- Zạ.. àk ko có gì-chợt hắn thấy nó nhìn hắn bằng ánh mắt sắt đá ấy
- Hum nay con làn tốt lắm- Ông Vương xoa đầu nó
- Zạ con cảm ơn- nó lễ phép
- Sẵn tiện mọi người đông đủ hay chúng ta yk ăn nhak-bà Vương nói
- Zạ con cũng đói lém- Sica bây h mới lên tiếng
- Chòy em lúc nào cũng thế- hắn cười
Ko hiểu sao thấy hắn cười zí Sica màk trong lòng nó như kim đâm zậy. nó thấy zậy nên nói
- Thui mẹ àk con thấy để hum khác chúng ta yk thì hơn bây h cũng tối rùi zà con cũng thấy hơi mệt- nó nói thật nhẹ nhàng
Thấy nó mún từ chối hắn gặng hỏi
- Chùi em có làm gì âu màk mệt- hắn nói đầy ẩn ý trước mặt mọi người zà còn xưng em anh zí nó làm như nó ko biết hắn cố chơi nó zậy
- Em cũng ko mệt cho lắm nhưng bây h tối rùi mọi người nên zề ngĩ thì tốt hơn zà sức khỏe mẹ cũng ko tốt thì phãi, em mún lo cho mẹ màk anh nghĩ thế àk- nó nói 1 tuôn lun
- Em tốt zới mẹ anh wá
- Zạ em là con dâu mà anh- nó lại nhìn hắn
- Đúng rùi bổn phận của con dâu là lo cho cha mẹ chồng nhưng con dâu ko ở bên nhà cha mẹ chồng thì con dâu phãi lo cho chồng thì đúng hơn, phải ko em ?- hắn nhìn nó nói
- Zạ- nó nói thật miễn cưỡng
- Hum nay anh thấy em làm tốt lắm nhưng toàn là anh làm ko àk, đáng lẽ anh phãi đc hưỡng cái gì đó phãi ko em?
- ủa 2 con đang nói cái gì cha mẹ ko hiễu?- bà vương thắc mắc
- àk mẹ ko cần phãi hiểu đâu, con thấy hum nay anh Khang cũng đã làm rất nhiều việc rùi có lẽ ãnh mệt nên mới thế. Con xin lỗi con dẫn anh về trc hẹn gặp lại mọi người sao, nếu mọi người đói thì cứ yk ăn zui zẽ nhak- nói xong nó lôi hắn yk

Ỡ NHÀ
- đúng là 1 ngày kinh khũng – nó nằm than thở trên chiếc sofa
- Kinh khủng cái gì, tui giúp cô rùi còn gì
- Pít rầu, pít rầu nói mãi. Nhưng mà cũng công nhận anh thông minh thật- nó nói
- Chòy đc UNESCO công nhận mà lị- hắn nói
- Gúm – nó cười
- Gúm gì màk gúm ai như cô cái dự án của mình làm mà cũng ko làm lại đc
- Tại, bởi...- nó định nói nhưng
- Thui thui đừng đổ thừa hoàn cảnh-hắn cười
- Anh tin tui đập zô mặt anh ko?- nó nói
- ấy ấy đừng giận wá mất khôn nhak- hắn lại cười
- mất khôn gì?- nó ngạc nhiên
- Sao mau wên rứa- hắn nhìn nó
- Rứa cái đầu anh ák
- Cô ko nhớ àk?
- Nhớ cái gì?
- Đúng là người có chỉ số IQ 50
- Ko nói thì xù nhak- nó nói
- Ah! Cô bít rùi màk giấu hã
- Ai giấu tại anh màk. Đc rùi làm cái gì?- nó hỏi
- Cái gì đây ta?- hắn suy nghĩ
- Ko nói mau là xù thịt ak- nó tức
- Cô chơi luật rừng hã?
- Uk
- Kì cục kẹo zậy ta- hắn cười
- Cục kẹo cái đầu anh ak
- Thui cho cô thiếu nợ ák bao h tui suy nghĩ ra rùi hãy tính
- Sao ko xù lun yk-nó nheo mắt
- Bộ mún rù wến tui ha sao zậy- hắn nói nhưng cũng ko nhìn nó
- Sao pít hay zậy- nó cười
- Ko zẫn nữa- hắn nói
- Ai zỡn zí anh âu tự nhiên người ta nhức mắt nên mới nheo mắt thui phản xạ tự nhiên mà suy nghĩ cho đã rùi nói tui rù wến anh. Mắc cười gêk ák, đúng là bệnh tự kỉ khó chữa màk- nó kể
Pít nói sai hắn cố tình kiếm chiện khác nói, để đánh trống lãng, hắn là vua đáng trống lãng màk nên kiếm chiện khác nói wả là ko khó.
- we! Cô ko nghĩ gì về chiện lúc sáng sao?
- Chiện gì?
- USB
- Sao ko, tui đang suy nghĩ mún điên lun nek
- Hèn gì nhìn tóc cô dựng lên ùi kìa
- Ko zẫn nữa nhak. Tại sao anh hõi tui câu đó?- nó hỏi
- Mr. Simple- hắn nói
- Bwara Mr. Simple, Simple keudaeneun keudaeneun keudaero meotjyeo
Bwara Miss Simple, Simple keudaeneun keudaero yeppeo (S J Call!)
Bwara Mr. Simple, Simple keudaeneun keudaeneun keudaero meotjyeo
Bwara Miss Simple, Simple keudaeneun keudero yeppeo (S J Call!)
Nó hát
- còn 1000 nàk- hắn nhìn nó
- sax nghiêm túc coi
- anh nghĩ sao zề chiện đó- nó hỏi
- tui nghĩ có người cố tình mún hại cô- hắn nói
- sao?
- Họ mún cô phãi bồi thường dự án và ko mún cô có chỗ đứng ở Vương Hoàng và chính xác hơn giới kinh doanh
- Tui cũng nghĩ như anh zà họ phá tui bằng cách....
- Tráo USB-hắn nói
- Chính xác nhưng ai chứk- nó hỏi
- Tui cũng đag nghĩ zề chiện đó nhưng rất tiếc là camera đã bị tắt trc khi người đó hành độg- hắn lại nói
- Zậy người đó ko phải loại thường rùi- nó nói
- Đúng nhưng bang wản lí thì ai dám vào chứ- hắn nói
- Anh wên yk 1 nhân vật wan trọg rùi
- Ko phải tui wên nhưng chắc ko âu- hắn nói
- Ko, anh suy nghĩ zậy àk. Nếu đúng là cô ta thì sao- nó hõi
- Ok tui sẽ nhanh chóng tìm ra thủ phạm-hắn nói thật quyết đoán
- Tui mong là vậy
- Màk cô ăn ỡ sao để người ta ghét zậy hã?-hắn hỏi
- Sax tui đập zô mặt anh bây h-nó lại nói câu nói đó
- Răng màk bạo lực rứa- và hắn cũng câu nói ấy
- Đề nghị anh dẹp câu răng, rứa nhak- nó nói
- Zậy cô có răng ko?
- Đương nhiên là ko- nó nói thản nhiên
- Hahaha- hắn cười như chưa từng đc cười
- Gì zạ? Tui nói thật màk- nó như con nai vàng ngơ ngác
- Hahha- hắn cười còn lớn hơn lúc nãy
- Tui đập anh bây h bị lười ươi nắm tay hã?
- Im coi- nó la
Và bây h hắn mới chịu im
- tui hỏi cô cái gì
- cô có răng ko?- nó đáp
- Cô trả lời thế nào?-hắn hỏi nhưng vẫn còn cười
- Đương nhiên là ko- và 1 lần nữa nó thản nhiên trả lời
Và cũg 1 lần nữa lười ươi nắm tay hắn
- tui hõi cô có răng ko, chứ ai hỏi cô có sao ko?- hắn giải thích
- Nhưng anh hỏi zậy tôi nghĩ...
- Hahaha cô còn tự kĩ hơn tui nữa, ko có răng zậy húp cháo hã?- hắn cười
Nó tức lắm nhưng suy nghĩ lại nó cũng cười zà h đây tình hình là 1 cái nhà lộn xộn. Nó lấy gấu đánh hắn nhưng hắn vẫn cười và mặc cho nó đánh


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI