“Các ngươi mới là thú vật.” Bạch Hổ và Lăng Tiêu đồng loạt nổi giận đáp trả.
Sở Trạm kinh ngạc, hóa ra hai con vật này đều biết nói!
Long Thiếu Khanh nhảy xuống khỏi giường, liếc hai con thú một cái rồi bước ra ngoài: “Đợi tiểu sư muội tỉnh rồi hẵng tính tiếp.”
Sở Trạm quay sang nhìn Tuyết Dao đang ngủ say, nàng mấp máy môi như đang mơ thấy đồ ăn ngon.
Hừ, đúng là sư muội ăn ngon ngủ kỹ thật.
“Các ngươi đừng nói gì cả.” Sở Trạm cảnh cáo Bạch Hổ và Lăng Tiêu rồi phi kiếm ra ngoài, biến mất trên bầu trời.
Người đi rồi, Bạch Hổ và Lăng Tiêu nhìn nhau.
Hai con vật rất ăn ý, không nói gì, giả vờ như không quen biết nhau.
Bạch Hổ nhảy lên giường Tuyết Dao, cuộn tròn nằm nghỉ.
Lăng Tiêu đứng trên cành cây bàng bên cửa sổ, chỉ nhìn từ phía sau, tỏ vẻ cô độc kiêu hãnh.
Tuyết Dao ngủ đến chiều mới dụi mắt tỉnh dậy, tiện tay ôm Bạch Hổ, miệng ngậm một thanh đồ ăn vặt, bước đến bàn gỗ nhỏ bên cửa sổ, nhặt ba viên Trụ Cơ Đan trên bàn.
Nàng chống cằm bằng một tay, tay kia cầm Trụ Cơ Đan, bốn viên còn lại biến mất: “Đại sư huynh lấy trộm đan dược của ta sao?”
“Lấy rồi.” Bạch Hổ kể lại rất sinh động chuyện đại sư huynh lấy đan dược, còn thêm vài chi tiết gian xảo khiến Tuyết Dao bật cười.
Lăng Tiêu thi thoảng phụ họa, chứng thực những gì Bạch Hổ nói.
Xa tại cung điện của Sở Trạm đang luyện Thanh Tâm Đan, hắn hắt xì, cảm giác có người đang nói xấu sau lưng mình.
“Đại sư huynh chẳng ra gì cả.” Bạch Hổ kết luận.
Lăng Tiêu đồng tình, lấy trộm đan dược thì sao có thể là người tốt.
Tuyết Dao ngồi xếp bằng trên đệm, chuẩn bị đi tìm đại sư huynh nghịch ngợm, trước mắt việc quan trọng là hoàn thành Trụ Cơ.
Nàng ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận hành nàngng pháp Kiếp Thiên.
Là công pháp tu tiên đỉnh cao, phù hợp với Hỗn thể, luyện tập cực kỳ dễ dàng.
Tuyết Dao ăn một viên Trụ Cơ Đan.
Đan dược nhập thể, Kiếp Thiên công pháp phát huy tối đa công hiệu, vô số linh khí hội tụ trong cơ thể, Tuyết Dao thấy rõ khí hải mở rộng, linh khí tụ thành biển, hoàn thành Trúc Cơ.
Bầu trời xuất hiện những đám mây cuộn bồng bềnh, bao phủ trên đỉnh Đệ nhất phong, có ánh sáng yếu chiếu xuống Thượng Thủy Điện.
Tuyết Dao chặn mối liên kết dị tượng này, hoàn tất tiến vào Trúc cơ sơ kỳ.
Chưởng môn hạo khí tông nhìn dị tượng trên trời biến mất, kinh ngạc: “Nhị đồ đệ của Đệ nhất phong gần đây linh hoạt quá, ra ngoài chắc chắn sẽ đạt nữa bước Hợp thể, tự tin đứng đầu Bắc Nguyệt lục địa.”
Tuyết Dao mở lòng bàn tay, nhìn viên Ngũ Sắc Thạch, đứng lên vươn vai, chạy ra ngoài tìm đại sư huynh.
Bạch Hổ nhắc nhở: “Họ đã tìm thấy xác hai đệ tử Đệ tam phong, dùng bùa triệu hồn, ngươi cẩn thận.”
Chẳng ngờ phát hiện nhanh vậy, Tuyết Dao nghĩ ngay ra người để đỡ tội.
Sở Trạm hắt xì, dụi mũi, quay sang nhìn tiểu Cửu: “Ngươi có nói xấu ta không?”
Tiểu Cửu lật mắt, kêu hai tiếng “gá gá”, chứng thực không nói.
Sở Trạm đưa tiểu Cửu lên tầm mắt, nhìn kỹ, ánh mắt khiến tiểu Cửu sởn gai ốc: “Chíp chíp.”
“Ngươi không biết nói chuyện sao.” Sở Trạm tỏ vẻ khó chịu, sủng vật của Tuyết Dao đều biết nói, sao con của hắn lại không biết nói!
Phải nhờ sư muội dạy cách luyện thú nói chuyện.
Lúc này, cửa Lưu Hỏa Điện bật mở, thiếu nữ ôm một Bạch Hổ bước vào.
Thấy Tuyết Dao đến, Sở Trạm vui mừng đứng dậy, quả nhiên trùng hợp, tiểu sư muội tới lấy Trụ Cơ Đan.
Sở Trạm đứng lên, y phục đỏ, kiếm bạc, khăn trắng cột tóc, toát ra vẻ thiếu niên anh tuấn, cúi đầu nhìn Tuyết Dao: “Sư muội, tới đây làm gì?”
Tuyết Dao mắt cong lên: “Thực hiện lời hứa mười năm của sư huynh, dẫn ta đi tìm nguyên liệu.”
Ngũ Sắc Thạch dùng để chế tạo vũ khí, nhưng cần thêm một số nguyên liệu phù hợp, Tuyết Dao chưa quen với môi trường, khó tìm. Sở Trạm nợ nàng mười năm, không dùng thì thật lãng phí.
Sở Trạm nghe xong mỉm môi, định từ chối, nhưng nghĩ tới tiểu ngốc điểu, chỉ khinh khinh hừ nhẹ: “Tìm nguyên liệu gì?”
“Thiết huyền, da Trâu Phong, và thân cây La Thần.” Tuyết Dao nhanh chóng liệt kê.
Mồ hôi trên trán Sở Trạm chảy ra, ba thứ đều quý giá, một mình đi rất nguy hiểm.
Tuyết Dao thấy vẻ lưỡng lự của hắn, hỏi: “Sư huynh, không được sao?”
“Đương nhiên được!” Sở Trạm không thể nói không, hắn là chính nhân quân tử, không thể nhát gan được!
Hắn khoanh tay, cúi đầu nhìn Tuyết Dao: “Đi lần này nguy hiểm, ta gọi tam sư đệ và ngũ sư đệ đi cùng.”
“Được.” Tuyết Dao gật đầu, hai người tính tình đều tốt, không có vấn đề lớn.
“Đợi chút, nhìn xem thú cưỡi của ta, xem nó có nói chuyện được không, lần này đi nguy hiểm, ra ngoài có thể báo tin cho nhau.” Sở Trạm vừa nói vừa xoa mũi, đây là lý do khá khôn ngoan.
Tuyết Dao không để tâm, vứt cho tiểu Cửu một viên đan dược: “Ăn thứ này sẽ nói được.”
Tiểu Cửu ngoạm, nuốt thẳng.
Vừa nuốt xong, tiểu Cửu lăn lộn đau đớn trên sàn.
Sở Trạm lo lắng nhìn Loan điểu trắng ngọc của mình, đây là con chim quý hiếm, không thể chết!
“Sư muội, đây là thuốc gì vậy?”
“Ngôn đan, sư huynh yên tâm, chỉ hơi khó chịu, lát nữa sẽ hết.” Tuyết Dao tự tin.
Sở Trạm nghi ngờ, tiểu Cửu vật vã dữ dội như vậy, chắc chẳng phải hơi khó chịu, mà đau đến chết đi sống lại.