sư tổ ma tông thì sao? cả tiên môn đều cưng chiều ta

Chương 40: Chương 40:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nhiều năm sau, một nhóm đệ tử Hạo Khí Tông đứng dưới gốc cây Lạc Thần, ngước nhìn thần thụ tuyệt mỹ kia rồi giới thiệu:

“Đây là thần thụ đầu tiên trong tông môn chúng ta do tiên tổ phi thăng cùng thần thú tọa kỵ – Hỏa Phượng Hoàng – nuôi dưỡng, tốn hàng trăm năm tâm huyết chăm sóc. Đây chính là lễ vật tiên tổ ban tặng cho Hạo Khí Tông.”

Có người còn thêm thắt:

“Nghe nói Đại sư tổ Sở Trạm cũng góp không ít sức lực đó!”

Tất nhiên, đó là chuyện của tương lai.

Hiện tại, Sở Trạm đi vào tiểu viện, càng nhìn cây Lạc Thần non mầm kia càng thấy ưa thích, hứng khởi hỏi:

“Tiểu sư muội, cây này bao lâu thì có thể trưởng thành?”

Tuyết Dao vừa chọn lọc Lạc Thần quả, vừa đáp:

“Nếu bón phân tốt, một năm là có thể kết trái.”

“Một năm?!”

Sở Trạm lập tức phấn khích, chẳng phải có nghĩa là chỉ cần một năm sau thôi, là có thể dựa vào bán trái cây mà phát tài rồi sao!

“Tiểu sư muội, muội đúng là phúc tinh của ta!”

Nói xong, hắn nhào tới muốn ôm nàng một cái. Tuyết Dao linh hoạt né sang bên, để hắn ôm trượt vào khoảng không.

Sở Trạm hừ nhẹ, lẩm bẩm:

“Tam sư đệ ôm muội, muội chưa bao giờ tránh cả.”

Tuyết Dao gật đầu, vô cùng nghiêm túc:

“Đó là đương nhiên, tam sư huynh là chân long mà!”

(Nghĩ đến thôi đã thấy đáng yêu muốn xỉu.)

Nàng lựa chọn xong, đem những quả Lạc Thần không đạt chất lượng toàn bộ bỏ vào lò luyện đan.

Sở Trạm tròn mắt:

“Tiểu sư muội, chẳng phải luyện Lạc Thần hương cần phải dùng quả tốt sao?”

“Không phải đâu, hiệu quả giống nhau cả. Quả đẹp thì để bán, có thể được giá hơn.” – Tuyết Dao đáp rất nghiêm túc.

Sở Trạm im lặng một lát, trong lòng giằng co: rốt cuộc nên để thần tượng dùng quả tốt, hay mang đi bán kiếm tiền?

Sau chưa đầy một hơi thở đấu tranh, hắn đã có đáp án — tiền quan trọng hơn! Đã là tiểu sư muội nói, thì tuyệt đối không sai.

Thế là hắn vui vẻ thu hết quả ngon cất đi, rồi ngồi cạnh nhìn Tuyết Dao luyện chế Lạc Thần hương.

Nguyên liệu chính là Lạc Thần quả, thêm xúc tác và vài loại linh thảo khác như Long hương thảo.

Lò luyện đan của Tuyết Dao tuy nhỏ, cũ kỹ, nhưng lại đặc biệt hữu dụng, gần như không thất thoát linh khí, khống chế hỏa hầu cũng thuần thục.

Mỗi lần xem nàng luyện chế, Sở Trạm đều kinh ngạc. Cách nàng điều khiển hỏa hầu vừa kỳ quái vừa tinh chuẩn, hiệu quả vượt xa kỹ pháp hắn từng học.

Vốn là thiên tài tu hành, hắn lập tức nhìn ra: đây là khả năng nắm bắt hỏa hầu cực cao, không phải chỉ vài ngày là học được, hẳn cần tích lũy nhiều năm rèn luyện.

“Tiểu sư muội, muội học luyện đan bao lâu rồi?” – hắn không kìm được hỏi.

“Không nhớ nữa.” – Tuyết Dao đáp thật lòng.

Từ khi bước vào Ma Tông, vì muốn cứu mạng ca ca, nàng điên cuồng luyện đủ loại đan dược, hầu như thứ gì cũng thử. Nhưng cuối cùng, vẫn không giữ được mạng người.

Sau khi ca ca qua đời, nàng biến hồn thể của huynh thành Quỷ Vương, rồi nhìn huynh phi thăng vào U Minh giới. Nàng cắt đứt hồng trần, phi thăng vào Ma giới.

Giờ đây bước vào luân hồi một lần nữa… liệu ca ca còn có thể tìm được nàng?

Thấy Tuyết Dao chìm vào trầm tư, Sở Trạm vội an ủi:

“Tiểu sư muội, nhớ không ra thì thôi. Giờ chúng ta cứ lo luyện đan cho tốt đã.”

Tuyết Dao mới khẽ gật, chuyên tâm trở lại.

Không đến nửa canh giờ, mẻ Lạc Thần hương đầu tiên đã thành công.

Mở nắp lò, một mùi hương an thần tĩnh tâm tỏa khắp sân.

Sở Trạm reo lên:

“Thành công rồi, nhiều quá đi mất!”

Từng viên nhỏ phát ra ánh sáng tím nhạt, hương thơm nồng đậm. Hắn cẩn thận đếm kỹ, đúng ba mươi viên – vừa đủ lượng Phượng Tức cần.

“Tiểu sư muội, chúng ta luyện thêm, đem bán thì giàu to rồi!”

Tuyết Dao chống cằm, cong môi cười:

“Vậy luyện thêm một lò nữa.”

Nàng quả thật lại luyện thêm một mẻ. Nhưng luyện xong, mệt mỏi khiến mắt nàng díp lại.

Sở Trạm nhìn lò còn tỏa khói cùng ba mươi viên hương tím lấp lánh, lại thấy tiểu sư muội ngáp ngắn ngáp dài, trong lòng có chút áy náy — lẽ ra nên để muội ấy nghỉ ngơi.

Hắn vội lấy ra một viên Tụ Thần đan bình thường bản thân còn tiếc không nỡ dùng, cho nàng nuốt, rồi lại đốt một viên Lạc Thần hương.

Ngay lập tức, tinh thần như được tiếp thêm trăm lần, đầu óc linh hoạt lạ thường.

Trong óc Sở Trạm tái hiện toàn bộ quá trình Tuyết Dao vừa luyện chế, bỗng chốc hắn cảm giác bản thân… hình như học được rồi?!

Đúng lúc đó, Tuyết Dao tỉnh táo lại, quay đầu thì thấy hắn ôm lò luyện đan, ánh mắt sáng rực như sắp thử ngay.

Nàng lập tức tỏ ra hứng thú, ngồi cạnh xem.

Sở Trạm cẩn thận cho một quả Lạc Thần vào lò, bắt đầu luyện. Ban đầu còn vụng về, nhưng nhanh chóng đã ổn định.

“Lửa tăng thêm một thành.”

“Giảm một thành.”

“Ừ, đúng rồi, cứ thế.”

Dưới sự chỉ dẫn của Tuyết Dao, nửa canh giờ sau, một viên Lạc Thần hương hoàn chỉnh ra lò.

Sở Trạm mừng rỡ như điên:

“Thành công rồi! Tiểu sư muội, muội giỏi quá! Đi thôi, đại sư huynh dẫn muội đi tiên tu chợ phiên bán hàng!”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×