Hắn nuốt nước bọt. Cổ họng hắn khô khốc. Thức ăn của bữa sáng đang hành hạ dạ dày của hắn. Hắn thấy trái tim hắn đang đập nhanh hơn bình thường. Mặt hắn đang có sắc đỏ. Không ngờ một lẻ lạnh lùng như hắn, cũng có lúc thẹn thùng và đỏ mặt như con gái như thế này. Bắt đầu từ hôm nay, hắn là nô lệ của Hương, còn Hương là chủ của hắn.
Tuy cảm thấy nhục nhã và không thích trở thành một con rối nhưng không hiểu tại sao hắn không muốn trò chơi này kết thúc, hắn thích cách Hương bước vào cuộc đời hắn, thích cảm giác ấm áp, dịu ngọt và bay bổng mà Hương mang lại cho hắn, thích cách Hương cười, Hương khóc và thích ánh mắt nhìn hắn vừa yếu đuối, vừa dữ dằn và thách thức của Hương.
Hắn bàng hoàng nhận ra hắn đã bắt đầu thích Hương. Hắn từng yêu nên hiểu cảm giác của mình. Còn Hương chưa từng yêu ai nên không hiểu được cảm giác của bản thân nhưng có hề gì vì sớm hay muộn Hương cũng nhận ra được tình cảm thật của mình.
Hương vòng một tay vào cổ hắn. Mắt Hương mơ màng nhìn hắn. Trái tim Hương đang rộn rã niềm vui. Hương hân hoan nhận ra Hương thực sự đã điều khiển được hắn, và biến hắn thành của riêng mình. Hương thích thú khi hình dung ra cảnh, Hương sẽ hành hạ hắn cả ngày lẫn đêm. Một nụ cười hạnh phúc và sung sướng nở trên môi Hương.
Hắn bị hút chặt. Mắt hắn nhìn Hương không chớp. Mặt hắn càng ngày càng đỏ. Hương ngây người ra nhìn hắn. Hương không làm sao kiểm soát được những cảm xúc ồ ạt tuôn trào như sóng vỡ trong cơ thể mình. Hương muốn giải phóng, muốn trút lên môi hắn.
Hương kéo đầu hắn xuống. Hương hôn hắn. Nụ hôn thật dịu ngọt, thật ấm nồng. Hương và hắn tan chảy vào nhau. Càng hôn nhau, cả hai càng nhận ra nụ hôn không hề nhạt nhẽo và vô vị như ban đầu nữa. Nụ hôn khiến cả hai bay bổng, khiến đầu óc họ trống rỗng, khiến sinh khí cả hai như đang bùng nổ.
Hắn run rẩy, hắn không còn là hắn nữa. Hắn đã biến thành một kẻ ngu ngơ và ngớ ngẩn rồi. Hắn đang lạc lối, đang mất phương hướng. Hương đã nhốt hắn trong mật ngọt, trong cảm xúc và đam mê của mình.
Hắn giống như một đứa trẻ đã tìm thấy được một cái nôi trong vòng tay mẹ. Nơi ấy quá ấm, quá bình yên và quá hạnh phúc nên hắn không muốn rời xa. Hắn đã bị Hương bắt mất linh hồn và đang chiếm mất trái tim. Xem ra cách trả thù bằng mật ngọt và mê đắm này của Hương, còn đáng sợ hơn dùng dao để giết chết hắn.
Hương vô tư trèo lên xe hắn, ôm eo hắn. Hương vui sướng bảo hắn.
- Bây giờ anh đưa tôi về nhà tôi. Tôi cần lấy sách vở.
Hắn tức điên người.
- Tôi đã nói là tôi không muốn trở thành con rối của cô.
Hương cười như không nghe thấy hắn nói gì.
- Mau lên đi ! Chúng ta sắp muộn học rồi.
Hắn không chịu đựng được hơn nữa. Trò đùa của Hương đã đi quá giới hạn rồi. Hắn đùng đùng gỡ bỏ tay Hương ra khỏi eo hắn. Bước xuống đất, hắn quát ầm lên.
- Tôi nói gì cô có nghe không ? Nếu cô mà còn trêu tức tôi nữa, tôi sẽ đánh cô và bẻ nốt cổ tay còn lại của cô.
Hương nhảy xuống đất. Vuốt mái tóc dài, liếm môi, cười thật tươi. Hương đáp.
- Sao thế ? Anh thà rằng bị cả trường trêu chọc và giễu cợt còn hơn làm người hầu của tôi à ?