Sự Trả Thù Ngọt Ngào

Chương 282: Chương 282


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hương vừa đi vừa nghĩ nên đến nhà hắn nhanh hơn Hương tưởng.

Chớp mắt, Hương đã thấy mình đứng trước cổng nhà hắn rồi, bây giờ dù có trốn cũng trốn không được. Hắn mà nổi điên lên khi biết Hương dám cãi lệnh của hắn thì Hương chỉ có nước chết.

Hương ngại ngùng, hốt hoảng, thẹn thùng, mặt đỏ bừng, đôi môi mím chặt. Run run, Hương bấm chuông cổng.

Một tiếng, hai tiếng chuông lanh lảnh vang lên. Hắn xuất hiện trước cổng.

Trời mùa hạ tĩnh như nước, với ánh nắng lung linh mềm tựa lụa bạch phủ xuống nhân gian, cùng gió xào xạc luồn qua những khóm trúc, vuốt ve những lọn tóc mướt đen còn vương hơi ẩm và thoang thoảng hương hoa...

Hương mặc cho gió vuốt ve mời gọi, ánh mắt chỉ dán chặt lên những viên sỏi dưới chân như thể chúng có gì đó quyến rũ và đẹp đẽ lắm, tay Hương bấu chặt vào tay lái xe đạp điện, tưởng như tâm trí Hương đặt cả vào trong ấy, dẫu là trời có sập cũng không có một chút gì xao động.

Kỳ thực, có đất trời biết, có Hương biết, nếu ví lòng Hương vốn là mặt nước phẳng như gương, thì giờ đây mặt nước ấy đang xao động, xao động rất dữ dội bởi một viên sỏi đi lạc.

Viên sỏi ấy, chẳng xa lạ gì mà chính là một đôi mắt xanh bao la hơn trời, thẳm sâu hơn biển lại nồng đậm thâm tình rực lên trong muôn sắc hoa.

Người duy nhất mới có một đôi mắt đẹp không thể tả như thế là Cao Tuấn Vũ !

Đứng trong song sắt của cánh cổng hắn nhìn Hương như mê như đắm, như si như cuồng.

Bị một đôi mắt xanh nóng cháy như lửa rực chiếu tướng, Hương sớm đã cạn kiệt cả kiên nhẫn rồi !

Hương vốn muốn cứ đứng im chờ nghe hắn lên tiếng hỏi vài câu nhưng cảm giác nóng ran trong cơ thể khiến Hương không nhịn được phải ngước mắt lên nhìn hắn.

- Anh...anh...! Tôi...tôi đến rồi !

Một câu nói nhẹ hơn gió, mỏng hơn cánh hoa và mềm ngọt hơn viên kẹo đường.

- Vào đi !

Tiếng cánh cổng lách cách mở ra.

Hương cúi đầu dắt chiếc xe đạp điện của mình vào trong.

Bàn tay Hương bị tay hắn nắm chặt.

Một luồng điện chạy dọc cơ thể Hương. Hương rùng mình run rẩy.

Không thể cứ cúi đầu mãi, Hương bắt buộc phải ngước mắt lên nhìn hắn.

Trong một giây trái tim Hương ngừng đập. Mặt Hương càng ngày càng đỏ, ánh mắt Hương mờ sương.

Hắn...hắn !

Hương thốt không nên lời. Hương hoàn toàn á khẩu, đầu óc rống tuếch. Hương đứng ngây dại nhìn hắn.

Đứng trước mặt Hương là một Cao Tuấn Vũ mình trần, chân đi đôi dép mềm màu trắng, hai tay đút vào túi quần màu xám, mái tóc ướt nhẹp nước, chiếc khăn tắm vắt trên vai.

Tóc đen như mực để xõa trong gió thêm phần phiêu dật mà cuồng ngạo, môi đỏ thắm màu hồng tươi, nhãn thần mê người, thanh âm trầm khàn đầy từ tính.

Đẹp đến không còn thiên lý, đẹp đến khiến người ta uất ức sinh ra cùng một vòm trời với hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!