Hương đi lên hành lang, rẽ phải đi thêm mấy mét nữa. Hương tìm được lớp học của mình. Tiết học đầu tiên là chính trị. Hương không hiểu một người học kinh tế như mình tại sao phải học chính trị ngay tiết học đầu tiên nhưng dù có thắc mắc, Hương vẫn phải theo. Đây là quy định của trường học, Hương không có quyền thay đổi điều đó.
Đứng ngoài cửa lớp nhìn vào, Hương thấy lớp mình có hơn hai mươi người. Nhìn lướt qua một lượt, Hương đếm được hai mươi bốn thành viên, cộng thêm Hương nữa là hai lăm. Vậy là lớp học này cũng không đông lắm.
Hương rụt rè chào ông thầy dạy chính trị. Ông thầy và cả lớp nhìn Hương với ánh mắt tò mò và quan sát. Hương thấy có mấy bạn trong lớp tròn xoe mắt nhìn, có người bịt miệng. Hương cay đắng biết mình đang làm trò hề cho họ.
Thầy giáo giục Hương mau vào lớp và nhắc nhở Hương từ lần sau đừng đi học muộn nữa. Hương lí nhí hứa rồi nhanh chóng đi vào lớp.
Căn phòng học chỉ có mấy trăm mét vuông, chỉ vừa đủ cho hai lăm người ngồi và hai lăm cái ghế. Hương chỉ thấy trống duy nhất một cái ghế trên hàng thứ mười hai tính từ trên xuống. Không còn cách nào khác, Hường đành ngồi xuống.
Một tiếng cạch vang lên. Hương giật mình quay lại. Nhìn khuôn mặt sát khí và lạng băng của người con trai ngồi phía sau mình. Hương nuốt nước bọt.
Tất cả lớp đều nhìn hai người. Hương là người mới đến nên không hiểu người đang tìm cách gây sự với mình là ai.
Hương nhìn lướt qua khuôn mặt của anh ta. Hương thấy anh ta có đôi mắt đen sâu, hàng lông mày đen rậm, mái tóc được nhuộm màu hung đỏ, làn da trắng mịn, đôi môi lúc nào cũng hếch lên tỏ vẻ khinh mạn, mũi thẳng, ánh mắt của anh ta nhìn người đối diện như muốn lột trần hết mọi suy nghĩ và những uẩn khúc đang chất chứa trong đầu. Hương chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào lại đeo khuyên tai. Trên tai anh ta đeo hai cái khuyên nhỏ bằng bạc.
Hương nhìn xuống chiếc áo cánh khoác bên ngoài và chiếc áo phông màu đen mặc bên trong của anh ta. Nhìn cách ngồi học như một ông chủ của anh ta. Hương nổi da gà. Hương không biết anh ta là ai nhưng cái cách anh ta nhìn người khác và thái độ sợ sệt của các bạn trong lớp. Hương có thể đoán được một phần. Anh ta là một người có sức ảnh hưởng và có thể sai khiến được người khác.
Hương vội quay mặt lên. Mỗi chiếc bàn học trong lớp đều là những chiếc bàn cá nhân nên có thể di chuyển dễ dàng mà không làm ảnh hưởng đến người khác.
Hương vội di chuyển chiếc bàn của mình dịch lên phía trên. Hương thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng có thể tránh xa được anh ta một chút.
- Dầm !
Mặt Hương trắng bệch. Không hiểu anh ta rời khỏi chỗ ngồi của anh ta lúc nào mà bàn chân của anh ta đang để trên mặt bàn học của Hương.
Hương sợ hãi. Hương không biết anh ta muốn gì mà lại tìm cách gây sự với Hương thế này.
Một giọng sắc lạnh vang lên.
- Cô mau biến ra khỏi đây và mau trả lại cái bàn gác chân cho tôi.
Hương run run đáp.
- Trong lớp chỉ có mỗi cái bàn này là còn trống. Tôi không thể đưa nó cho cậu.
- Dầm !