2 giờ sáng. Thành phố đã ngủ say.
Trong một căn hộ chung cư nhỏ, ánh sáng duy nhất hắt ra từ màn hình laptop và chiếc điện thoại của Ý Yên. Cô đang ở trong trận chiến cuối cùng với bản báo cáo tài chính quý, và kẻ địch thì vô cùng ngoan cố. Những con số nhảy múa trước mắt cô, biến thành những ký hiệu vô hồn.
Ý Yên, 28 tuổi, là một nhân viên văn phòng chăm chỉ đến mức có thể được trao huy chương. Cuộc sống của cô là một vòng lặp hoàn hảo của công việc, tăng ca, và tính toán chi tiêu để có thể đạt được mục tiêu tối thượng: nghỉ hưu ở tuổi 45 với một tài khoản tiết kiệm đủ để sống an nhàn đến già. Tình yêu ư? Đó là một thứ xa xỉ phẩm mà cô không có thời gian và tiền bạc để đầu tư.
Sau khi gửi đi email báo cáo với một cái ngáp dài, Ý Yên tự thưởng cho mình liều thuốc bổ tinh thần duy nhất: đọc tiểu thuyết ngôn tình trên mạng.
Cô mở ngay cuốn truyện đang hot "Bá Chủ và Nàng Thơ Lọ Lem". Cốt truyện không có gì mới: nam chính Mạc Thiên Vũ là một tổng tài bá đạo, lạnh lùng, có tiền có quyền; nữ chính Lâm Ỷ Mộng là một cô gái nhà nghèo, trong sáng, kiên cường như cỏ dại. Hai người họ vượt qua mọi sóng gió để đến với nhau, mà sóng gió lớn nhất lại mang tên Trịnh Kiều Vân.
"Trời ạ, lại là con mụ nữ phụ não tàn này," Ý Yên lẩm bẩm, mắt dán vào màn hình.
Trịnh Kiều Vân, vị hôn thê trên danh nghĩa của nam chính, là nhân vật mà Ý Yên ghét nhất. Cô ta xinh đẹp, giàu có, nhưng đầu óc thì rỗng tuếch, cả ngày chỉ biết bám theo Mạc Thiên Vũ và tìm cách hãm hại Lâm Ỷ Mộng bằng những thủ đoạn vừa độc ác vừa ngớ ngẩn. Đã vậy, cô ta còn liên tục lấy tiền của gia đình để giúp nam chính trong các cuộc chiến thương trường, để rồi bị anh ta lợi dụng, xem như một con cờ không hơn không kém. Đọc đến đoạn Trịnh Gia phá sản, Kiều Vân mất hết tất cả, sống trong tủi nhục, Ý Yên chỉ thấy hả hê.
"Đúng là tự làm tự chịu. Có một gia thế tốt như vậy mà không biết hưởng thụ, lại đi đâm đầu vào một gã đàn ông không yêu mình. Ngu ngốc!"
Cô vừa bình luận xong câu đó, mắt bỗng hoa lên. Một cơn đau nhói từ lồng ngực lan ra toàn thân. Ý Yên cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô muốn gọi điện cầu cứu, nhưng không còn chút sức lực nào. Trước khi ý thức hoàn toàn chìm vào bóng tối, suy nghĩ cuối cùng của cô là: "Chết tiệt, mình chết vì làm việc quá sức rồi. Tiền tiết kiệm của tôi..."
…
Không biết bao lâu đã trôi qua, Ý Yên từ từ mở mắt.
Cảm giác đầu tiên không phải là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, mà là sự mềm mại của lụa là cao cấp đang bao bọc lấy cơ thể cô. Một mùi hương hoa tươi thoang thoảng trong không khí.
Cô ngồi bật dậy. Đây không phải là căn phòng trọ 30 mét vuông quen thuộc của cô. Đây là một phòng ngủ xa hoa đến mức lóa mắt, rộng như cả căn nhà của cô vậy. Rèm cửa bằng nhung, đèn chùm pha lê, và một chiếc giường lớn đến mức có thể cho cả chục người nằm.
Chuyện gì thế này? Mình được ai đó cứu và đưa vào phòng VIP của khách sạn 5 sao à?
Ý Yên loạng choạng bước xuống giường, đôi chân trần tiếp xúc với tấm thảm lông mềm mại. Cô bước về phía chiếc gương lớn được điêu khắc tinh xảo ở góc phòng.
Và rồi, cô đứng sững lại. Cô hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra, chỉ có một sự kinh hoàng tột độ hiện rõ trên gương mặt người trong gương.
Người phụ nữ trong gương có một vẻ đẹp diễm lệ, sắc sảo. Mái tóc dài uốn lượn như sóng, đôi mắt to tròn, sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng. Một vẻ đẹp có tính xâm lược, khiến người khác phải choáng ngợp.
Đó không phải là gương mặt của Ý Yên.
Đó là gương mặt mà cô đã nhìn thấy hàng trăm lần trên các trang bìa và hình minh họa của cuốn tiểu thuyết.
Đó là gương mặt của Trịnh Kiều Vân.
Cùng lúc đó, những dòng ký ức không thuộc về cô ào ạt tràn vào tâm trí. Ký ức về một cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước, về những buổi tiệc tùng, về sự kiêu ngạo, và về một tình yêu điên cuồng, vô vọng dành cho Mạc Thiên Vũ.
Ý Yên lùi lại một bước, rồi một bước nữa, cả người run rẩy. Cô ngã ngồi phịch xuống sàn.
Không. Không thể nào.
Cô không chỉ chết. Mà số phận còn trêu ngươi cô một cách tàn nhẫn nhất. Nó ném cô vào chính cái hố lầy mà cô khinh bỉ nhất, vào thân xác của nữ phụ phản diện có kết cục bi thảm nhất.
Cô, Ý Yên, đã trở thành Trịnh Kiều Vân.