Ước hội
Băng Thanh Ảnh xuất hiện trong đình viện,nhìn Tra Tra Điểu mĩ lệ tuyệt luân bay lượn trong không trung,trong lòng thầm kinh,ánh mắt vô thức nhìn về ta.
Ánh mắt nàng ta thập phần phức tạp,ái hận đan xen,u oán trùng trùng,lại thấy mục quang chào đón của ta,khuôn mặt trong như ngọc tức thì ửng hồng,vội quay đầu chạy đi.
Phản ứng của nàng ta đương nhiên nằm trong dự liệu của ta,chính là phản ứng của nữ tử mới chớm yêu,xem ra cử động đêm trước đã phá bỏ hàng rào trái tim nàng,nhớ lại cảnh đêm qua,ta không khỏi cười thầm,xem ra ngày ôm mĩ nhân về cũng không còn xa.
Ta cao giọng nói “tra tra điểu,trở về.”
Xích mang trên không trung thu lại,tra tra điểu biến thành hình dạng tiểu điểu hạ xuống vai ta.
Băng tuyết nhân vừa kinh vừa hỉ hô lên “hoả phượng hoàng,hoá ra là hoả phượng hoàng trong truyện thuyết a, quả là tuyệt đẹp,Ngô Lai,hoá ra ngươi cũng là một triệu hoán pháp sư a,có được hoả phượng hoàng đẳng cấp ngươi nhất định cực cao,nhưng sao ta chưa nghe qua ngươi nhỉ?”
Áo lệ na cười nói “đương nhiên ngươi không nghe nói rồi,hơn hai mươi ngày trước hắn mới nổi tiếng khắp thành Ái Nhĩ Tiên Khắc mà.”
Nghe những lời này,Băng Tuyết Nhân lời liền thoát khỏi miệng “A,là Ái Nhĩ Tiên Khắc Phá Hoại Thần,hoá ra là ngươi.”
Đấy có lẽ là tối hung danh trên thánh ma đại lục này,chỉ thấy thị nữ cùng đám vệ sĩ biểu tình kinh khủng,ta không khỏi tự cười khổ,quay đầu nhìn thấy trong ánh mắt Băng Thanh Ảnh có chút quái lạ.
Băng tuyết nhân lại nói “theo truyền thuyết nói, Ái Nhĩ Tiên Khắc Phá Hoại Thần sử ra chung cực lôi hệ cấm chú Oanh Lôi phá huỷ hơn nửa ái nhĩ tiên khắc thành,sao xem ngươi không có ma lực cường đại như vậy nhỉ,hơn nữa ngươi không phải triệu hoán pháp sư sao?”
Ta cười nói “Ai nói triệu hoán pháp sư không thể cùng là nguyên tố pháp sư?dù sao ái nhĩ tiên khắc thành đích xác là chốn đau thương của ta,nếu không ta cũng không phải nhận cái ác danh ấy,càng không bị cha của Áo Lệ Na uy hiếp lợi dụng tham gia cái đại hội quái quỷ này.”
Áo Lệ Na liền chen ngang nói “đừng quên ngươi còn phá huỷ một phần ba vương cung.”
Băng Tuyết Nhân hiển nhiên đối với cái danh hiệu "Ái nhĩ tiên khắc phá hoại thần" vô cùng hứng thú,oán hận ban đầu với ta biến mất,tâm tính nàng ta cuối cùng cũng chỉ là tiểu nữ hài,thuần khiết ngây thơ.
Còn bốn ngày nữa mới tới "Chư tộc vũ đấu ma pháp đại hội",bọn ta li khai biệt thự tới kinh thành của băng tuyết vương quốc "Hàn thành",đại biểu của lai nhân cáp đặc vương quốc cùng các chủng tộc khác đã tới trước bọn ta,Băng Tuyết Nhân tự mình sai người an bài chỗ ở cho bọn ta,chiêu đãi thập phần nhiệt tình.
Ta cùng mọi người dùng cơm trưa rồi trở về phòng,vừa mới tiến vào đã pháp hiện ma pháp ba động truyền tới,ta kinh ngạc,tiến vào trong phòng thấy trên bàn là một thủy tinh cầu bên trong sóng nước lăn tăn,thủy hoa bay lượn trong không trung,tạo thành một chủng loại văn tự.
Ta biết đấy là văn tự của thánh ma đại lục,đáng tiếc là chỉ nhìn mà không hiểu,cũng bởi từ trước đến giờ không có ai dậy ta.
Vũ Y cùng ta tâm linh tương thông liền truyền âm thanh vào tai ta “chủ nhân,vũ y nhân ra loại văn tự này,để thiếp ra đọc cho chàng.”
Bạch mang lóe lên,vũ y từ "Diệt quang giới" huyễn hóa ra,tự nhiên nũng nịu xà vào lòng ta,ngẩng mặt lên nhắm mắt,chờ đợi ta sủng ái.
Ta hôn lên đôi môi ngọt ngào,bàn tay luồn vào trong mái tóc kim sắc óng ả nói “tiểu bảo bối,nhanh đọc cho ta cái đó viết gì.”
Vũ y tựa đầu vào vai ta nói “đấy là thủy hệ truyền tín ma pháp,muốn người đêm nay tới núi băng cao nhất bên ngoài Hàn Thành,kí tên Băng Thanh Ảnh.”
Băng Thanh Ảnh?ta nhíu mày,nửa đêm canh ba bố ni tạp tìm ta làm gì?mặc dù ta tự tin nàng ta đối với ta nẩy sinh tình ý,nhưng một nữ tử tài trí cực cao,ý chí kiên định như vậy quyết không thể dễ dàng khuất phục ta như vậy,ước hẹn ta ra là có chuyện gì?
Văn tự do nước tạo thành tan ra,ta nghĩ ngợi một lúc nói “vũ y,nàng theo ta ra đây.”
Vũ y ngẩng đầu hôn ta rồi trở về trong "Diệt quang giới".
Cách "Hàn thành" vài dặm về phía tây bắc,một núi băng cao chót vót như thanh trường kiếm giơ thẳng nổi bật trong trời đêm,trên đỉnh núi một bạch y nữ tử như tiên nữ lặng lẽ đứng trên đỉnh núi,mái tóc đen dài chấm lưng tung bay trong gió.
Nàng ta chính là "Băng tuyết thánh nữ" Băng Thanh Ảnh .
Đột nhiên,Băng Thanh Ảnh nhìn lên không trung,chỉ thấy một nam tử cao lớn vỗ hắc bạch song dực nhàn hạ bay tới,nàng ta liền hạ quyết tâm nắm chặt quyền đầu.
Ta hạ xuống trước mặt Băng Thanh Ảnh,thần ma song dực thu vào thể nội,cười nói “Băng đại mĩ nhân nửa đêm canh ba mời tại hạ tới đây,có phải không nhịn được tình cảm đối với ta,đến đây ước hẹn thân mật chăng?”
Băng Thanh Ảnh tức thì trong lòng giận giữ,nhưng cố gắng cường ép xuống,u oán thở dài nói “Ngô Lai tiên sinh,ngươi phải dùng lời lẽ như vậy kích nộ ta sao?ta không biết ý định của ngươi là gì,ngươi sao cứ dùng tâm tình đó đối với ta ?”
Ồ,muốn ta hạ bài sao,xem ra ta đã đề cao năng lực đề kháng nàng ta,sớm vậy mà đã không nén nhịn được tình cảm.
Ta phóng túng ngắm nhìn đôi mắt thanh tú cùng khuôn mặt tuyệt sắc của nàng nói “một đại mĩ nhân thiên hạ hiếm thấy như nàng ta đương nhiên muốn chiếm,để nàng mãi mãi ở bên cạnh ta.”
Băng Thanh Ảnh đôi mắt đột nhiên xuất hiện lệ quang,nức nở nói “Ngươi còn muốn hí lộng ta đến mức nào?ta không thể chơi trò ái tình du hí cùng ngươi,ngươi hãy tha cho ta đi.”
Tuyệt sắc nữ tử tài sắc song toàn lại trước mặt ta rơi nước mắt nhận thua,ta biết trong lòng nàng vô cùng sầu khổ cùng hỗn loạn,nhìn bộ dạng đáng thương của nàng,ta không khỏi thấy đau lòng.
Ta giang tay vuốt tóc nàng,trịnh trọng nói “ta không hề hí lộng nàng,ta thực sự thích nàng,Thanh Ảnh à Thanh Ảnh,mĩ nữ như nàng sao lại có thể đau buồn như vậy,sau này đi cùng ta,ta sẽ đối sử tốt với nàng.
Băng Thanh Ảnh đôi mắt lộ dị quang,rồi ảm đạm,nói “Ngươi đã có bao nhiêu nữ tử mĩ lệ tuyệt luân như vậy làm bạn,sao có thể chân tâm đối với ta,ta xem ngươi chưa đến hai mươi tuổi,ta đã hai mươi bẩy tuổi rồi,ngươi đừng trêu đùa ta nữa.”
Ta tiếp tục vuốt ve mái tóc nàng nói “ta thích có mới,nhưng tuyệt không nới cũ,một khi ra đã nhận ai là nữ nhân của mình,ta nguyện dùng sinh mệnh mình bảo hộ,còn về vài tuổi tác,ha ha,bên cạnh ta còn có một thiên sứ tuổi cũng vài vạn năm rồi,vũ y.”
Vũ y lanh lợi huyễn hóa xuất hiện,đôi cánh trắng bạch trong trời đêm phát ra bạch mang mĩ lệ cao nhã.
Nhìn hình dạng vũ y,Băng Thanh Ảnh tức thì kinh hãi nói “Ngươi là thiên sứ?
Ma quyền chiến giáp
Ta đắc ý ôm Vũ Y vào lòng,nói “Vũ Y không chỉ là một thiên sứ,hơn nữa còn là “Sí thiên sứ” cao cấp nhất,hiện tại nàng ấy chỉ là nữ nhân của ta,thế nào, Vũ Y đã sống hơn vạn năm, không phải cũng bằng lòng theo ta sao?”
Đối với những sự tình phi thường đến không thể tin nổi trên người ta,Băng Thanh Ảnh không còn thấy lạ,nhẹ nhàng nói “Thiên sứ có sinh mạnh cùng tuổi thanh xuân vĩnh hằng,ta chỉ là một nhân loại,đến một ngày rồi sẽ già đi,đến lúc đó thì……”
Nghe thấy lời của nàng,ta bỗng nhận ra vấn đề ta đã sao lãng :Á Dạ,Hạ Nông là ác ma,Vũ Y là thiên sứ,bọn họ đều có sinh mệnh vĩnh hằng,ta dù có ma lực mạnh vô song,nhưng cũng chỉ là một nhân loại…..
Ta cười khổ nói “Thanh Ảnh,nàng sẽ già đi,ta cũng phải già đi mà.”
Vũ Y đột nhiên nói “Không phải,chủ nhân,người không thể già yếu đi được.Bây giờ ngài cùng có đặc chất của thiên sứ cùng ác ma,biến thành một người đặc biệt chưa từng có trong lịch sử,trừ phi thiên sứ cùng ác ma đều bị diệt vong,còn không người vẫn sống mãi……Hơn nữa…..hơn nữa theo ta quan sát,Lị Vi Nhã cùng ngài…..cùng ngài điên đảo loan phụng,sau đó bên trong cơ thể đã có thay đổi lớn,cùng với chúng ta đều có sinh mệnh vĩnh hằng.
Ta tự nhiên vô cùng vui mừng,sinh mệnh vĩnh hằng a,chuyện tốt đến thế này trong giấc mộng còn không nghĩ đến,sao ta lại luôn gặp may vậy nhỉ?
Ta nhìn Băng Thanh Ảnh cười nói “Bây giờ nàng hiểu rồi chứ,nếu trở thành nữ nhân của ta,không chỉ trẻ mãi không già,hơn nữa còn trở thành một thành viên của gia tộc thần thánh,nào,lại đây hôn cái nào.”
Ta giơ tay đi tới định ôm,Băng Thanh Ảnh vội chuyển thân tránh,tức giận nói “Ai đồng ý làm nữ nhân ngươi?,đồ mặt dầy,nói mà không biết ngượng.”
Đối với tính tình mỗi nữ nhân ta đều tự nhiên có cách khiến nàng biểu lộ tâm ý,chỉ là,đối tượng lại là thiên tài mĩ nữ ma pháp sư khổ tu từ nhỏ càng không thể ép thái quá,thân hình như thiểm điện lao tới vuốt nhẹ má nàng,rồi lùi lại bên cạnh Vũ Y,đối diện mĩ nhân vừa xấu hổ vừa tức giận nói “Lần đầu tạm tha cho nàng,lần sau sẽ không để nàng dễ dàng đi vậy đâu.”
Nói xong,ta ôm thân thể mềm mại của Vũ Y dùng “Không gian chuyển di” ma pháp,bay thẳng vào trong phòng ta.
Sự kiện vạn người mong đợi “Chư tộc vũ đấu ma pháp đại hội” cuối cùng cũng diễn ra,trên cánh đồng băng trắng tinh trong suốt hôm nay xuất hiện hai đại băng đài,phân ra thành Vũ đấu cùng ma pháp lôi đài,phản chiếu ánh sáng mặt trời thành ánh sáng bẩy mầu rạng rỡ,thực vô cùng bắt mắt.
Phi Âu Á công chúa cùng Mạt Khắc rời khỏi bọn ta đi cùng đại biểu đoàn Lôi Nhân Công Quốc
Áo Lệ Na dù ma pháp lực không yếu,nhưng chỉ thuần túy là thánh quang hệ ma pháp sư,không hề có năng lực công kích,vì thế không tham gia báo danh.
Dưới sự bảo vệ của Long Kỵ Sĩ binh vũ trang đầy đủ,bọn ta đi tới khu vực đại hội,nhan sắc khuynh thành của đám Á Dạ hòa cùng sát khí đằng đằng của long kị binh hấp dẫn mục quang của rất nhiều người.
Tham gia đại hội các chủng tộc đều có hình dạng gần giống con người,chỉ có một số thuần túy là quái vật,nếu không phải ta từng qua ma giới chắc cũng sợ nhẩy đến dựng lên.
Cái khiến ta kinh ngạc nhất là lại thấy hai lão gia hỏa Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp đã lâu không gặp,họ cùng với bốn lão gia hỏa tuổi tác tương đương và Băng Thanh Ảnh mĩ lệ như tiên ngồi cùng một chỗ,ta nghĩ đấy chính là bẩy vị đại ma pháp sư của thánh ma đại lục.
Nhìn thấy ánh mắt của ta,Băng Thanh Ảnh lộ ra vẻ e thẹn,ánh mắt ẩn chứa tình cảm nhìn vào mắt ta,Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp cười xấu xa,vẫy tay ra hiệu cho ta đi tới.
Ta nắm tay Lị Vi Nhã cùng Á Dạ,ra hiệu cho Hạ Nông,trong nháy mắt bọn ta xuất hiện trước chỗ ngồi của họ.
Ngoài Vưu Lợi Tư,Lâm Tạp cùng Băng Thanh Ảnhđã biết rõ bản lĩnh của ta,còn bốn vị đại ma pháp sư đều rất kinh ngạc,họ chưa từng thấy ai có thể dễ dàng sử dụng “Không gian chuyển di” như vậy.
Thân ảnh xinh đẹp chợt biến mất.Hạ Nông siêu tốc xuất hiện sau lưng ta,loại động tác cực tĩnh cực động ấy khiến đám đại ma pháp sư ngây ngốc nhìn.
Lị Vi Nhã gọi “Phụ thân” một tiếng,cao hứng ôm tay Vưu Lợi Tư,Vưu Lợi Tư thập phần cao hứng vỗ nhẹ vai bảo bối nữ nhân của mình,ánh mắt chuyển hướng sang thân thể yêu kiều Á Dạ quốc sắc thiên hương cùng Hạ Nông đang dựa vào người ta.
Lị Vi Nhã cười nói “Phụ thân,bọn họ là Á Dạ cùng Hạ Nông là tỉ muội tốt của con.”
Vưu Lợi Tư vừa mới từ thân thể Á Dạ cảm thấy hắc ám khí tức vô cùng cường đại,tuyệt kĩ vũ thuật Hạ Nông lại vừa thi triển trước giờ chưa từng thấy,giờ lại nghe con gái mình họ lại là…..
Ta cười nói “Lão sư,đã lâu không gặp người,học sinh cùng hông nhan tri kỉ vấn an hai người.”
Vưu Lợi Tư nắm cổ áo ta,trịnh trọng nói “Ngô Lai tiểu tử,ngươi có bao nhiêu nữ nhân ta không quan tâm,nhưng ngươi không được khi phụ Lị Vi Nhã,Ta thấy trái tim nó đã hoàn toàn thuộc về ngươi,hơn nữa tính tình nó kiêu ngạo không thể nghe lời nữ nhân khác của ngươi,chỉ nên gọi là tỉ muội cho công bình.
Lâm Tạp cũng đi tới trước vỗ nhẹ ta nói “Tiểu tử,tiện nghi cho ngươi nhé,có bao nhiêu đại mĩ nữ thích ngươi,khiến lão phu hồi tưởng thời thanh niên của mình.Đúng rồi,tra tra điểu vẫn tốt chứ?”
Đối với việc tra tra điểu bị ta thu phục,lão vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Băng Thanh Ảnh lúc này mới biết ta là học sinh của Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp,trong lòng thầm kinh ngạc :Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp dù ma lực có hơn nàng nửa phần,nhưng theo nàng quan sát không thể bằng Ngô Lai,một nam nhân cổ cổ quái quái vừa đáng hận vừa đáng yêu này.
Một đại ma pháp sư nói “Vưu Lợi Tư lão ca,đây lại là học sinh của ngài a,quả nhiên minh sư xuất cao đồ,tại đại hội chắc chắn thu được thành tích tốt,nhưng ủy ban trọng tại chúng ta không thể thiên vị a.”
Mục quang lão vô ý đảo qua hắc sắc hộ tí trên tay trái Hạ Nông,khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc,vừa chỉ vừa nói “Đây…..đây là “Ma Quyền Chiến Giáp” chí bảo của ma giới trong truyền thuyết,ngươi sao…..”
Không hẹn mà gặp,bẩy vị đại ma pháp sư thầm kinh ngạc,cùng nhìn vào tay trái Hạ Nông.
“Khải giáp ma thương” của Lạp Cáp Nhĩ Đặc.”Kích xoa ma kiếm” của La Duy cùng “Ma quyền chiến giáp” của Hạ Nông là ba trang bị của tam vị đội trưởng “Hắc ám long kỵ binh”,vài nghìn năm trước,chiến hỏa nổi khắp thánh ma đại lực,các trang bị của ma tộc chiến sĩ sở hữu khiến nhân loại sợ hãi,trở thành truyền thuyết được lưu truyền tới nay,không lạ sao bẩy vị đại ma pháp sư lại thấy ngạc nhiên.
Băng Thanh Ảnh nhớ lại tư thái khải giáp biến hóa khi cùng giao thủ với Hạ Nông,quả nhiên là “Ma quyền chiến giáp” trong truyền thuyết,nhưng ngay cả “Sí thiên sứ” còn là thị nữ bên cạnh tên vô lại kia,chỉ là một cao thủ ma giới đâu thể khiến nàng ta ngạc nhiên.
Ta nhìn Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp vừa kinh vừa sợ nhìn Hạ Nông,tâm ý muốn thỏa mãn khẩu vị bọn họ,liền nói “Tốt,đại hội đã bắt đầu,chuyện gì sau này chúng ta nói tiếp,Tiểu Nông phải tham gia vũ đấu hạng mục của đại hội,đến lúc đó các ngài tha hồ thưởng thức.Tiểu Nhã,nhanh nào.”
Nói xong bọn ta biến mất vào không gian,đám đại ma pháp sư sôi nổi nghị luận :ma giới khủng bố chiến sĩ trong truyền thuyết cũng tham gia,cùng giao thủ với đám võ sĩ…….
Đám người không hẹn cùng hướng ánh mắt nhìn đám võ sĩ môn dưới đài đang hăm hở đăng kí tham gia vũ đấu đài,thầm vì bọn họ mà thương tiếc đưa tiễn.
Ta trở về vị trí của Ba Bố Ni Tạp vương quốc,Áo Lệ Na công chúa nghênh đón,khuôn mặt u oán nhìn ta nói “Ngươi không nói với ai lại biến mất giữa không trung,khiến cho mọi người phải lo lắng,sau này không được làm như vậy nữa.”
Lập tức ta nhìn thấy ánh mắt khác lạ quen thuộc trong mắt nàng,cái ta thường nhìn thấy ở Á Dạ.Vũ Y ánh mắt nhìn về ta,ta tự nhiên hiểu đó là điều gì,trong lòng không khỏi nôn nao.
Áo Lệ Na công chúa là một trong mười vị đại mĩ nữ của thánh ma đại lục,thiên sanh lệ chất tuyệt đối không dưới Băng Thanh Ảnh,đều là tuyệt sắc mĩ nữ thế gian hiếm thấy,hiện tại xem ra nàng đối với ta sản sinh cảm tình,đối với mĩ nữ thế này nam nhân sao thể bỏ qua,tuy nhiên mục tiêu trước mắt ta chủ yếu là Băng Thanh Ảnh,đối với cao ngạo tuyệt diễm công chúa này đành tạm hoãn lại,bổn nhân sao có thể bỏ qua món ngon thế này,chỉ là chậm hơn một thời gian.
Ta cười nhẹ hành lễ nói “Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp lão sư(ta chưa từng tử tế gọi họ là ‘Lão Sư’ )là người trong ủy ban trọng tài của đại hội,ta là học sinh của họ đương nhiên phải qua chào hỏi.Công chúa,lần sau ta nhất định sẽ nói cho người.”
Áo Lệ Na công chúa mím môi nói “Ngươi đừng gọi ta là công chúa,cứ gọi ta là Na Na được rồi,phụ thân toàn gọi ta như thế.”
Nói xong,khuôn mặt nàng ửng hồng,quay người đi khỏi.
Á Dạ ôm cổ ta từ phía sau,kiều mị nói “Chủ nhân,lại một người nữa.”
Ta đắc ý cười nhẹ,sờ nhẹ ngọc thủ trắng mịn của nàng,ngồi xuống ghế,Á Dạ cùng Lị Vi Nhã ngồi hai bên ta,Hạ Nông theo thói quen nhanh nhẹn ngồi sau lưng ta.
Ma pháp pháo hoa bay lên rồi nổ tung trong không trung,xuất hiện một đồ án cùng dòng chữ kì dị mĩ lệ,”Chư tộc vũ đấu ma pháp đại hội” chính thức bắt đầu.
Băng Tuyết Nhân nữ vương thanh lệ tuyệt mĩ xuất hiện trên trụ băng tinh khiết nằm giữa hai băng đài,bẩy vị đại ma pháp sư cùng mười hai vị võ sĩ mang các chủng loại áo giáp xuất hiện trên hai hàng ghế băng.
Mười hai võ sĩ này chính là chín vị kỵ sĩ cấp độ “Thánh kỵ sĩ” cùng bẩy kiếm sĩ cấp độ “Đại kiếm si”.
Trên hai băng đài này,những ma pháp sư,kỵ sĩ,kiếm sĩ nổi tiếng nhất thánh ma đại lúc tụ họp,có thể thấy “Chư tộc vũ đấu ma pháp đại hội” này long trọng đến thế nào.
Âm thanh mềm mại vui tai của Băng Tuyết Nhân vang xa khắp phạm vi vài dặm đại hội “Chư vị “Chư tộc vũ đấu ma pháp đại hội” chính thức bắt đầu,ma pháp cùng vũ đấu hai hạng mục phần thưởng quán quân là “Thủy tinh chi tâm” cùng “Băng tinh kiếm” hai bảo vật,mong mọi người tuân theo quy định của đại hội,thi đấu công bằng.”
Cô ta ra hiệu cho các đại pháp sư cùng vũ sĩ môn trên hai tòa băng đài nói “Chư vị tiền bối đảm nhiệm ủy ban trọng tài đại hội,bổn nữ vương xin phép lui trước.”
Bẩy vị đại ma pháp sư đi tới trước sau như một,cao giọng nói “Trên băng đài đã thiết lập kết giới cường đại,ma pháp cùng đấu khí chân lực bị hạn chế bên trong kết giới,không thể tác động đến bên ngoài,xin quý vị yên tâm”
Đây là kết giới của chung bẩy vị đại ma pháp sư,có thể nói là không ai có thể phá được kết giới mà họ đã tạo ra.
Giống như để chứng minh,nói xong liền phát ra vài hỏa diễm cầu,hỏa cầu vừa định ra khỏi băng đài bị một bức tường năng lượng vô hình cản trở,nổ tung thành từng đốm lửa nhỏ,nhưng không chút thoát ra ngoài.
Á Dạ kinh thường hừ nhẹ nói ”Trình độ kết giới này mà cũng nghĩ là mạnh?Một phát “Hắc ám oanh kích pháo” cũng có thể dễ dàng phá hỏng”
Lị Vi Nhã mỉm cười nói”Đối với ma giới công chúa như tỉ tỉ đương nhiên là vậy,nhưng đối với nhân loại mà nói đã là một kết giới thập phần kiên cố.”
Từ đó,đại hội chính thức bắt đầu,một vị thú nhân tộc chiến sĩ cùng một ải nhân tộc chiến sĩ toàn thân vũ trang trên đài chiến đấu kịch liệt,trên ma pháp đài là hai đại biểu ma pháp của Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc cùng Băng Tuyết vương quốc.
Bốn người này dù là những chiến sĩ cùng ma pháp sư thuộc loại trăm người chọn một,nhưng với chúng ta mà nói
Thực tế,ngoại trừ Ba Bố Ni Tạp chỉ có bốn đại biểu gồm ta,Á Dạ,Hạ Nông,Lị Vi Nhã ,các quốc gia cùng chủng tộc khác đều ít nhất cũng có vài chục đại biểu,
Qua hơn nửa ngày buồn chán,trên vũ đấu đài âm thanh phát ra “đại biểu Ba Bố Ni Tạp vương quốc cùng Thú Nhân tộc xin tiến lên đài”
Lị Vi Nhã vừa định đứng dậy,ta vỗ nhẹ vào tay nàng ,nói”đợi chút đã,lần đầu này nhường cho Tiểu Nông lên trước,cho đám Kỵ Sĩ đại lão đầu ngạc nhiên tí”
Từ sau lưng ta Hạ Nông đi tới trước mặt,hôn lên tay ta nói”Hạ Nông tuân lệnh.”
Hạ Nông uyển chuyển đi tới vũ đấu đài,đại biểu các tộc không khỏi tiếc nuối,cũng bởi vì đại biểu thú nhân tộc là một hùng nhân chiến sĩ mạnh mẽ to lớn như núi,tay cầm cự phủ,thân quang phủ cũng đã to lớn hơn Hạ Nông không biết bao lần,cặp đấu này căn bản không chút công bình.
Đám người đó cũng không khỏi vì vị mĩ nữ lãnh diễm kia mà lo lắng.
Đại ma pháp sư môn đã nhìn thấy “Ma quyền chiến giáp” trên tay trái Hạ Nông,đối với thân phận nàng cũng rõ được vài phần,hơn nữa các cao thủ võ học trên đài đều cảm thụ từ người Hạ Nông một chủng loại khí thế đặc thù chỉ có cao thủ mới có,trong lòng vừa kinh hãi vừa tò mò.
Hạ Nông đối diện hùng nhân chiến sĩ trên vũ đấu đài,hùng nhân chiến sĩ âm thanh khàn khàn thô lỗ nói “Tiểu nha đầu,ngươi nên nhận thua xuống đài đi,ta không muốn bị người khác cười là lấy lớn hiếp nhỏ.
Hạ Nông lạnh lùng nói “Ít lời thừa đi,đánh hay hàng,tự chọn.”
Thanh âm như băng toái ngọc minh,trong trẻo vui tai cùng cực.
Chiến sĩ thú nhân tộc chuyên sử dụng vũ khí vật lý cận chiến,năng lực công kích cận chiến mạnh nhất trong các chủng tộc,hơn nữa lại có thần lực thiên phú,vị hùng nhân chiến sĩ này thực ra cũng chẳng phải người tốt đẹp gì,hơn nữa trí tuệ bọn họ rất thấp,không chịu được khiêu khích hay xúi dục.
Hùng nhân chiến sĩ quả nhiên bị Hạ Nông chọc cho bốc nộ hỏa,rống lên đồng thời huy động cự phủ chém thẳng xuống thân thể nhỏ bé của Hạ Nông.
Hạ Nông vẫn đứng yên bất động,không hề biến hóa ra khải giáp,mắt nhìn cự phụ đã chém trúng thì thân thể nàng như thiểm điện nhẩy lên,một quyền đánh thẳng vào ngực hùng nhân,sau đó hạ xuống cách ra ba mét,khôi phục lại tư thế đứng yên.
Cự phủ của hùng nhân chiến sĩ chém xuống băng đài,mảnh băng bắn khắp nơi,phảng phất như vũ đấu băng đài bị cắt thành từng mảnh nhỏ.
Cự phủ khiến băng đài xuất hiện những vết nứt lớn,nhưng hùng nhân chiến sĩ không thể huy động tiếp,một quyền đơn giản của Hạ Nông đã phá hủy kinh mạch toàn thân hắn,nàng tuy không muốn giết hắn,chỉ là năng lực đề kháng của hùng nhân chiến sĩ lại yếu hơn so với dự liệu(hùng nhân ma giới mạnh hơn rất nhiều),một chiêu “Chấn mạch quyền” cũng không thể đỡ nổi.
Hùng nhân chiến sĩ thất khiếu chẩy máu,rồi đổ người xuống băng đài
Thủy tinh linh
Ngoại trừ ta và bẩy vị đại ma pháp sư,ngay cả những người có thể nhìn rõ tuyệt kĩ của Hạ Nông như thánh kỵ sĩ cùng các đại kiếm sĩ,cùng hơn vạn người tại chỗ không khỏi ngây ngốc nhìn,không sao tưởng tượng nổi một quyền nhẹ nhàng của mĩ nữ lãnh diễm có thể giết được hùng nhân chiến sĩ đỉnh đỉnh đại danh.
Một lúc sau,trên đài chỉ còn sự yên tĩnh,Hạ Nông lướt tới trước mặt trọng tài,lạnh lùng nói “Ta đã thắng,sao còn không mau tuyên bố?”
Vị trọng tài liền tỉnh lại,cao giọng nói “đại biểu Ba Bố Ni Tạp vương quốc đã thắng,trận này đã kết thúc.Tiếp theo xin mời đại biểu Lôi Nhân công quốc cùng Lai Nhân Cáp Đặc vương quốc lên đài.”
Hạ Nông nhẹ nhàng đi xuống vũ đấu đài,tới trước mặt ta quỳ xuống nói “Chủ nhân,thuộc hạ hoàn thành nhiệm vụ trở về.”
Ta như chốn không người ôm nàng vào lòng,cúi đầu hôn vào đôi má hồng như phần thưởng,băng mĩ nhân nhanh chóng trở nên nhiệt tình,nũng nịu mặc ta khinh bạc.
Cử động đó khiến mọi người thầm cảm thấy hoang đường cùng kinh hãi,một tuyệt đại cao thủ thân hoài tuyệt đỉnh vũ học trước mặt nam nhân lại nhún nhường như một thị nữ,còn bị ôm ấp đùa giỡn,nam nhân đó có thể khiến cao thủ như vậy cam tâm thần phục,không khỏi quá đáng sợ.
Thi thể hùng nhân chiến sĩ đã được kéo xuống, trận đấu tiếp theo lại chuẩn bị tiến hành,đại biểu thú nhân tộc giận giữ nhìn Hạ Nông triền miên nhu tình trong lòng ta,hận đến thấu xương.
Thú nhân tộc cừu hận trong lòng vô cùng kiên quyết,chúng về sau là địch nhân của ta cho đến tận khi bị ta diệt tộc.
Đây là chuyện sau này,tạm thời giờ không nói.
Rất nhanh,trận chiến ma pháp giữa Ba Bố Ni Tạp cùng,nghe trọng tài tuyên bố đối thủ là đại biểu của thủy tinh linh bộ tộc (tinh linh tộc phân thành địa,thủy,phong,lôi,hỏa năm bộ tộc,phân bố trên khắp thánh ma đại lục),ta tức thì vô cùng hứng thú,thả Hạ Nông ra dùng “Phiêu phù thuật” bay lên trên ma pháp băng đài,nói “Tại hạ Ngô Lai,đại biểu Ba Bố Ni Tạp vương quốc xuất chiến.”
“Ái Nhĩ Tiên Khắc phá hoại thần”,các tộc bên dưới hiển nhiên đã nghe qua “Ác danh” của ta,tiếng kinh hô vang lên không ngớt.
Ngồi tại vị trí ủy ban trọng tài,Lâm Tạp cười nói “Tên vô lại tiểu tử này,giờ lại thành như hiện tại,không biết tại sao hắn lại đạt được ác danh “Ái Nhĩ Tiên Khắc phá hoại thần”,nhưng cũng là tại hắn.”
Lam quang chớp lóe,một tiểu mĩ nữ cao ba thốn đằng sau là đôi cánh nhỏ sắc bạc xuất hiện trước mắt ta,ngoại trừ vóc người quá nhỏ bé,nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại,dung mạo thanh tú diễm lệ không thua kém Á Dạ chút nào,trong mắt ta cũng cảm thấy khả ái.
Ta lần đầu tiên được thấy tinh linh,hơn nữa lại là một tinh linh mĩ lệ đáng yêu đến vậy,quả nhiên xứng đáng danh hiệu “người đại diện cho cái đẹp”,quả là đẹp đến ngây dại a.
Âm thanh trong trẻo yêu kiều truyền vào tai ta “Ngô Lại,đấy là hổ phách công chúa của thủy tinh linh bộ tộc,năng lực thủy hệ ma pháp còn hơn ta,ngươi không thể quá coi thường”
Ta quay đầu nhìn vào Băng Thanh Ảnh trên ghế hội đồng nháy mắt,Băng Thanh Ảnh khuôn mặt đỏ ửng,cúi thấp đầu xuống.
Thân thể nhỏ bé Hổ Phách công chúa phát ra lam sắc quang huy,quang huy càng lúc càng mạnh không thể nhìn rõ,lam quang dần tan đi,Hổ Phách công chúa biến thành một nữ hài phổ thông,mái tóc lam sắc dài chấm đất,xinh đẹp lạ thường (tinh linh có ma lực cao cường có thể biến thành nhân loại cùng kích cỡ)
Hổ Phách công chúa yêu kiều nói “Thủy tinh linh bộ tộc đại biểu Hổ Phách,tham gia đại hội lần này,Ngô Lai tiên sinh,mời”
Âm thanh kiều mị dịu dàng như sóng nước lăn tăn,khiến người nghe thoải mái mọi ưu sầu đều tan biến.
Dưới đài vang lên một trận hoan hô,tinh linh tộc sinh ra đã có năng lực ma pháp cường đại,thủy tinh linh công chúa Hổ Phách không chỉ là một trong thập đại mĩ nhân thánh ma đại lục,ma lực cũng không dưới bẩy vị đại ma pháp sư,bây giờ đối thủ là thần bí cùng ác danh truyền xa “Ái Nhĩ Tiên Khắc phá hoại thần”,chắc chắn lần hội ngộ này là một trận đại chiến ma pháp hoành tráng.
Quả nhiên xứng là thủy tinh linh,ôn nhu như nước a,ta không thể thất lễ,ngọt ngào cười nói “Công chúa khách khí quá,xin mời.”
Hổ Phách công chúa ngọt ngào cười nhẹ,cổ tay trắng như tuyết vẽ trong không trung,hàn quang bắn ra,vô số phong duệ hình thành từ nước như xé rách không trung cắt thẳng về phía ta.
Ta thầm kinh ngạc,không phải bởi vì chiêu “Thủy luân trảm” của Hổ Phách công chua,mà bởi vì tốc độ ngưng tụ thủy nguyên tố và trình độ khống chế ma pháp của nàng ta,trên phương diện này thực vượt xa ta,phảng phất nàng ta cấu tạo từ thủy nguyên tố.
Vài đạo thủy luân cắt thẳng tới,dù trong lòng đang kinh ngạc ta vội vung tay phải ra,không gian trước mặt ta bỗng nhiêu trũng xuống lại tạo thành một bức tường ngăn,đấy chính là không gian phòng ngự ma pháp bổn nhân tự sáng tạo ra - - - “Thứ nguyên thuẫn.”
“Thứ nguyên thuẫn” do không gian bị trũng xuống hình thành,trừ phi công kích đối phương có thể phá hủy được không gian,còn không đều vững chắc không thể vượt qua,nhưng người có ma lực cao cường mà ta đã gặp qua cũng chỉ có vua của ma giới Lộ Tây Pháp đáng ghét,Vũ Y với Lại Lại Trùng có khả năng đó.
“Thủy luân trảm” kích trúng “Thứ nguyên thuẫn”,thủy hoa bay tứ phía,”Thứ nguyên thuẫn” như ta dự liệu không chút tổn hại.
Hổ Phách chưa từng nhìn thấy loại ma pháp phòng ngự cổ quái vậy,nhưng nàng ta biết ta là “Ái Nhĩ Tiên Khắc phá hoại thần” vẫn lên đài sao thể bỏ cuộc,đối với cường địch trước mắt nàng ta cũng đã có chuẩn bị trước,tuy “Thứ nguyên thuẫn” của ta khiến nàng chấn kinh nhưng không có chút úy kị.
Thân là công chúa thủy tinh linh bộ tộc,Hổ Phách từ bé đã có ma lực thủy hệ cực mạnh,sử dụng ma pháp thủy hệ các ma pháp sư thông thường không thể so bì,hơn nữa cũng không cần niệm chú văn,đấy là dị năng của thủy tinh linh tộc.
“Thủy luân trảm” vô hiệu,Hổ Phách ngón tay chỉ vào không trung,quát nhẹ “Xuất ra “Băng Bạc”.”
Trong nháy mắt,một cơn mưa đá từng hạt to bằng nắm tay từ không trung bắn thẳng xuống,bao phủ trong phạm vi hơn nửa băng đài,xem ta nàng ta định dùng công kích diện rộng để đối phó với “Thứ nguyên thuẫn” diện tích phòng ngự bé.
Kẻ thù tự nhiên của nước là lửa,lập tức từ trong tay ta xuất hiện hỏa hệ trung cấp ma pháp “Bạo viên chướng bích” xung quanh thân hình xuất hiện một bức tường lửa lớn,hóa giải mưa đá rơi từ trên trời xuống.
Nhìn ta không cần ngâm chú văn cũng có thể sử dụng “Bạo viêm chướng bích”,Hổ Phách trong lòng kinh sợ,trong đôi mắt xuất hiện thần thái bức nhân,yêu kiều nói “Ngô Lai tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền,Hổ Phách còn một chiêu ma pháp muốn thỉnh giáo tiên sinh,mong tiên sinh cẩn thận.”
Đôi tay ngọc tinh khiết kết thành thủ ấn,từ người nàng thủy nguyên tố cực tốc ngưng tụ tạo thành lam sắc quang huy.
Chiêu thức này đối với ta rất quen thuộc,chính là thủy hệ cao cấp ma pháp - - - “Cực linh liệt đống ba”,ta tự nhiên hiểu rõ uy lực của nó,không dám coi thường,nhanh chóng hấp nạp hỏa nguyên tố trong không gian.
Ngay khi Hổ Phách ngưng tụ đủ thủy nguyên tố,chỉ tay về hướng ta,hô lên ““Cực linh liệt đống ba”,”
Một đại băng hà rộng hàng chục mét hướng nuốt chửng tới ta,bên trong ma pháp băng đài kết giới nhiệt độ tức thì đột ngột giảm xuống.
Ánh mắt ta vừa ngừng,hỏa hệ cao cấp ma pháp “Thái dương hỏa” xuất thủ,một đại hỏa cầu nhiệt độ cực cao giống như mặt trời xuất hiện,bên trong điện quang chớp lóe,tiếng sấm kéo dài không dứt.
Nhất phàm phong thuận
“Cực linh liệt đống ba” cùng “Thái dương hỏa” là những ma pháp cao cấp chỉ có đại ma pháp sư có thể sử dụng,dưới đài hơn một vạn người vốn chỉ nghe trong truyền thuyết,giờ nhìn thấy hai loại ma pháp cao cường xuất hiện trước mắt,bọn họ liền chăm chú nhìn không chớp mắt.
Đám bảo bối Á Dạ,Lị Vi Nhã đều biết rõ bản lĩnh của ta ,tự nhiên không hề lo lắng,Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp lão đầu lại là cầu mong ta đừng có “Ngược đãi” công chúa Hổ Phách mĩ lệ ôn nhu này,nhưng Băng Thanh Ảnh trái tim nàng như bị thắt lại,ngọc thủ khẩn trương nắm chặt phiến băng,sợ rằng ta sẽ bị thương tổn.
Lần gặp ba ngày trước,ta đã hoàn toàn chiếm được trái tim “Băng tuyết thánh nữ” này.
Thủy cùng hỏa hai loại năng lượng tương phản gặp nhau tại một điểm,liền biến thành một tiếng nổ điếc tai cùng sóng năng lượng phát ra,kết giới cường đại của các vị đại ma pháp sư như giấy mỏng bị xé rách,năng lượng cuồng bạo phát ra,đám người dưới đài vội vã lùi lại
Ta bị năng lượng cuốn lên không trung,lại không muốn xuất hiện thần ma song dực khiến người khác kinh hãi,liền xuất ra “Phiêu phù thuật”,năng lượng dù lưu chuyển cuồng bạo nhưng cũng không thể tổn thương chút gì đến ta.
Hổ Phách khẩn trương mở ra ma pháp phòng ngự “Thủy hoa thiên luân”,hai cánh mỏng như như cánh bướm trong không trung tránh khỏi những luồng năng lượng khí lưu,trên đài đám trọng tài liên thủ mở ra một kết giới phòng ngự,ngăn cản năng lượng khí lưu từ bọn ta cuốn tới.
Ta cười nói “Công chúa,lần này đến ta xuất chiêu,chúng ta ở trên không trung tái chiến vậy.”
Tức thì,trên người ta lấp lánh lam quang nhu hòa,một lượng lớn thủy nguyên tố hội tụ,khuôn mặt Hổ Phách công chúa lộ vẻ kinh hãi,đối với hiểu biết về thủy hệ ma pháp của nàng mà nói,chỉ có chung cực cấm chú thủy hệ “Tuyệt đối linh độ không gian” mới có thể ngưng tụ lượng lớn thủy nguyên tố như vậy,chỉ là nàng ta vẫn không thể sử dụng
Lập tức nàng ta hiểu rõ uy lực của “Tuyệt đối linh độ không gian”,mỉm cười lộ ra hàm răng trắng muốt nói “Ngô Lai tiên sinh,xin dừng lại,Hổ Phách nhận thua rồi.”
Ta ngừng ngưng tụ thủy nguyên tố,hạ xuống băng đài chỗ lồi chỗ lõm,Hổ Phách cũng thu đôi cánh bạc đáp xuống đất.
Ta đi tới trước cầm nhẹ đôi tay nàng nói “Công chúa quả nhiên cao minh,đối với kĩ xảo ứng dụng ma pháp hơn xa tại hạ”
Hổ Phách công chúa hai má ừng hồng,nhỏ giọng nói “Không phải,ta căn bản không phải là đối thủ của tiên sinh. Ta là thủy tinh linh mà lại bị thủy hệ ma pháp đánh bại,nhưng cũng phải cảm tạ ngài hạ thủ lưu tình”
Lúc này,trọng tài cao giọng nói “Trận đấu này đại biểu Ba Bố Ni Tạp đại biểu chiến thắng.”
Ta dùng ma lực truyền âm đến Băng Thanh Ảnh nói “tiểu tình nhân à,đa tạ nàng đã đề tỉnh,ta sẽ thưởng cho nàng thật tốt.”
Tức thì,khuôn mặt băng lạnh của Băng Thanh Ảnh biến thành đỏ như lửa,trừng mắt nhìn ta,rồi xấu hổ cúi đầu,bộ dạng cực kì khả ái đáng yêu,không như phong phạm “Băng tuyết thánh nữ” mọi khi.
Đám đại ma pháp sư bên cạnh Băng Thanh Ảnh cảm nhận biến hóa của nàng,giật mình phong tình nữ nhân hiếm có này,Vưu Lợi Tư cùng Lâm Tạp hai lão gia hỏa ưu tư nhìn vào mắt ta.
Hổ Phách khôi phục lại tinh linh nguyên hình cao khoảng ba thốn,lam quang chớp lóe đi mất,ta nghênh ngang đi xuống băng đài,lúc sau xuất hiện vài ma pháp sư thủy hệ tu bổ băng đài.
Quay về chỗ ngồi,ta phát hiện Lị Vi Nhã biến mất,Á Dạ chỉ tay về vũ đấu băng đài,ta nhìn theo thấy Lị Vi Nhã tay cầm trường kiếm trên đài kịch chiến,đối thủ của nàng không ngờ lại là Lôi Nhân công quốc Phi Âu Á công chúa.
Lị Vi Nhã là một ma pháp kiếm sĩ,nhưng vũ đấu lại không thể dùng ma pháp,chỉ có thể dựa vào kiếm thuật cùng ngoại hình đẹp đẽ yêu kiều,chiến đấu cùng Phi Âu Á kiếm thuật tinh xảo.
Hai người đều là trong thập đại mĩ nữ của thánh ma đại lục, tuyệt mĩ vô cùng.trận đấu lại như một màn múa kiếm,khiến đám người dưới đài chăm chú nhìn.
Lị Vi Nhã cùng Phi Âu Á giao tình cực tốt,chiêu thức tuy hung hiểm nhưng lại không gây chút tổn thương,tựa như chỉ đang luyện kiếm.
Đại kiếm sĩ môn với kiếm thuật hai người vô cùng tán thưởng,một đại kiếm sĩ đứng dậy nói “Hai vị đại biểu xin dừng tay,trận này hòa.”
Nhị nữ nghe thấy cùng thu kiếm đứng yên,liền tựa như hai ngọc mĩ nhân,bọn họ nhìn nhau cười,rồi đi xuống khỏi băng đài,người dưới đài tức thì vỗ tay nhiệt liệt,hoan nghênh hai mĩ nữ kiếm sĩ kiếm thuật tinh mĩ.
Lị Vi Nhã đến trước mặt ta,có chút hối tiếc nói “Lai,xin lỗi,ta không thắng được.”
Ta vuốt nhẹ má nàng nói “Không sao,nếu nàng đánh bại Phi Âu Á mới là không đúng,cô ta là bằng hữu tốt của nàng mà.Nếu nàng dùng cả ma pháp hỗ trợ,Phi Âu Á công chúa chỉ là kiếm sĩ thuần túy sao có thể là đối thủ của nàng.
Lị Vi Nhã trong lòng nhẹ nhõm,ngồi xuống bên cạnh ta.
Trọng tài ma pháp lại tuyên bố đại biểu Ba Bố Ni Tạp lên đài,Á Dạ như tiên nữ ngự phong(thực tế phải là ma nữ) bay lên băng đài,đối thủ chính là đại biểu Băng Tuyết vương quốc ma lực không tệ,cũng có thể dùng trung cấp thủy hệ ma pháp,chỉ là đối thủ lại là ma giới công chúa,Á Dạ một đòn “Hắc ám oanh kích pháo” đã khiến đối thủ văng khỏi kết giới nằm đo đất.
Hắc ám hệ ma pháp,bẩy vị đại ma pháp sư đều há hốc mồm,một ma tộc vũ học cao thủ đã khiến họ thầm kinh sợ,giờ lại xuất hiện một mĩ nữ tuyệt sắc dễ dàng xuất ra hắc ám hệ ma pháp khủng bố,khiến bọn họ không khỏi kinh sợ.
Vưu Lợi Tư tự nói với mình “Tên vô lại này,không biết hắn tìm đâu ra hai mĩ nữ khủng bố thế này,thật khiến người khác không thể hiểu nổi.”
Ba Bố Ni Tạp đại biểu khiến chư tộc đại biểu chết lặng đi,người yếu nhất là “Huyễn chi kiếm sĩ” Lị Vi Nhã thực lực đã tương đương đại kiếm sĩ,ba người còn lại mạnh đến không thể nói rõ,không lạ Ác Đặc quốc vương yên tâm chỉ cử bốn người tham gia.
Từ đó về sau,đại bộ phận đại biểu cứ gặp bọn ta là chủ động bỏ cuộc,còn những người không biết điều liền bị Hạ Nông cùng Á Dạ tận tình “chăm sóc”,chẳng có nổi một cơ hội thắng.
Sau khi trận chiến cùng Hổ Phách ta không còn phải lên đài,chỉ ôm Lị Vi Nhã dưới đài hân thưởng phong tư hào sảng của hai bảo bối,Áo Lệ Na công chúa cũng ngồi bên cạnh,thỉnh thoảng ánh mắt u ám nhìn ta.
Một ngày đại hội nhanh chóng trôi qua,các đại biểu trở về khu vực nghỉ ngơi,chỉ là mỗi khi đi qua chỗ bọn ta đều chỉ chỉ chỏ chỏ.
Ai,đấy đại khái là danh tiếng.
Sau khi trở về phòng,ta không để Á Dạ,Hạ Nông cùng Lị Vi Nhã trở về phòng họ,toàn bộ lưu lại phòng ta.
Tam nữ tự nhiên hiểu ta muốn gì,dù vô cùng xấu hổ,nhưng vẫn thập phần ôn nhu ở lại trong phòng,kín đáo nhìn ta
Từ khi thân thể ta trải qua dị biến ma hần,năng lực ta tại phương diện này vô cùng mạnh mẽ,đám Á Dạ căn bản không phải là đối thủ,thường không chịu nổi một lúc đã mệt nhoài,cũng chỉ đành ở cùng bọn họ một lúc giải tỏa cơn nghiện.
Ai,làm nam nhân thật khó,yếu quá không được,mạnh quá càng không xong.Khó thật.
Hi vọng sau này ta không biến thành dạng háo sắc như mệnh.
Vũ Y từ trong “Diệt quang giới’ xuất hiện ra,bốn vị đại mĩ nữ cùng ở một chỗ,thực là cảnh đẹp thế gian khó thấy.
Dạ sắc ôn nhu
Băng Thanh Ảnh trở về phòng mình,vô phương tĩnh tâm lại,nàng thở dài thầm đầu hàng trước mong muốn trong lòng, tới trước gương thay đổi trang phục,chải tóc,đeo trang sức , những chuyện này hơn mười ba năm qua chưa làm,không khỏi thấy không thoải mái,trong lòng dâng lên niềm mong ước :Nếu người đó nhìn thấy nàng mang trang sức thế này không biết có cảm xúc gì?Kinh ngạc?hay………
Nữ nhân luôn thích làm đẹp,Băng Thanh Ảnh ngạo tuyết này không ngoại lệ.
Khi nàng ở trước gương vừa mới trang điểm xong,một âm thanh từ sau vang đến,một người mở cửa ra,Băng Tuyết Nhân nữ vương lanh lợi hoạt bát như con thỏ nhỏ nhẩy vào phòng.
Nhìn thấy Băng Thanh Ảnh,Băng Tuyết Nhân tức thì kinh ngạc nói “Ảnh tỉ tỉ,người đẹp quá,sắc đẹp tỉ quả thực khiến người khác ngây dại,thập đại mĩ nữ thánh ma đại lục sao thể bằng tỉ.”
Chính xác,Băng Thanh Ảnh nguyên bổn đã đẹp đến cực điểm,phong vận thánh khiết thành thục khiến người khác hoa mắt,sau khi trang điểm càng đẹp phi thường,không lạ khi một mĩ nhân như Băng Tuyết Nhân phải kinh ngạc.
Băng Thanh Ảnh nghĩ tới vẻ đẹp mĩ lệ khiến nhật nguyệt vô quang của Vũ Y,lắc đầu nói “Ai bảo tỉ là đệ nhất mĩ nữ,danh hiệu đó phải là cô ấy mới đúng…..”
Băng Tuyết Nhân tự nhiên không biết “cô ấy” mà Băng Thanh Ảnh nói là ai,đôi mắt chớp động,cười nói “Ảnh tỉ tỉ,người thường không trang điểm thế này,hôm này là vì sao?không phải vì ai đó chứ?”
Băng Thanh Ảnh mặt ửng hồng,không trả lời,nhìn thấy vậy Băng Tuyết Nhân trong lòng lóe lên ý nghĩ,hô to “A,ta biết rồi,người tỉ thích là “Ái Nhĩ Tiên Khắc phá hoại thần“Ngô Lai đúng không?”
Bị nói trúng tâm sư,Băng Thanh Ảnh càng xấu hổ,không nhịn nổi nói to “Nữ vương bệ hạ,người nói gì vậy?”
Khuôn mặt nàng ta như ráng chiều,thẹn thùng xấu hổ,loại kích động này khiến Băng Tuyết Nhân lặng đi nhìn.
Nhăn cái mũi xinh,Băng Tuyết Nhân vội cầm tay Băng Thanh Ảnh chạy ra khỏi phòng,yêu kiều nói “nghiêm trọng đây,”Băng Tuyết Thánh nữ” không ngờ lại như đứa trẻ vậy,ta phải khiến tên Ngô Lai ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tỉ.
Băng Thanh Ảnh chưa kịp nói đã bị kéo ra khỏi phòng,mặc dù rất xấu hổ lại giận giữ với hành động của Băng Tuyết Nhân,nhưng trong thâm tâm nàng lại hi vọng Ngô Lai có thể nhìn nàng đeo trang sức,nàng làm thế vì hắn a.
Vì thế,nàng để cho Băng Tuyết Nhân kéo đến khu vực ở của đại biểu Ba Bố Ni Tạp đại biểu.
Vừa tới trước sân,nhị nữ phát hiện một kết giới cường đại bao phủ hoàn toàn đình viện,đã cản đường họ.
Nhị nữ kinh ngạc phát hiện ra kết giới này là thủy hệ cao cấp ma pháp “Thủy hoa thiên luân”,Băng Tuyết Nhân kinh ngạc nói “Trời oi,đây là “Thủy Hoa Thiên Luân” mà?,sao lại có chuyện này,không…….không thể…..”
“Thủy hoa thiên luân” là loại phòng ngự ma pháp tương tự “Thánh quang linh trận” của thánh quang hệ hay “Đại địa chi bích” của địa hệ,chỉ có những đại ma pháp sư có ma lực cực cao có thể sử dụng,lại cực kì hao tổn ma lực,ngay cả Băng Thanh Ảnh bảo hộ trong phạm vi bốn người,cũng đã là rất đáng quý,nhưng lúc này “Thủy hoa thiên luân” họ thấy bao quanh đình viện hơn vài chục mét,không lạ Băng Tuyết nhân lại thấy kinh hãi vậy.
Băng Thanh Ảnh trong lòng hiểu rõ đây là kiệt tác của Ngô Lai,thán phục nói “bên cạnh hắn đám mĩ nữ không ai là không thân hoài tuyệt học địa vị lại càng đặc biệt,đám tuyệt thế mĩ nữ đó lại tuyệt đối nghe lời hắn,xem ra hắn không thể dùng lý thường để xét đoán.
Băng Tuyết Nhân nháy mắt,cười nói “Ảnh tỉ tỉ,người lúc ghen tị bộ dạng khả ái quá,mĩ nữ bên cạnh Ngô Lai dù xinh đẹp hiếm thấy,nhưng cũng không thể bằng tỉ,tỉ là “Băng Tuyết Thánh Nữ” mà.”
Băng Thanh Ảnh không nhịn nổi xấu hổ,bị câu nói tầm thường đánh trúng tâm sự nữ nhân đánh nhẹ Băng Tuyết Nhân vài cái,lúc này thủy quang của “Thủy hoa thiên luân” bông nhiên ảm đạm,rồi tiêu thất vào không trung.
Băng Tuyết Nhân nhìn thế cao hứng hô to “Xem kia,kết giới biến mất rồi,ta nói rồi mà,ma pháp cao cấp thế này sao có thể phát ra diện rộng vậy,ma lực đã hết sạch chưa?,hừm,dám sính cường trước mặt bổn cô nương,Ảnh tỉ tỉ,chúng ta đi chế giễu hắn nào.”
Lập tức kéo Băng Thanh Ảnh xuyên qua “Thủy hoa kết giới” đã vô cùng yếu nhược,Băng Thanh Ảnh tuy cũng cảm thấy kì quái vì chuyện kết giới,nhưng cũng không rõ vì sao.
Bọn họ không phát hiện ra,sau khi bọn họ đi quá,kết giới lại khôi phục lại hình dạng ban đầu
Vừa mới tới trước phòng Ngô Lai,một trận rên rỉ của nữ nhân như đau khổ lại như khoái lạc truyền vào tai họ,Băng Thanh Ảnh còn đang ngạc nhiên,Băng Tuyết Nhân đã vội nói “nhất định là tên Ngô Lai này đang khi phụ đám mĩ nữ bên cạnh,thể nào mà hắn mở kết giới,mau,chúng ta mau vào cứu người.”
Chưa kịp giải thích,nàng ta đã vôi mở cửa đi vào.
Tình hình trước mắt khiến bọn họ xấu hổ đến chết lặng đứng im nhìn :một đống thịt lớn dưới đất,bên trên là hai người lõa thể đang cuốn lấy nhau,Á Dạ cao quý thế gian hiếm thấy,Hạ Nông lãnh diễm bức nhân,Lị Vi Nhã thanh lệ tuyệt bực,cùng nữ nhân thánh khiết mĩ nữ đang trần truồng bên dưới ôm chặt lấy người Ngô Lai,rên rỉ không ngớt,tình cảnh lãng mạn đến cực điểm.
Tình hình này tự nhiên là do bổn nhân - -thiên tài đại pháp sư vĩ đại nhất trên thế giới Ngô Lai thiết kế ra,ngay khi họ tiến vào đình viện ta đã phát giác,lúc đó Á Dạ,Hạ Nông cùng Lị Vi Nhã đều đã tê liệt nằm xuống,chỉ còn mình Vũ Y quên mình nghênh đón đợt công kích của ta,thân hình mềm mại ôm chặt lấy người ta,âm thanh vang lên không ngớt
Sắc tâm ta đại khởi,cố ý để “Thủy hoa thiên luân” yếu đi để Băng Thanh Ảnh cùng Băng Tuyết Nhân tiến vào,khiến bọn họ tự chui vào bẫy.
Lần đầu tiên thấy tình cảnh này Băng Thanh Ảnh,Băng Tuyết Nhân vừa xấu hổ vừa kinh ngạc,ta liền dùng “Không gian phong tỏa” khiến cho bọn họ không thể di chuyển,rồi dùng niệm lực kéo bọn họ vào phòng.
Băng Thanh Ảnh đã là món ăn trước mồm ta,hiện tại còn mang theo cả Băng Tuyết Nhân khiến ta vừa kinh vừa hỉ,đúng là mong một được hai,quả là muốn đại tiểu lại được thông cật vậy.
Bên dưới thân ta Vũ Y đang điên cuồng bỗng kêu thảm một tiếng,ngửa mặt lên trời,da thịt rung lên không ngừng,rồi ngã xuống.
Ta cười hắc hắc,đứng dậy tới chỗ Băng Thanh Ảnh nhị nữ đang bị không gian trói lại vô phương cử động,thân thể tràn đầy nam tính vững chắc cùng trường thương cương cứng khiến khuôn mặt họ trở nên hồng rực.
Ta giải trừ cấm chế đối với Băng Thanh Ảnh,vị “Băng Tuyết Thánh Nữ” lập tức yếu ớt ngã vào lòng ta,xem ra chuyện lúc nãy của ta cùng Vũ Y khiến sự phòng ngự của nàng hoàn toàn sụp đổ,ý muốn hiến thân nẩy ra,thân thể yêu kiều mềm nhũn.
Ta nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ thoát tục của nàng nói “Tiểu Ảnh Nhân cuả ta,nàng hôm nay thực đẹp quá,có phải đặc biệt trang điểm như thế vì ta?”
Băng Thanh Ảnh xấu hổ gật đầu,giận dỗi nói “Người ta không phải là Tiểu Ảnh Nhân của chàng,người ta còn lớn hơn chàng,sao chàng có thể gọi…..”
Nàng còn chưa kịp nói xong,ta đã ngậm lấy cái tai xinh xinh,cùng lúc tay ta tiến vào trong nội y nàng,mân mê bộ ngực đàn hồi đầy nữ tính của nàng.
Băng Thanh Ảnh đôi mắt trong sáng biến thành mông lung,lầm rầm nói “Tiểu Ảnh Nhân,là Tiểu Ảnh Nhân của chàng,là nữ nhân của chàng.Lai,Tiểu Ảnh Nhân đã là nữ nhân của chàng,thế nào cũng không quan trọng,nhưng nữ vương….”
Ta tiếp tục thực hiện chiến lược “Công thành chiếm đất” trên thân thể mê người của nàng,ngoảnh mặt nhìn Băng Tuyết Nhân nháy mắt,vị tiểu nữ vương đang nhìn ảnh tỉ tỉ nàng vốn vô cùng ngưỡng mộ đang trong lòng ta,ngạc nhiên đến quên mất bản thân mình,đồng thời nhiệt độ trên người nàng dần dần tăng lên.
Nếu bị vây khốn trong không gian ngưng tụ,thân thể sẽ bị tổn thương rất nhiều,ta dù đang lúc thần trí mê li,xuân tình bội phát trên người Băng Thanh Ảnh,dùng niệm lực giải trừ không gian ngưng tụ trên người Băng Tuyết Nhân.
Băng Tuyết Nhân sau khi được khôi phục tự do không hề chạy trốn hay xuất thủ với ta,vị nữ vương trong sáng này đứng bên cạnh hiếu kì nhìn ta cùng Băng Thanh Ảnh triền miên không dứt,bộ dạng như người đang đội một chiếc mũ đỏ.
Ta cũng không để ý đến nàng ta(dù có muốn nàng ta cũng không thể thoát khỏi kết giới “Thủy hoa thiên luân”),chuyên tâm “Xâm phạm” Băng Thanh Ảnh,y phục trên người nàng càng lúc càng ít,một mĩ nhân lõa thể như được điêu khắc bằng bạch ngọc xuất hiện trước mặt ta.
Cánh tay ngọc của nàng ôm chặt cổ ta,đôi mắt mở to mông lung,chủ động hiến tiểu đinh hương cho ta thưởng thức,rơi vào biển tình vô phương tự thoát ra
Trong lòng ta dâng lên niềm thương yêu cùng xót xa,ôn nhu vô tận chiếm hữu vị đại ma pháp sư “Băng Tuyết thánh nữ” danh vang thánh ma đại lục.
Băng Tuyết Nhân đứng bên nhìn Băng Thanh Ảnh từ đau đớn hét lên trở thành rên rỉ không ngớt,nàng ta vốn không thể tưởng tượng Ảnh tỉ tỉ vốn lãnh đạm lại có thể điên cuồng như vậy.
Quả như ta dự liệu,Băng Thanh Ảnh cùng Hạ Nông đều là nữ tử ngoài lạnh trong nóng,một khi lửa tình đã mở ra,sự điên cuống nhiệt liệt ấy khiến người khác khó thể tiếp thụ.
Băng Thanh Ảnh như ngựa mất cương điên cuồng không dứt,hai tay hai chân bám chặt người ta,phong tình say người,âm thanh khiến huyết mạch toàn thân căng phồng,chẳng còn chút hình ảnh “Băng tuyết thánh nữ” bình thường.
Lần đầu tiên như vậy tự nhiên không thể là đối thủ của thân thể thần ma ta,nhanh chóng hồn bay lên chín tầng mây,hét lên một tiếng rồi nhẹ nhàng nằm xuống,nhắm mắt như không thể tiếp tục nhưng tay chân vẫn bám chặt trên người ta.
Một cổ xử tử nguyên âm lạnh lẽo như băng truyền vào nội thể ta,nhưng thần ma chi lực của ta cũng tiến nhập vào thân thể nàng cải tạo thể chất,chân chính trở thành một tiên tử thánh nữ.
Cải tạo hoàn thành,ta nhẹ nhàng gỡ tay chân nàng ta,nàng ta chỉ kêu nhẹ vài tiếng”an bình” bất động để mặc ta bày bố.
Ta hôn nhẹ lên đầu Băng Thanh Ảnh,rồi đi tới Băng Tuyết Nhân nữ vương đang mềm nhũn cùng xấu hổ.
Băng Tuyết Nhân mặc dù không còn chịu cấm chế,nhưng vị tiểu nữ vương vẫn hiếu kì nhìn toàn bộ quá trình ta chinh phục Tiểu Ảnh Nhân,lúc này toàn thân đã mềm nhũn,trái tim như nhẩy khỏi lồng ngực.Giờ thấy ta đi tới,tiểu nữ vương vừa kinh vừa sợ không biết làm thế nào cho tốt,chỉ ngốc nghếch nhìn ta.
Ta tới trước mặt Băng Tuyết Nhâ,nhẹ nhàng vuốt nhẹ má phấn nàng,khuôn mặt Băng Tuyết Nhân vừa sợ hãi vừa như mong đợi,thực vô cùng quyến rũ.
Ta đương nhiên muốn nhân cơ hội chiếm luôn vị tiểu nữ nhân ngây thơ này,nhưng thần tình nàng khiến sắc tâm ta đại giảm,ta thở dài véo nhẹ má nàng nói “Tiểu nữ vương của ta,nàng mau đi đi,bằng không ta có thể hối hận.”
Ngoài ý của ta,Băng Tuyết Nhân đang vô cùng xấu hổ lại nỗ lực đứng thẳng dậy phô bầy thân thể đã phát dục hoàn toàn cùng bộ ngực ưu mĩ,vừa xấu hổ vừa ủy khuất nói “Ngươi nghĩ ta không được như Ảnh tỉ tỉ sao,thân thể ta không đẹp chỗ nào?ta phải cho ngươi biết rõ……”
Ta tức thì không biết nên cười hay khóc,cô bé quàng khăn đỏ kiểu gì vậy,sói to đã đại phát thiện tâm phóng tha,nàng ta không ngờ còn trách cứ sao sói lại không ăn nàng.
Đã vậy,sao có thể trách ta.
Ta ôm lấy Băng Tuyết Nhân,cười xấu xa nói”Nếu như tiểu nữ vương thiếu kiên nhẫn muốn trở thành nữ nhân của ta đến vậy,ta cũng không khách khí nữa…..”
Khi ánh dương quang buổi sớm xuyên qua “Thủy hoa thiên luân” kết giới,xuyên qua cánh của chiếu tới người ta,ta từ trong giấc mộng tỉnh giấc,nhìn giữa phong là những mĩ nhân khỏa thân quyến rũ,Băng Tuyết Nhân vẫn ngủ say trong lòng ta,nàng ta thực là một tiểu yêu tinh,một khi xuân tâm đại động cũng điên cuồng không kém Tiểu Ảnh,hừng hực như lửa.”
Nhìn sáu mĩ nữ thuộc về ta trong phòng,ta không khỏi đắc ý vỗ nhẹ mông Băng Tuyết Nhân,rồi cẩn thận “cởi” xuống,sau đó đứng lên.
Hạ Nông dù vẫn ngủ say vẫn không mất đi bản năng của một cao thủ võ học,mở mắt tỉnh lại,thấy ta đang mặc quần áo nàng ta vội tới mặc ngoại y cho ta,cẩn thận phục thị,nếu người khác thấ