Chương 29 : Tuổi thơ của ai đó
-----
Bác sĩ đến khám bệnh và tiêm thuốc cho cô. Bảo Thiên sau đó nghỉ ngơi trong phòng.
Diệp Ngôn cùng bác sĩ ra ngoài trao đổi. Hắn hỏi bác sĩ về sức khỏe của cô lẫn việc cô bị mất trí đã hồi phục như thế nào rồi.
Kết quả cho thấy sức khỏe cô giờ tạm ổn, phần não bộ chấn thương đã hồi phục hoàn toàn nhưng khi nào nhớ lại thì không đoán trước được. Diệp Ngôn nghĩ rằng muốn bác sĩ cho loại thuốc nào uống để cô quên hết tất cả luôn, không bao giờ nhớ lại được thì cô mãi mãi vui vẻ ở bên cạnh anh. Diệp Ngôn bước vào phòng đứng nhìn cô :
" Nếu thật sự có một ngày em nhớ lại, anh sẽ đánh cho em mất trí rồi bắt em yêu anh thêm lần nữa ..."
---( chơi vậy.. ai chơi ...)---
-----
Bảo Thiên mơ hồ trong giấc ngủ, tuy đã bớt sốt rồi nhưng vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Cô nhìn thấy bóng dáng chồng mình đang đứng đó nhìn mình. Bảo Thiên liền gọi nhỏ trong miệng :
" Chồng...."
Diệp Ngôn nhìn thấy cô như thế không nỡ rời đi để làm việc tiếp. Hắn đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng luồn tay sau cổ cô, để cô nằm vào lòng hắn... Giấc ngủ lúc này của Bảo Thiên mới thật sự ngon và sâu được.
----------
Diệp Ngôn nghĩ tại sao mình lại yêu cô gái này đến như vậy....... Hắn tự cười chính hắn đã tự bao giờ từ tảng băng ngàn năm trở thành một cây đại thụ si tình. Thật ra mà nói ngay lần gặp cô trong bệnh viện, cô với vẻ mặt đáng thương đầy hoảng sợ, sự ngây thơ tin tưởng tuyệt đối người đàn ông trước mắt mình, lao vào lòng anh chạm đến con tim băng giá của anh, làm nó tự động tan chảy. Lúc đó, Diệp Ngôn chợt nghĩ đến thời thơ ấu của hắn..
( Câu chuyện làm nụ cười của Diệp Ngôn sau 10 tuổi đã bị chính hắn dần lãng quên - bây giờ thì được Bảo Thiên kích hoạt lại rồi nhé )
-------------
Ai Ai cũng biết ba của Diệp Ngôn là Diệp Viễn...( Đại Thần trong truyền thuyết của cả thành phố đấy.... đó là một câu chuyện khác... Tác giả cũng đang hóng ...hì hì )
Diệp Viễn yêu một người phụ nữ tên Tố Thanh Thanh say đắm, họ trải qua bao nhiêu thăng trầm trắc trở mới đến được với nhau. Tố Thanh Thanh sau đó mang thai đứa bé là Diệp Ngôn bây giờ. Bác sĩ vốn nói nếu giữ đứa trẻ này sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng người mẹ.
Diệp Viễn nhất trí phải bỏ nhưng Thanh Thanh không đồng ý dù có phải chết cũng phải sinh nó ra cho bằng được. Ông vì yêu Thanh Thanh nên không muốn trái ý bà.
Cuối cùng đến ngày sinh vì khó sinh làm bà tí nữa mất cả mạng trên bàn mổ.. Nhưng may mắn trời cao phù hộ, bà hôn mê thời gian dài rồi mới tỉnh lại...
Diệp Ngôn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ, nhưng ba cậu ấy thì xem cậu như kẻ thù vì tí nữa là đã cướp đi người phụ nữ mà ông yêu thương nhất trên cõi đời.
Nên từ nhỏ, ông đã không quan tâm cậu, vô cùng khắc khe, nhưng trẻ con nào hiểu điều đó, hắn chỉ hiểu ba hắn khó như thế để hắn nên người qua lời mẹ hắn dạy bảo mà thôi.
Cho đến năm Diệp Ngôn được 10 tuổi, đó là ngày sinh nhật của cậu ấy.
Quà tặng của một người bạn Diệp viễn là cặp thỏ ngọc rất đẹp. Cậu trai nghịch ngợm thả chúng ra chạy lung tung... Một chú thỏ bỏ trốn chạy ra phía ngoài băng qua rậm cỏ bên đường, Tố Thanh Thanh thấy con mình chạy theo thỏ con, Bà cũng vội theo. Lúc đó Diệp Viễn đang bận tiếp khách vừa nhìn thấy cũng vội đi theo vợ mình. Nhưng ông đã nhìn thấy cảnh vợ mình ôm lấy con mình người đầy máu bà vẫn còn cố gắng ôm chặt cậu.
Chiếc xe đã gây tai nạn cho mẹ cậu chính vì sự nghịch ngợm của cậu bé. Bà ấy vì cứu con trai mà bị thương nặng mãi mãi không thể di chuyển bằng đôi chân của mình nữa. Diệp Viễn đau lòng đến độ không bao giờ muốn Thanh Thanh bên cạnh thằng nhóc nữa.
Vì có một vị thầy bói đã từng nói với ông : " Con trai ông và vợ không hợp mạng với nhau, có thể gây họa đổ máu cho nhau..." .
Ông vì quá yêu vợ nên quyết định di dân sang Mỹ sống nhưng chỉ là hai vợ chồng bỏ lại cậu con trai 10 tuổi và cấm cậu ấy mãi mãi không được sang Mỹ tìm mẹ.
Lúc bị tai nạn, Diệp Viễn luôn túc trực bên bà, không rời đi một giây nào cho đến khi Tố Thanh Thanh tĩnh lại. Cậu nhóc đứng ngoài chỉ dám đứng thật xa nhìn mẹ cậu mà thôi, vì cậu biết nếu bước vào thêm nữa bước , có thể bị ba cậu đánh chết mất... Mẹ cậu tỉnh lại biết mình không thể đứng lên bằng đôi chân, cũng ánh mắt đó, cũng cái ôm đó, ôm chằm lấy ba cậu.
Cậu cảm nhận được tình yêu bao phủ tất cả của ba mình với mẹ cậu, sự sợ hãi khi người mình yêu gặp nguy hiểm mà không làm được gì ngoài chờ đợi...
Ba cậu yêu mẹ cậu đến thế, lúc bà bất tỉnh ông chỉ mong thượng đế cho bà ấy tỉnh lại, lao thẳng vào lòng ôm ông một cái có đánh đổi điều gì trên cuộc đời này kể cả mạng của ông vẫn được,.... ông đều bằng lòng...
Con trai ông Diệp Ngôn, cậu ấy chưa bao giờ trách ba mình, oán hận ba mình đem theo mẹ rời xa, cậu ấy giống ông, giống đến nổi cũng muốn bảo vệ người phụ nữ trước mắt mình như ông, bảo vệ mẹ cậu......... Và cả khi sau này lớn lên, sẽ bảo vệ người phụ nữ mà anh ta lựa chọn....
Cậu ấy đã trưởng thành theo năm tháng rồi, cũng tìm được người phụ nữ cậu ấy cần bảo vệ suốt đời này rồi.... Diệp Ngôn đôi mắt đỏ lên như muốn rơi lệ vì chuyện xưa... Hắn nhìn Bảo Thiên hồi lâu :
- " Tiểu Bảo Bối này ...!!! Không biết, Rơi trúng anh là em may mắn hay xui xẻo nữa ..."
- " Là may mắn.." Bảo Thiên nhẹ giọng nói khi đang nằm trong lòng hắn.
" Thức rồi à ... sao thức rồi... vẫn giả vờ ôm anh ngủ, mê anh đến vậy sao ..."
" Ồm...hiii " Cô cười ôm chặt thêm, siết chặt hơn, miệng luôn nói" em là đứa thật may mắn " ...