Tam Sinh Tam Thế - Thập Lý Đào Hoa

Chương 20: Chap 20: Ta tiếc rằng đã không thể gặp chàng trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc


trước sau



Ta còn nhớ Tiểu Chúc Âm ở thủy phủ cạnh nhà mình, năm đó nàng ta được gả đi, mẹ chồng chẳng vừa lòng, bị mẹ chồng hiếp đáp. Cha nàng biết được, tức giận đùng đùng làm loạn nhà chồng nàng lên cả ngày. Mẹ chồng nàng đấu không lại cha nàng, mà lại nuốt không trôi cục tức này, đã đâm đơn đến trước động Hồ Ly, muốn nhờ cha ta ra mặt làm chủ, thay mặt nhà họ bỏ Tiểu Chúc Âm. Vì cha của Tiểu Chúc Âm đã đả thương người khác trong địa bàn của nhà chồng Tiểu Chúc Âm, dù sao cũng đuối lý, để tránh sau này xảy ra đại họa, cha ta đã suy tính trước sau, định y chuẩn cho lá đơn của mẹ chồng Tiểu Chúc Âm, cắt đứt quan hệ hai nhà.

Mẹ ta nhìn thấy Tiểu Chúc Âm thì động lòng trắc ẩn, còn thay nàng cầu xin cha ta, nói nàng ta không xinh đẹp, lại được chiều chuộng quen, nếu như bị nhà chồng bỏ, chắc chắn không lấy được chồng lần nữa. Làm sao mà chuyện nhà họ lại nhiều khúc mắc vậy, cha ta xưa nay chí công vô tư, thế nên cuối cùng Tiểu Chúc Âm vẫn bị chồng bỏ.

Khi ấy ta và tứ ca trong lòng cũng có chút đồng tình với Tiểu Chúc Âm, cảm thấy nhân duyên sao mà thảm đạm. Tứ ca còn nâng mặt ta lên nhìn một lượt, rồi rút ra kết luận “Ta tuy được chiều chuộng giống Tiểu Chúc Âm, nhưng xinh đẹp hơn nhiều, cho dù là nhà chồng bỏ thì vẫn không đến nỗi không lấy được chồng nữa”, sau đó mới thấy an tâm. Nhưng tứ ca cũng đã an tâm quá sớm. Sau một vạn tám nghìn năm, ta bỗng ngộ ra chân lý: Trong số mệnh, đường nhân duyên có tốt hay không cũng chẳng quan hệ gì tới dáng vẻ bề ngoài.

Trong mấy vạn năm sau đó, nàng Tiểu Chúc Âm bị mẹ ta cho rằng không xinh đẹp thì hoa đào(39) lại nhặt hết giỏ này đến giỏ khác, đám nam thần tiên đến động Chúc Âm cầu thân dường như đã giẫm phẳng động phủ Chúc Âm nhà họ. Nhờ phúc của những nam thần tiên này, Tiểu Chúc Âm cũng tự học thành tài, lột xác thành cao nhân một đời về khoản chơi đùa nam thần tiên.

Trong mấy vạn năm ấy, bản thượng thần ta được tứ ca gửi gắm bao hy vọng, được đánh giá là dung mạo xinh đẹp, thì tình duyên chỉ đếm trên đầu ngón tay, vỏn vẹn gặp đúng năm đóa hoa đào.

Đóa thứ nhất chính là cửu hoàng tử của tộc Bỉ dực điểu(40). Khi hắn cùng cha mình đến làm khách ở Thanh Khâu, hắn đã yêu tiểu nha đầu hai vạn tuổi là ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, lúc gần đi, hắn còn giấu cha mẹ ta lén kéo ta sang một bên, nhổ hai chiếc lông vũ làm vật đính ước, nói đợi hắn lớn thêm một chút nữa, rồi sẽ cưỡi mây ngũ sắc đến cưới ta về làm vợ. Lông vũ trên người hắn có hai màu, một xanh một đỏ, ta thấy màu mè sặc sỡ thì rất thích, bèn nhận lấy, bụng nghĩ gả cho tộc Bỉ dực điểu kể cũng không đến nỗi nào. Nhưng mãi sau, lại nghe Mê Cốc buôn chuyện rằng, người trong tộc Bỉ dực điểu của hắn không thể kết hôn với người ngoại tộc, cửu hoàng tử của tộc Bỉ dực điểu lại nhất quyết đòi lấy ta, nào là tuyệt thực, nào là nhảy sông, làm náo loạn cả lên. Cha mẹ hắn không chịu được phiền phức, một đêm nhân lúc hắn say ngủ cho hắn uống hai viên tình dược, rồi đưa hắn lên giường một cô nương có vai vế trong tộc Bỉ dực điểu. Híc, hắn tự thấy mình đã làm chuyện có lỗi với ta, không còn mặt mũi nào cưỡi mây ngũ sắc đến cưới ta nữa. Ta đem hai chiếc lông vũ hắn tặng, cùng mấy chiếc lông gà rừng làm thành chiếc chổi lông gà, đem quét bụi cũng rất tốt.

Đóa thứ hai chính là nhị hoàng tử Ly Kính của Quỷ tộc. Xem ra ta và hắn cũng ngọt ngào bên nhau được ít ngày, sau này lại gây oan nợ với hắn do Huyền Nữ giật dây bắc cầu.

Đóa thứ ba là con trai thứ hai Tang Tịch của Thiên Quân. Đây cũng coi như là mối nhân duyên do cha mẹ ép ta nhận lấy. Nhưng số ta không thể nhận được mối nhân duyên này, cho nên Tang Tịch vừa đến Thanh Khâu một chuyến đã có duyên tình với tỳ nữ của ta, rồi hai người bỏ trốn.

Đóa thứ tư là vật cưỡi của tứ ca – Tất Phương. Nhưng Tất Phương giấu giếm tình cảm của hắn cũng hơi sâu một chút, dường như chưa từng nhiệt tình sôi sục như đám nam thần tiên ngưỡng mộ Tiểu Chúc Âm, khó khăn lắm mới đợi đến được lúc hắn nghĩ thông suốt để cuồng nhiệt theo đuổi một lần, thì lúc đó ta đã được đính hôn rồi.

Bốn đóa hoa đào ấy, có ba đóa là hoa héo, chỉ còn một đóa đẹp hơn cả, nhưng chỉ được vẻ bên ngoài mà thôi.

Đóa cuối cùng trong năm đóa chính là Dạ Hoa.

Phu quân tương lai Dạ Hoa của ta, ta tiếc rằng mình đã không thể gặp chàng trong những năm tháng đẹp nhất của cuộc đời.

Từ Tây Hải mù mịt ráng khói, ta cưỡi mây lên Cửu Trùng Thiên, vì giữa đường bị ngã từ trên mây xuống một lần thành ra lôi thôi lếch thếch, lúc đến Nam Thiên Môn, ta bị hai thiên tướng canh cổng không khách khí ngăn lại.

Đầu tóc áo quần của ta quả thực không lịch sự cho lắm, làm giảm uy nghi của Thanh Khâu, nhưng vì nóng lòng muốn gặp Dạ Hoa, nên bất đắc dĩ lại phải mượn đến đại danh của Chiết Nhan, giả mạo là tiên sứ của lão, phụng lệnh lão đến thăm hỏi thái tử điện hạ của Thiên Đình – Dạ Hoa Quân.

Hai thiên tướng này đúng là làm việc cẩn thận, hết sức khách khí bảo ta đứng chờ một bên, tự mình đến Tẩy Ngô cung bẩm báo. Lòng ta nóng như lửa đốt, nhưng lại thấy họ đến Tẩy Ngô cung bẩm báo mà không phải là đến Lăng Tiêu điện bẩm báo, nên đoán rằng Dạ Hoa không sao cả, lòng cũng nhẹ nhõm ít nhiều.

Vị thiên tướng đi trước bẩm báo đi khoảng được chừng nửa tuần trà mới quay về, theo sau là một tiểu tiên nga tới dẫn đường cho ta. Ta cũng có chút ấn tượng về tiểu tiên nga này, hình như chính là nô tỳ trong thư phòng của Dạ Hoa. Nhìn thấy ta, nàng ta giương mắt tròn xoe, nhưng rốt cuộc vẫn là nô tỳ trong thư phòng của Dạ Hoa, nên hiểu biết, đôi mắt tuy trợn lên tròn như một cái bánh rán, nhưng miệng vẫn không mấp máy. Chỉ nghiêm chỉnh cúi chào ta một cái, rồi run rẩy chăm chú đi trước dẫn đường.

Hôm nay gió mát phe phẩy, ta ngửi thấy trong đó thoang thoảng hương sen thơm ngát.

Đã sắp đến Tẩy Ngô cung, ta hắng giọng hỏi: “Quân thượng các ngươi, chàng gần đây thế nào? Bây giờ có đang làm việc không?”.

Tiểu tiên nga dẫn đường quay đầu lại, cung kính thưa: “Gần đây quân thượng rất khỏe. Vừa cùng mấy vị tinh quân như Tham Lang, Cự Môn, Liêm Trinh bàn bạc công chuyện xong, bây giờ đang ở thư phòng đợi thượng thần giá đáo”.

Ta gật đầu một cái.

Nửa tháng trước chàng mới mất đi tu vi hơn vạn năm, bây giờ có thể ngồi đây bàn công chuyện, khôi phục cũng khá nhanh.

Tiểu tiên nga đó dẫn ta đi một mạch đến thư phòng của Dạ Hoa, rồi cung kính lui gót.

Ta vội vàng đẩy cánh cửa thư phòng, vội vàng bước qua bậc cửa, vội vàng vén bức rèm bên trong. Những hành động vội vàng ấy tuy nhìn vẫn rất đẹp mắt, nhưng vì lo lắng trong lòng nên khó tránh không chú ý va phải hai bình hoa cổ, gây ra tiếng động nho nhỏ.

Dạ Hoa đang vùi đầu trong đống giấy tờ, bỗng ngẩng lên nhìn ta nửa cười nửa không, day day góc trán nói: “Hôm nay nàng còn đặc biệt đến chỗ ta sao?”. Trên chiếc bàn đầy công văn còn có vài cuốn sổ đang mở.

Bề ngoài nhìn chàng không nhợt nhạt như khi ở Thủy Tinh cung Tây Hải lần trước, nhưng ta vẫn nhận ra chàng xanh xao đi rất nhiều.

Bây giờ ta đã không còn vô tâm như thuở nhỏ, dần dần hiểu rằng một người nếu muốn giấu bạn những điều không tốt của mình, thì bạn sẽ nhìn ngay ra những điểm không tốt của người đó.

Ta vội bước lên hai bước đến trước mặt chàng, định bắt mạch cho chàng. Thì chàng đột nhiên ngưng bặt nụ cười, vòng qua giữ chặt vạt áo của ta, cau mày hỏi: “Cái gì đây?”.

Ta cúi đầu xuống nhìn: “À, không có gì, khi sử dụng truy hồn thuật với Tây Hải đại hoàng tử một canh giờ trước, không để ý kinh động thần thức, nôn ra hai ngụm máu nhỏ mà thôi”.

Chàng đứng dậy, bưng chén lên xoay người rót thêm trà, vừa rót vừa nói: “Tuy nàng hết lòng chăm sóc Mặc Uyên nhưng cũng phải chăm sóc cho chính mình, nếu khi Mặc Uyên tỉnh lại mà nàng lại quỵ ra đó, thì không tốt đâu”.

Ta nhìn bóng lưng chàng, nhẹ nhàng nói: “Chàng đoán xem khi ta đi vào nguyên thần của Tây Hải đại hoàng tử, ta đã nhìn thấy gì?”.

Chàng quay người lại, đưa chén trà cho ta, nghiêng đầu hỏi: “Mặc Uyên à?”.

Ta đón lấy chén trà, thở dài đáp: “Dạ Hoa, bốn con ác thú canh giữ cỏ Thần Chi ở Doanh Châu, hình dáng ra sao? Viên tiên đan Chiết Nhan đưa cho ta là do chàng luyện phải không? Bây giờ trên người chàng còn lưu lại được tu vi bao nhiêu năm?”.

Chàng bưng chén trà đứng lặng, sắc mặt vẫn u ám, sau đó lại mỉm cười, nói: “Haizz, chuyện là như thế này. Trước đây Thiên Quân có sai ta đến Đông Hải trông coi, lúc ghé qua Doanh Châu bỗng nhớ đến nàng cần tới cỏ Thần Chi, nên nhân thể lấy mấy nhành. Còn mấy con ác thú mà nàng nói, hình dáng xấu xí, nếu như chúng dễ coi một chút, thì có thể bắt một con về cho nàng huấn luyện, lúc rảnh rỗi giải sầu. Nàng cũng hay rảnh rỗi mà”.

Chàng nói những lời này sao quá nhẹ nhàng, còn ta vẫn nhớ khi cha ta từ Doanh Châu trở về mình đầy thương tích. Ta nghe thấy tiếng của mình vang lên khô khốc: “Vậy viên tiên đan đó đã làm mất tu vi bao nhiêu năm của chàng? Lúc chàng nhờ Chiết Nhan đem đến cho ta sao còn phải giấu ta?”.

Chàng nhíu mày ra vẻ ngạc nhiên, nói: “A? Có chuyện vậy sao? Chiết Nhan không nói với nàng viên tiên đan đó là do ta luyện ư?”. Rồi lại cười, tiếp lời: “Đúng là không nên nhờ lão ta làm hộ, để lão cướp không công lao của ta”. Rồi lại vừa giở công văn trên bàn vừa nói, “Ta bẩm sinh tu vi đã cao hơn những thần tiên bình thường, trước đây Thiên Quân cũng độ cho ta không ít. Luyện viên tiên đan này cũng chỉ là chuyện vặt thôi”.

Ta nhìn cánh tay phải giấu trong tay áo của chàng, dịu dàng hỏi: “Lúc chàng rót trà, giở công văn, sao chỉ dùng tay trái, còn tay phải thì không dùng tới?”.

Cánh tay trái đang giở công văn của chàng khựng lại.

Nhưng cũng chỉ khựng lại trong giây lát, rồi lại thong thả giở tiếp, miệng vẫn nói: “Haizz, lúc lấy cỏ Thần Chi không cẩn thận để con Thao Thiết cắn một phát, đúng ngay tay phải, cho nên mới không được cử động. Cũng không có gì đáng lo ngại, Dược Quân cũng đã khám rồi, nói dưỡng thương một tháng là sẽ hồi phục”.

Nếu như ta trẻ hơn chàng, thì không chừng cũng tin những lời dối trá này. Nhưng ta đã sống ngần này tuổi, đương nhiên biết rằng chàng nói dối.

Chàng nói Thiên Quân độ tu vi cho chàng, tất nhiên Thiên Quân không vô duyên vô cớ mà độ tu vi cho chàng, hẳn là cái lần chàng nhảy xuống Tru Tiên đài, mất tu vi, tính mạng cũng sắp mất, Thiên Quân mới độ tu vi cho chàng. Ví dụ như bảy vạn năm trước mẹ ta cứu ta, cũng vì lẽ ấy. Thiên Quân độ cho chàng tu vi tất nhiên chỉ là bù lại phần đã mất, tổng cộng cũng không thể vượt quá tu vi năm vạn năm của chàng. Ta nhẩm tính tiên khí dùng để điều dưỡng cho Mặc Uyên chí ít cũng phải mất tu vi bốn, năm vạn năm.

Chàng nói Thao Thiết cắn một miếng vào cánh tay phải của chàng, chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ cần dưỡng thương là khỏi. Thần tiên thời viễn cổ chúng ta đều hiểu, ác thú Thao Thiết vô cùng hung tợn, nó đã cắn cái gì thì thứ đó từ da đến xương đều bị nuốt trôi, xưa nay chưa từng có ai dám nói Thao Thiết cắn một miếng chỉ là vết thương nhỏ.

Những lời nói dối này rõ ràng là để an ủi ta. Để chàng khỏi thất vọng, tuy trái tim nhói từng cơn đau buốt nhưng cũng chỉ có thể giả vờ an tâm, nhẹ nhõm thở phào nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, ta yên tâm rồi”.

Chàng nhíu mày, cười cười, nói: “Ta có gì khiến nàng không yên tâm chứ? Có điều, Tây Hải đại hoàng tử mới dùng tiên đan chưa lâu, sợ còn phản ứng. Lúc này nàng lại lên Thiên Cung, chỉ sợ xảy ra sơ suất”.

Những lời này rất khéo léo nhưng rõ ràng có ý tiễn khách. Nhìn vẻ ngoài sắc mặt vẫn tốt, nhưng cũng hơi tiều tụy, chàng gắng gượng như vậy có lẽ cũng chẳng được bao lâu nữa. Để giữ thể diện cho chàng, ta đành tỏ vẻ giật mình vì được chàng nhắc nhở, tặc lưỡi kêu: “Ai da, suýt nữa thì quên, vậy ta về trước, chàng cũng chịu khó dưỡng thương nhé”.

Lúc nói ra câu đó, ta cảm thấy vừa đau lòng vừa buồn bã.

Ta quyết định về Thanh Khâu hỏi Chiết Nhan, xem xem thương thế của Dạ Hoa rốt cuộc ra sao.

Lòng nóng như lửa đốt, ta vội vã quay về, nhưng Chiết Nhan lại không còn ở Thanh Khâu nữa.

Tứ ca miệng ngậm cây cỏ đuôi chó đang nằm phơi nắng trên bãi cỏ bên ngoài động Hồ Ly, nói với ta: “Mấy hôm trước Chiết Nhan về rừng đào rồi. Nghe nói gần đây hắn làm một chuyện sai trái, vì đã bao năm không làm chuyện sai trái, nên cảm thấy cắn rứt lương tâm, phải quay về rừng đào ăn năn”.

Ta chán nản rủa một tiếng, lại cưỡi mây đi thẳng về rừng đào mười dặm.

Lúc tìm Chiết Nhan ở Bích Dao trì sau rừng đào, vẫn là giờ Ngọ mặt trời còn treo trên đỉnh đầu, nhưng miệng lão cứ ngậm chặt, đến khi lão mở miệng kể về chuyện của Dạ Hoa đã là giờ Tý trăng treo ngang trời.

Kể rằng vào hơn nửa tháng trước, đêm mười sáu tháng sáu, lão cùng tứ ca ta ngắm trăng trong rừng trúc bên ngoài động Hồ Ly, bỗng một đôi tiên quân từ trên trời xuất hiện. Đôi tiên quân này vâng mệnh của Thiên Quân, cấp tốc tới cửa cốc Thanh Khâu, mời lão lên Cửu Trùng Thiên một chuyến, cứu một người. Trên trời xưa nay đã có Dược Quân phụ trách, Thiên Quân lại chẳng quản ngàn dặm xa xôi vời lão, chắc chắn người này tính mạng nguy cấp, thuốc thang vô phương cứu chữa, đến Dược Quân cũng phải bó tay. Lão vốn không có mấy thiện cảm với Thiên Quân hiện giờ, nhưng vốn bản thân cũng muốn để Thiên Quân nợ mình một món ân tình, thế nên vẫn theo hai tiên quân kia lên trời.

Sau khi lên Cửu Trùng Thiên, lão mới hiểu người mà Thiên Quân chẳng quản nghìn dặm xa xôi mời lão về cứu chữa, chính là con rể tương lai của nhà họ Bạch chúng ta – Dạ Hoa. Khi lão gặp Dạ Hoa, tình hình của Dạ Hoa tuy không đến mức thuốc thang vô phương cứu chữa, nhưng cũng vô cùng hiểm nghèo, toàn bộ cánh tay phải bị Thao Thiết nuốt hết, chỉ còn lại một tay áo phơ phất, tu vi trên người cũng chỉ còn một, hai vạn năm mà thôi. Kể đến đây, lão hơi thương cảm, nói: “Phu quân của ngươi tuy tuổi còn nhỏ nhưng suy tính chu toàn, nói mấy ngày trước đã dâng sớ lên lão già Thiên Quân, chính là ngày thứ hai ngươi đi Tây Hải, trong sớ nói rằng cỏ Thần Chi mọc ở Doanh Châu, Đông Hải đã vi phạm pháp chế của tiên giới ra sao, viện ra hàng loạt lý lẽ, xin Thiên Quân ân chuẩn cho hắn đi nhổ sạch cỏ Thần Chi ở Doanh Châu Đông Hải. Thiên Quân thấy rất chí lý bèn ân chuẩn. Hai ngày sau khi hắn đến Doanh Châu, tin tức báo về rằng Doanh Châu đã chìm vào Đông Hải, Thiên Quân cả mừng, lại qua một ngày nữa sau khi hắn quay về, thì thương tích nặng nề. Thiên Quân cho rằng cháu mình bị như vậy đều là do bốn con ác thú canh giữ cỏ Thần Chi làm hại, vô cùng hối hận mình đã đánh giá cao đứa cháu, lúc đầu đã không phái thêm mấy trợ thủ cho hắn. Ta cũng tưởng tu vi trên người hắn bị bốn con súc sinh đó ăn hết lúc hủy cỏ Thần Chi ở Doanh Châu. Sau này hắn giao viên tiên đan cho ta, ta mới hiểu rằng, bốn con súc sinh đó ngoài ăn mất một cánh tay của hắn, thì không được lợi nửa phân, ngược lại hắn còn một nhát kiếm chém sạch bọn chúng. Hắn tiều tụy bơ phờ như vậy là do sau khi lấy được cỏ Thần Chi lại lập tức dùng tu vi của mình để luyện đan. Ta đã đắp thuốc cho vết thương của hắn, ngươi không cần lo lắng, dần dần sẽ khỏi thôi, còn cánh tay kia là tàn phế rồi. A, mà cũng chưa hẳn tàn phế, ngươi xem cánh tay ta làm cho hắn, bây giờ tuy chưa sử dụng được nhưng sau một vạn, tám nghìn năm sẽ dần dần linh hoạt, biết đâu lại dùng được”.

Ánh trăng chiếu chênh chếch trên đầu, mặt trăng lớn tròn vành vạnh tỏa sáng lạnh lẽo biết bao.

Chiết Nhan thở dài, than: “Hắn không an tâm về ngươi, mới nhờ ta đưa viên tiên đan cho ngươi. Hắn cảm thấy hắn đã là phu quân tương lai của ngươi, những gì ngươi nợ Mặc Uyên, hắn sẽ thay ngươi trả tất cả, còn đòi ta giấu ngươi, là sợ ngươi bướng bỉnh, biết được là do hắn chia hơn một nửa tu vi để luyện thì sẽ không chịu dùng. Cũng sợ ngươi lo lắng nữa. Đâu ngờ ngươi xưa nay luôn qua loa đại khái, lần này sau khi cho Tây Hải đại hoàng tử uống tiên đan xong lại đi vào nguyên thần của y để xem xét. Có điều tính cách chuyện gì cũng một mình gánh vác của Dạ Hoa, khiến ta bội phục, quả là mạnh mẽ ngoan cường”. Rồi lão lại thở dài một tiếng, ngậm ngùi nói “Hắn mới năm vạn tuổi đã một kiếm giết chết bốn con ác thú Thao Thiết, Cùng Kỳ…, tiền đồ rộng mở. Nhưng tu vi tinh túy toàn thân, hắn nói chia là chia, đáng tiếc lắm thay”.

Cổ họng ta nghẹn lại, trái tim bỗng chùng xuống.

Chiết Nhan giữ ta ở lại, ta cảm ơn ý tốt của lão, rồi lấy ở chỗ lão mấy viên đan dược bổ khí dưỡng sinh, nhân lúc trăng sáng cưỡi mây mà đi. Dạ Hoa đã được Chiết Nhan điều trị, đúng như những gì lão khuyên nhủ ta, cho dù ta lập tức quay lại bên chàng cũng chẳng giúp được gì hơn, chỉ có thể nhìn chàng mà thôi. Nhưng cho dù ta chỉ có thể làm được một việc rất, rất nhỏ, thì ta vẫn muốn quay về bên chàng ngay lập tức.

Ta bắt quyết biến thành một con thiêu thân, bay vòng qua mấy thiên tướng và mấy con hổ canh gác Thiên Nam Môn, lần theo tuyến đường rất khó nhớ đã đi ban trưa, bay thẳng đến điện Tử Thần của Dạ Hoa.

Điện Tử Thần của chàng được sơn màu đen, khi ta chạm đất, chẳng may va phải một chiếc ghế. Chiếc ghế vừa “cạch” một tiếng, cả tòa điện đã sáng trưng lên. Dạ Hoa mặc một chiếc áo bào lụa trắng, ngồi dựa vào thành giường, ánh mắt nhìn ta vô cùng sâu xa khó hiểu. Ta mới chỉ thấy chàng lúc mặc áo bào màu đen và lúc không mặc quần áo, giờ chàng mặc một chiếc áo bào lụa trắng mỏng manh này, hừ, đẹp không tả xiết, mái tóc đen như mun buông xõa, hừ, cũng đẹp không thể tả xiết.

Chàng nhìn ta chằm chằm một lát, rồi nhíu mày hỏi: “Không phải nàng đang chăm sóc Tây Hải đại hoàng tử ở Tây Hải sao? Sao nửa đêm canh ba lại vội vội vàng vàng chạy đến phòng ta, chẳng nhẽ Điệp Ung xảy ra chuyện gì sao?”. Dáng vẻ nhíu mày của chàng, vẫn rất đẹp.

Ta cười khan hai tiếng, thong thả nói: “Điệp Ung không sao, việc của ta ở Tây Hải xong rồi, nhớ đến vết thương trên tay chàng, sợ chàng đến cầm chén rót trà cũng không vững, nên ta tới đây chăm sóc chàng”.

Dạ Hoa, chàng đã mất công giấu ta, không muốn ta lo lắng, để chàng yên tâm, ta cảm thấy mình vẫn nên tiếp tục giả vờ không biết gì là hơn.

Chàng lại nhìn ta càng khó hiểu hơn, rồi mỉm cười, ngồi dịch qua một bên giường, nói: “Thiển Thiển, nàng qua đây”.

Giọng chàng rất trầm, dái tai ta đỏ ửng lên, ho khẽ nói: “Không được sao? Ta đến chỗ cục bột ở lại cùng nó, chàng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm chàng”, nói đoạn quay người bước đi. Nhưng chưa ra khỏi phòng Dạ Hoa, trong điện lại vụt tối thui. Chân ta còn chưa thu về kịp, theo đà lại va vào chiếc ghế.

Dạ Hoa ở phía sau ôm lấy ta. Chàng nói: “Bây giờ ta chỉ có dùng một tay để ôm nàng, nếu nàng không muốn thì có thể gỡ ra”.

Trước đây mẹ ta từng dạy ta khi đi làm dâu phải như thế nào, nói đến chuyện trong khuê phòng của hai vợ chồng, đặc biệt nhấn mạnh chuyện này. Mẹ nói con gái lúc mới làm vợ, khi phu quân đòi hỏi, phải theo truyền thống mà từ chối nhẹ nhàng khéo léo, thể hiện được sự giữ gìn khép nép của con gái.

Ta cảm thấy cái ho ban nãy của ta, đã thể hiện ý từ chối một cách khéo léo, nhưng rõ ràng là Dạ Hoa không thèm để ý. Nhưng buồn thay mẹ ta lại không hề dạy ta rằng khi phu quân không chấp nhận sự từ chối khéo léo của vợ, thì người con gái phải làm thế nào mới thể hiện được sự giữ gìn khép nép.

Mái tóc buông xõa của Dạ Hoa cọ vào dái tai ta nhột nhột, ta bối rối chẳng biết làm sao, lặng im quay sang ôm lấy chàng, nói: “Ta chỉ chiếm một nửa cái giường của chàng, được không?”.

Chàng ho nhẹ một cái, cười nói: “Tầm vóc của nàng cũng không thể chiếm được nửa cái giường của ta”.

Ta ngượng ngập đẩy chàng ra, rồi mò mò đến mép giường, ngẫm nghĩ rồi cởi áo, tung chăn chui vào. Ta cuộn mình trong một góc giường, cuốn chăn quanh người, đợi Dạ Hoa lên giường, lại cuộn mình nhích vào bên trong. Chàng quờ quạng kéo ta, kéo chăn của ta ra, túm được một góc chăn rồi kéo về phía chàng. Nhưng chiếc chăn này hơi nhỏ, chàng vừa kéo một cái đã kéo tuột hết chăn của ta. Tuy giờ là đêm hè tháng bảy, nhưng trên Cửu Trùng Thiên vẫn rất lạnh, ta lại cởi áo khoác ngoài, nếu cứ như vậy ngủ suốt đêm, ngày mai chắc chắn không phải ta chăm sóc Dạ Hoa, mà là chàng sẽ phải chăm sóc ta.

Mất thể diện cũng chẳng sao, ta nhích lại gần chàng một chút, lại nhích thêm một chút. Chàng nằm sát mép giường, ta lại nhích qua tiếp. Ta liên tiếp nhích sang ba lần, nhưng đến mép chăn mà vẫn chưa chạm đến, đành tiếp tục nhích sang nữa, chàng liền quay người lại, thành ra ta nằm gọn trong lòng chàng. Chàng dùng tay trái ôm lấy ta, nói: “Đêm nay nàng nằm yên trong lòng ta đắp chăn ngủ, hay là nằm trong góc tường không đắp chăn ngủ?”.

Ta sững người, nói: “Hai chúng ta có thể cùng nằm trong góc tường đắp chăn ngủ”. Ta thấy mình chưa kịp suy nghĩ đã nói.

Chàng ôm lấy ta khẽ cười: “Ý này rất hay”.

Đêm nay, chúng ta giống như một đôi chim liền cánh, ôm nhau nằm trong góc tường ngủ say.

Tuy rằng ôm nhau, ta dựa vào lồng ngực Dạ Hoa nhưng ngủ vẫn rất ngon. Trong khi mơ màng hình như nghe thấy chàng nói, nàng biết cả rồi à, tính cách của nàng quả vẫn như trước đây, không chịu nợ ân tình người khác. Chàng nói không sai, xưa nay ta không thích nợ ân tình của ai, nên trong lúc mơ màng đã nói đồng ý với chàng, Nhưng vì ta thấy chàng cũng mơ màng ngủ say, nên cũng không nhớ đã đồng ý với chàng điều gì.

Giữa đêm, bỗng nghe thấy chàng ho một tiếng, ta liền giật mình. Chàng nhẹ nhàng xuống giường, đắp chăn lại cho ta, rồi rón rén đẩy cửa bước ra ngoài. Ta chăm chú lắng nghe bên ngoài điện vang lên một tràng ho, tiếng ho cố nén xuống thật khẽ, nếu không phải loài hồ ly nhà ta tai rất thính, ta lại chăm chú lắng nghe thì cũng không thể nghe thấy âm thanh ấy. Ta sờ chỗ chàng nằm bên cạnh, trong lòng trào dâng một nỗi đau buồn khôn xiết.

Chàng ở bên ngoài một lúc mới quay lại, ta giả vờ ngủ rất giống, lúc chàng lật chăn vào nằm, không hề phát hiện ra ta đã tỉnh. Dường như ta ngửi thấy thoang thoảng mùi máu tanh, nằm sát người chàng, đoán rằng chàng đã ngủ mới lại chui vào lòng chàng, giang tay ôm lấy chàng, đau xót biết bao, rồi ta cùng dần dần thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, trông chàng không có vẻ gì là bệnh tật cả, khiến ta cũng ngờ rằng đêm qua chỉ là do ta quá buồn quá vui quá lo quá sợ nên đã nằm mơ mà thôi.

Nhưng ta biết rằng, đó không phải là giấc mơ.

Ta vừa ở bên Dạ Hoa vừa hơi nhớ cục bột nhỏ. Nhưng nghe nói mấy hôm nay trên Linh Sơn mở pháp hội, Phật Tổ đăng đàn thuyết pháp, giáo hóa chúng sinh, cục bột nhỏ được Thành Ngọc Nguyên Quân đưa đi xem.

Ta lo lắng Tây Thiên đất Phật, cảnh thiền sâu đậm, cục bột còn nhỏ như vậy sẽ sinh ra buồn chán. Dạ Hoa lại không nghĩ thế, nói: “Nó đi Tây Thiên chẳng qua chỉ là ăn quả ăn mía ở Linh Sơn, huống hồ còn có Thành Ngọc đi theo, đám thần tiên dưới đàn tràng đều buồn chán đến mức ngủ gật, nó cũng không buồn chán lắm đâu”. Ta nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý.

Khí sắc của Dạ Hoa không được tốt. Chiết Nhan nói cánh tay phải của chàng không còn dùng được, mỗi ngày ta đều chăm sóc chàng rất cẩn thận, nhưng chàng lại chẳng hề để ý. Vì chuyện chàng bị thương hết thảy thần tiên – từ thần tiên nhất phẩm đến cửu phẩm đều biết, cũng không có ai dám đem những chuyện cỏn con đến quấy nhiễu chàng, cho nên chàng cũng khá rảnh rỗi.

Ta lo lắng cho vết thương của Dạ Hoa, muốn ở gần chàng. “Nhất Lãm Phương Hoa” lại cách điện Tử Thần khá xa, không gần bằng điện Khánh Vân, hơn nữa lại là nơi phu nhân trước của Dạ Hoa ở, nên tạm thời ta ở điện Khánh Vân của cục bột nhỏ. Hình như Thiên Cung của chàng không có quy định này, nhưng châm chước ta ở chốn quê mùa Thanh Khâu xa xôi đến, nên vẫn sắp xếp giường chiếu ở chỗ điện Khánh Vân.

Mấy ngày đầu, ngày nào ta cũng dậy rất sớm, khi trời vẫn còn chưa sáng, đi một mạch sang điện Tử Thần của Dạ Hoa, giúp chàng mặc áo, cùng chàng ăn sáng. Vì mấy vạn năm nay ta không dậy sớm như vậy, nên thi thoảng cũng ngái ngủ ngáp mấy cái.

Mấy hôm sau, có một hôm ta đang cố gắng tỉnh ngủ, trong lúc lơ mơ định vội vàng chạy qua điện Tử Thần, thì vừa mở mắt đã thấy Dạ Hoa đang nửa nằm nửa ngồi bên cạnh ta đọc sách rồi.

Đầu ta gối lên cánh tay phải bất động của chàng, cánh tay trái đang cầm một cuốn bản đồ tác chiến, nhìn thấy ta đã tỉnh, chàng lật sang trang, nói: “Trời vẫn chưa sáng, nàng ngủ thêm đi, đến giờ Thìn ta sẽ gọi nàng dậy”.

Nói ra thật xấu hổ, từ đó, ta không cần ngày ngày dậy sớm đến điện của chàng, mà mỗi sáng sớm chàng đến điện của cục bột nhỏ, bữa sáng đương nhiên cũng chuyển từ điện Tử Thần sang điện Khánh Vân.

Những ngày ở Thiên Cung này không giống với những ngày ở Thanh Khâu, ở Thanh Khâu sau khi ăn sáng đều đi dạo, đi dạo xong thì cùng về thư phòng, trong thư phòng pha hai bình trà, chàng làm việc của chàng, ta làm việc của ta, đến đêm thì chong đèn đánh mấy ván cờ.

Dược Quân thi thoảng qua qua lại lại Tẩy Ngô cung, lúc ta ở đó, ông ta hầu hết chẳng nói được gì. Nhìn thấy ông ta là ta lại nhớ đến vết thương trên người Dạ Hoa, vì thế ta chẳng muốn gặp ông ta chút nào. Ngoại trừ điều đó, hết thảy ta đều vừa ý cả. Ta sống đến ngần này tuổi, những chuyện thuở nhỏ nay đã không còn nhớ rõ, nhưng vẫn còn có thể phân biệt được, cho dù là những năm tháng ở bên Ly Kính cũng chưa bao giờ có cảm giác hạnh phúc như bây giờ.

Tuy ta tuổi có cao một chút, khi còn thiếu nữ tuy hoa đào ít ỏi, chẳng có ôm ấp mối tình giống như trong thơ, đến nay, cảm nhận được xúc động của tình yêu, thi thoảng cũng muốn cùng Dạ Hoa “Dưới trăng trước hoa”(41) một phen. Nhưng vị trí của Tẩy Ngô cung còn cao hơn trăng rất nhiều, nếu muốn ngắm trăng thì chỉ có thể không ngừng nhìn xuống chân, hơn nữa phải may mắn lắm mới nhìn thấy, chứ đừng mong ánh trăng dịu dàng dát trên người chúng ta, tạo nên khung cảnh mông lung huyền ảo, cho nên đành nuốt hận mà thôi. May mà trong lúc đi dạo cùng Dạ Hoa, cũng có thể ngắm hoa cỏ, miễn cưỡng cũng coi là “trước hoa” được mấy lần.

Lúc trước ở Thanh Khâu, hễ sáng sớm là bị Dạ Hoa lôi đi dạo, đi vòng quanh đầm nước, rừng trúc gần động Hồ Ly mấy vòng, hầu hết là chàng hỏi ta bữa trưa muốn ăn gì, chúng ta cứ bàn tới bàn lui, khi đi đến nhà tranh của Mê Cốc, thì tiện thể bảo Mê Cốc chuẩn bị ít thức ăn tươi.

Còn ở trên Thiên Cung, bữa cơm chẳng cần Dạ Hoa nhọc công, chàng cũng không có sở thích nào khác, may mà lúc đi dạo nghe ta kể những chuyện đã đọc được. Xưa nay ta đọc những truyện đó là để giết thời gian, đọc hết quyển này đến quyển khác, đến bây giờ không còn nhớ tên của các tiểu thư, thư sinh, chỉ nhớ mang máng là chuyện gì.

Nhưng Dạ Hoa lại rất thích thú, ta đọc lại những cuốn sách này cố gắng nhớ thật kỹ, để ngày hôm sau có thể kể cho chàng nghe. Mấy hôm sau, tự ta cũng cảm thấy mình có năng khiếu đọc sách.

Ngày mùng bảy tháng bảy, pháp hội trên Linh Sơn cũng kết thúc. Xem ra cục bột nhỏ cũng sắp quay về Thiên Cung rồi.

Đêm mùng bảy tháng bảy, gió mát hiu hiu, hoa quế trên cung trăng nở sớm, mùi hoa quế thơm ngát lan tỏa khắp Cửu Trùng Thiên.

Ta cùng Dạ Hoa ngồi trong một ngôi đình bên cạnh Bích Dao trì, trên nóc đình có treo mấy chiếc đèn lồng, trên mặt bàn bằng đá cũng thắp mấy ngọn đèn dầu. Tay trái Dạ Hoa cầm bút, vẽ một bức trận đồ trên đèn lồng.

Năm xưa khi ta bái sư ở Côn Luân, khi học nghệ với Mặc Uyên, môn trận pháp này đã từng học tới hai vạn năm, còn khó hơn cả môn Đạo pháp, Phật pháp, là môn hóc búa nhất trong những môn hóc búa mà ta đã từng học. Ta hễ nhìn thấy hình trận pháp là không chỉ đau đầu, mà còn đau toàn thân, cho nên chỉ đứng bên cạnh thưởng thức tài nghệ của Dạ Hoa, làm điệu bộ mỹ nhân nhắm mắt dưỡng thần mà thôi.

Vừa mới nhắm mắt liền nghe thấy tiếng cục bột lanh lảnh gọi ta từ xa: “Mẫu thân, mẫu thân”.

Ta đứng dậy nhìn, quả đúng là cục bột.

Nó mặc một chiếc áo màu xanh ngọc bích, đôi tay nhỏ đang giữ một tay nải trên vai trái, tay nải đó nhìn có vẻ rất nặng. Nó khoác tay nải chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, Dạ Hoa ngừng bút, đi đến bên bậc thềm nhìn nó, ta cũng ngưng dáng vẻ mỹ nhân dưỡng thần nhìn nó. Nó chạy lại gần chừng trăm bước, miệng gọi to mẫu thân, ta liền đáp lời. Nó từ từ hạ thân hình mũm mĩm ngồi xuống, rồi cẩn thận gỡ tay nải trên vai đặt xuống đất, giơ cánh tay bé nhỏ lên vừa lau mồ hôi vừa liến láu: “Mẫu thân, mẫu thân, A Ly mang mía trên Linh Sơn về cho người đây, là A Ly tự tay chặt đó…”, nghĩ gì đó lại nói, “A Ly toàn chọn những cây to nhất để chặt, hi hi hi”, cười xong thì quay người bụm miệng, cố hết sức kéo tay nải kia nhích từng bước đến chỗ chúng ta.

Ta định qua đó giúp nó, nhưng bị Dạ Hoa ngăn lại: “Kệ nó kéo một mình đi”.

Sự chú ý của ta dồn cả vào cục bột, nên không để ý sau bụi hoa vô danh đột nhiên lộ ra một bóng người. Trong tay bóng người này cũng có một tay nải, so ra còn nhỏ hơn nhiều tay nải của cục bột.

Hắn rảo bước đến trước mặt chúng ta, dưới ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng, khuôn mặt thư sinh trắng trẻo đờ ra.

Cục bột nhỏ tiến lên phía trước, nói: “Thành Ngọc, Thành Ngọc, đây là mẫu thân của ta, ngươi xem, mẫu thân ta rất đẹp phải không?”.

Hóa ra tên thư sinh mặt trắng kia là chính là Thành Ngọc Nguyên Quân – kẻ rất giỏi trò vuốt râu cọp, chuyên bày ra những trò to gan lớn mật.

Thành Ngọc đờ đẫn nhìn ta, nhìn một lúc lâu, mới giơ tay ra nhéo vào đùi mình, đau đến mức xuýt xoa, trong lúc xuýt xoa, hắn bật ra một câu: “Quân thượng, tiểu tiên có thể sờ vào nương nương một cái được không?”.

Dạ Hoa ho một cái. Còn ta sững sờ.

Tuy Thành Ngọc mặc áo choàng rộng, mặc đồ nam giới, nhưng giọng nói lại “nhão nhoét”, trước ngực cũng phập phồng, nhấp nhô, chẳng giống nam tử chút nào. Theo kinh nghiệm sáng suốt của bản thượng thần đã nhiều năm giả nam, thì Thành Ngọc Nguyên Quân này hẳn là một nữ nguyên quân.

Dạ Hoa còn chưa nói gì, cục bột đã nhảy dựng lên, chắn trước mặt ta, vênh mặt nói: “Cái tính vừa nhìn thấy gì lạ là muốn sờ một cái của ngươi còn chưa bị Tam gia gia của ta trị sao, mẫu thân ta là của phụ quân ta, chỉ có phụ quân ta được sờ, ngươi sờ cái gì mà sờ?”. Dạ Hoa khẽ cười một tiếng, ta ngước lên nhìn chiếc đèn lồng treo trên nóc đình.

Thành Ngọc mặt xám ngoét, ấm ức nói: “Ta đã lớn ngần này, lần đầu tiên mới nhìn thấy một nữ thượng thần. Sờ một cái cũng không được sao?”.

Cục bột nhỏ nói: “Hừ”.

Thành Ngọc tiếp tục ấm ức nói: “Ta chỉ sờ một cái thôi, chỉ một cái thôi, cũng không được sao?”.

Cục bột nhỏ tiếp tục nói: “Hừ”.

Thành Ngọc rút một chiếc khăn từ trong tay áo ra, chấm chấm nước mắt nói: “Ta tuổi trẻ, vô ý bị đưa lên Thiên Đình làm thần tiên, ngày ngày bị tam điện hạ sai bảo, bao năm qua thê thảm biết bao, ta cũng chẳng dám trông mong gì, nguyện vọng bình sinh chỉ là, khi gặp một nữ thượng thần có thể chạm một cái, ý nghĩ nhỏ nhoi này cũng không thể thỏa nguyện, Ti Mệnh thật tàn nhẫn với ta”.

Dáng vẻ buồn bã của nàng ta đúng là như cha chết mẹ chết. Ta bỗng “à” ra, vị Tam điện hạ mà nàng ta nhắc đến, chính là Tam gia gia mà cục bột nói, tức là đệ đệ của Tang Tịch, tam thúc của Dạ Hoa – Liên Tống Quân.

Cục bột nhỏ nhệch miệng, hết nhìn ta lại nhìn phụ quân nó, mãi lâu sai cuối cùng mới nói: “Được rồi, ngươi sờ đi, nhưng chỉ cho sờ một cái thôi”.

Dạ Hoa lườm Thành Ngọc một cái, quay lại với bức họa trên bàn đá, nhấc bút lên khẽ nói: “Dám trêu ghẹo vợ ta, lừa gạt con ta trước mặt ta, Thành Ngọc, gần đây ngươi càng ngày càng tiến bộ đấy”.

Thành Ngọc đang hí hửng giơ tay lên, còn chưa chạm vào vạt áo ta, đã vội buông tay xuống.

Cục bột nhỏ kéo tay nải nặng trịch kia vào trong đình, rồi mở ra, quả nhiên là mía đã chặt thành từng tấm. Nó chọn ra một tấm to nhất rồi đưa cho ta, sau đó lại chọn một tấm to không kém đưa cho phụ quân nó. Nhưng tay trái Dạ Hoa đang cầm bút, tay phải đã hỏng rồi, nên không thể cầm lấy.

Cục bột nhỏ chạy qua, kiễng chân ôm lấy cánh tay phải không còn tri giác của Dạ Hoa, chun mũi sụt sịt, hai giọt nước mắt long lanh lăn xuống, rồi òa lên: “Tay phụ quân không khỏi sao, bao giờ thì phụ quân mới có thể bế A Ly đây”.

Sống mũi ta cay cay. Chiết Nhan nói cánh tay của chàng một vạn, tám nghìn năm nữa mới có thể khỏi, chàng đang giấu cục bột, đang giấu ta, muốn ra sao thì ra thế ấy, cũng không thèm coi trọng. Ta vì phối hợp diễn xuất với chàng, nên cũng đành không coi trọng. Nhưng trong lòng ta vẫn canh cánh chuyện này, có điều ván đã đóng thuyền, đau buồn hơn nữa cũng không giải quyết được, ta thầm tính toán, từ giờ về sau, ta sẽ là cánh tay phải của chàng.

Dạ Hoa đặt bút xuống, một tay giang ra ôm lấy cục bột, nói: “Ta chỉ cần một tay vẫn ôm được con, con trai không nên hơi tý là rơi nước mắt, sẽ ra thể thống gì”. Ánh mắt lướt qua ta, nửa cười nửa không: “Tuy ta luôn cảm thấy mỹ nhân u sầu có vẻ đẹp rất riêng, nhưng nàng u sầu thế này nhìn khổ sở quá. Mấy hôm trước ta cảm thấy cánh tay này đã có chút tri giác, nàng chớ nên lo lắng”.

Ta thầm than một tiếng, ngoài mặt vẫn tỏ ra vui mừng, nói: “Ta đương nhiên biết rằng cánh tay của chàng không lâu nữa sẽ khỏi, nhưng không biết sau khi khỏi rồi có linh hoạt như xưa không. Chàng vẽ rất đẹp, nếu vì thế mà không vẽ nữa, sau này ta và cục bột nhỏ muốn vẽ tranh lại phải phiền đến người khác, thì không được tiện cho lắm”.

Chàng cúi đầu khẽ cười, buông cục bột ra rồi nói: “Tay trái ta còn linh hoạt hơn tay phải, cho dù tay phải không khỏi thì cũng không sao. Nhưng bây giờ vẽ luôn cho nàng một bức có được không?”.

Ta nhếch môi cười. Quả không hổ là người được Thiên Quân chọn để kế vị, ngoài đánh giết ra, chàng còn có bản lĩnh này.

Thành Ngọc đứng im thin thít từ nãy giờ lập tức xí xớn bước tới, nói: “Nương nương phong thái trác việt, họa sĩ tầm thường đâu dám hạ bút, e rằng chỉ có quân thượng mới có thể vẽ lại được tiên thế của nương nương, tiểu tiên đi trước lấy bút mực, giá vẽ cho quân thượng”.

Mấy câu nói này của Thành Ngọc thật làm người ta vui vẻ, ta liền đồng ý.

Thành Ngọc chạy tới chạy lui như một cơn gió mang bút mực giấy nghiên, giá vẽ về, theo ý của Dạ Hoa, ta ôm cục bột nhỏ ngồi nghiêng nghiêng, thấy Thành Ngọc ngồi không bên cạnh, nên cũng gọi nàng ấy qua, ngồi xuống bên cạnh ta, để Dạ Hoa nhân thể vẽ cho nàng ấy một bức.

Cục bột nhỏ nép trong lòng ta vặn vẹo mấy cái.

Dạ Hoa mỉm cười nhíu mày, không nói gì, lúc hạ bút còn khẽ cười với ta một cái, nụ cười này của chàng phản chiếu nền trời đen thăm thẳm sau lưng chàng, ánh nến bập bùng, giống như ánh sáng từ ba nghìn thế giới hội tụ, lòng ta hễ xao động là dái tai đã nóng bừng.

Cho dù tay phải không thể cử động, nhưng tư thế vẽ của chàng vẫn rất đẹp mắt, tự nhiên. Ta tự cảm thấy con mắt chọn chồng của mình quả không tồi chút nào.

Lúc hoàn thành bức tranh, ta thấy chưa mất một canh giờ, cục bột nhỏ đã ngủ say trong lòng ta. Thành Ngọc chạy qua nhìn, chỉ dám than mà không dám giận, miệng méo xệch: “Tiểu tiên ngồi bao lâu như thế, quân thượng thánh minh, xấu đẹp gì cũng phải vẽ một góc áo của tiểu tiên chứ”.

Ta ôm cục bột nhỏ cũng bước qua xem sao.

Bức tranh do Dạ Hoa dùng tay trái vẽ, cũng đẹp chẳng kém so với dùng tay phải. Nếu để nhị ca ta biết được tài năng này của chàng, hẳn sẽ coi chàng là tri kỷ.

Ta cử động làm cục bột tỉnh dậy, chớp chớp mắt rồi từ trên đầu gối ta nhảy xuống. Nó nhìn bức tranh, chậc chậc hai tiếng hỏi: “Thành Ngọc, sao không có ngươi?”.

Thành Ngọc ai oán liếc nó một cái.

Ta thấy Thành Ngọc đáng thương, vỗ vỗ lên vai nàng ấy, an ủi: “Mấy hôm nay thể lực của Dạ Hoa có suy giảm một chút, vẽ bằng một tay đã đủ mệt rồi, ngươi nên thông cảm cho chàng”.

Tay phải Thành Ngọc bưng miệng, khụ khụ: “Thể, thể lực suy giảm”.

Động tác nhúng bút vào chậu rửa bút của Dạ Hoa khựng lại, ta nhìn thấy cây bút lông thỏ cán bạch ngọc trong tay chàng gãy làm đôi.

Khụ khụ, nói sai rồi.

Cục bột nhỏ ngây ngô nhìn Thành Ngọc, chất giọng non nớt cất lên: “Thể lực suy giảm là ý gì? Có phải tuy phụ quân ôm được A Ly nhưng lại không ôm được mẫu thân không?”. Ta cười ha ha hai tiếng, lùi về sau một bước. Chân còn chưa chạm đất, trời đất đã xoay mòng mòng. Sau khi ta định thần lại thì người đã bị Dạ Hoa vác trên vai.

Ta kinh ngạc.

Chàng nhẹ nhàng dặn dò Thành Ngọc: “Thu dọn những thứ trên bàn, ngươi đưa A Ly về điện của nó nghỉ ngơi”.

Thành Ngọc rũ tay áo thưa “vâng”, cục bột nhỏ đưa hai tay bịt mắt, lại kêu lên “đồ háo sắc, đồ háo sắc” với chàng, Thành Ngọc vội vàng đưa tay ra bịt miệng cục bột nhỏ.

Năm vạn năm trước khi ta và Tang Tịch đính ước, cha mẹ dạy ta cách làm dâu là phải theo Thiên Cung, nhưng khi cùng Dạ Hoa thì lại chẳng hề theo quy định của Thiên Cung, trước đây cùng Ly Kính vì tuổi nhỏ trong sáng, những chuyện trong khuê phòng chưa hề dám làm gì, ta đắn đo trong lòng, cảm thấy chuyện đã như thế này, thì chỉ có thể theo tập tục của Thanh Khâu nhà ta.

Tam ca Bạch Kỳ của ta từng viết một bài hát, rằng: “Muội muội cứ can đảm đi về phía trước, nhắm chuẩn rồi lập tức ra tay, dùng dây thừng mà trói, dùng cần câu mà câu, nếu muội chỉ chậm một chút, thì ca ca trong lòng đã bị người khác bắt đi rồi”. Tam ca của ta, huynh ấy là một nhân tài, bài hát đó tuy giản dị nhưng đã phản ánh được phong tục của Thanh Khâu nhà ta.

Ánh đèn vàng nhạt chiếu khắp cung phản chiếu bóng ta và Dạ Hoa hòa làm một, chàng sải bước rất nhanh, ta nằm sấp trên vai chàng, nhìn thấy sắp ngoặt ra khỏi hành lang, rẽ sang Tẩy Ngô cung, đầu óc ta choáng váng mụ mị, nói: “Thiên Cung nhà chàng luôn để ý tới thể thống, chàng vác ta như thế này, còn ra thể thống gì nữa?”.

Chàng cúi đầu khẽ cười, đáp: “Lúc nào cũng để ý đến thể thống, khó tránh sẽ mất nhiều hứng thú, thi thoảng ta cũng muốn không cần để ý thể thống một phen”.

Thế là hai người chúng ta đã rẽ sang điện Tử Thần của chàng một cách cực kỳ không ra thể thống như vậy. Một tay chàng vác bản thượng thần vừa bất tài vừa “lớn xác”, bước đi vững vàng, không hề thở dốc lấy một hơi. Tiểu tiên nga trong điện của chàng thấy vậy liền hiểu ý lui ra, bước cuối cùng hai gò má nàng ta đỏ ửng cả lên, giúp chúng ta đóng cửa lớn lại.

Việc ta và Dạ Hoa làm hết sức đường hoàng, tiểu tiên nga này đỏ mặt hẳn do chưa từng trải mà thôi.

Lần trước ở Thủy Tinh cung ở Tây Hải, Dạ Hoa hết sức dịu dàng, tinh tế, chẳng hiểu vì sao đêm nay, ôi, chàng lại hơi thô bạo.

Chàng thả ta xuống giường, đầu ta gối lên cánh tay phải của chàng, tay trái chàng ôm ghì lấy ta, tìm đôi môi ta, khẽ cười cắn lấy một cái. Tuy rằng không đau, nhưng ta cảm thấy không thể để chàng được lợi, định bụng sẽ cắn trả, thì bờ môi chàng đã lướt đến tai ta.

Dái tai bị miệng chàng ngậm chặt, mút đi mút lại, bị mút đến phát đau, chàng lại cắn khẽ một cái nữa, một cảm giác tê giật lập tức chạy dọc toàn thân ta, ta nghe thấy mình thở hổn hển nhỏ như tiếng muỗi.

Giữa tiếng thở hổn hển của ta, môi chàng dần dần trượt xuống dưới, chẳng may lại gặp vật cản, chính là chiếc váy đỏ trên mình ta. Đây là chiếc váy mà khi xưa ta còn nhỏ, lúc về động Hồ Ly nhị tẩu đã tặng ta, nói là đồ quý dùng thứ tơ gì đó dệt thành. Đối với kẻ hiểu biết nông cạn như ta, chỉ biết rằng chiếc váy này mặc vào đã khó, cởi ra càng khó hơn. Lần này chàng chỉ có một cánh tay còn cử động được, lại cởi chiếc váy vô cùng khó cởi của ta một cách suôn sẻ, trong nháy mắt ta thấy chiếc váy vừa nãy còn bận trên người ta, chàng chỉ cần vung tay lên một cái đã rơi xuống đất.

Chàng cởi xiêm y của ta dễ dàng như vậy, nhưng đến lúc cởi y phục của mình lại lóng nga lóng ngóng. Ta nhìn không thuận mắt, bèn đứng dậy giúp chàng, chàng chỉ cười một tiếng. Tay ta giơ lên cởi áo choàng của chàng, chàng liền sáp đến, đôi môi du ngoạn trên cổ ta, ta chẳng thể làm gì được, tay cũng mềm nhũn, đành cố gắng kéo y phục của chàng ra.

Ta không thể không khâm phục bản thân, kéo kéo co co như vậy cũng cởi được y phục của chàng.

Chàng vùi đầu vào lồng ngực ta, mút mát vết sẹo trên ngực. Vết sẹo ấy đã lành được hơn năm trăm năm, vốn đã chẳng còn cảm giác gì, nhưng khi chàng hôn lên đó, không hiểu tại sao, từ đầu đến chân ta bỗng mềm đi, trái tim giống như bị mèo cào, không rõ là cảm xúc gì, chỉ cảm thấy vô cùng khó chịu. Hai tay ta vòng lên ôm cổ chàng, mái tóc đen nhánh của chàng buông xõa, xổ trên tay ta, hễ cử động là tóc lại quét nhẹ vào tay, ta ngẩng đầu lên hổn hển. Chàng ghé sát tai ta, thì thầm: “Khó chịu à?” Tuy hỏi ta dịu dàng, âu yếm là vậy, nhưng tay lại mơn man vuốt dọc sống lưng ta.

Bình thường, tay của chàng luôn lạnh giá, nhưng giờ đây lại nóng hừng hực. Ta cảm thấy những nơi bị chàng mơn trớn, tựa như quả dầu mới vớt ra khỏi nồi, mềm tới mức chỉ cần cắn một cái là có thể vỡ vụn ra. Đôi môi chàng lại trượt xuống cằm ta, day nhẹ từng chút, từng chút một. Ta mím môi ngăn tiếng thở càng lúc càng dốc, cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể đang đâm chồi nảy lộc nhanh chóng, nháy mắt đã biến thành đại thụ chọc trời.

Cái cây ấy muốn quấn thật chặt người đang ôm ta.

Đôi môi chàng men theo cằm di chuyển đến miệng ta, nhẹ nhàng hôn lên đó, lại cắn môi dưới của ta, tách răng của ta ra. Ta bị chàng quấy rầy không chịu nổi, dứt khoát hôn lại một cách dữ dội, ra tay trước là kẻ mạnh, đẩy lưỡi vào khoang miệng của chàng. Chàng sửng sốt giây lát, tay luồn qua sau eo ta, bấu mạnh một cái, ta bị kích thích đến mức run lên, đầu lưỡi quên cả chuyển động, đến khi phản ứng lại, đã bị lưỡi chàng đi vào trong miệng…

Quấn quấn quýt quýt khiến ta rạo rực vô cùng, nhưng không hiểu chàng định tiếp tục màn dạo đầu này đến lúc nào, đến khi lưỡi chàng đi ra khỏi miệng ta, ta không kìm được thôi thúc nói: “Chàng… chàng mau lên”, lời vừa nói ra, âm thanh nũng nịu đó khiến ta giật thót mình.

Chàng lặng người, cười đáp: “Tay của ta không cử động được, Thiển Thiển, nàng nhích lên chút đi”.

Giọng nói trầm trầm của chàng dễ nghe biết bao, ta ngây ngất đến mức đầu óc trở nên mụ mị, liền làm theo lời chàng, nhích lên trên một chút.

Khi chàng đi vào, ta ôm lấy cánh tay của chàng không thể kìm chế, móng tay bấu mạnh vào da thịt, chàng kêu “hừ” một tiếng, rồi lại ghé sát tai ta hổn hển thở: “Ngày mai ta sẽ sửa móng tay cho nàng”.

Khi trước lúc bày trò bói toán ở trần gian, lúc vắng khách, ngoài đọc truyện ra, thỉnh thoảng ta cũng đọc sách vở chính thống. Trong một cuốn sách kinh điển có nhắc đến câu “phát hồ tình, chỉ hồ lễ”, ý nói tình yêu có thể nảy sinh từ tình lý, nhưng phải biết nương theo đạo đức lễ nghi mà dừng lại. Thập sư huynh cùng ta mở hàng bói lúc đó cảm thấy, người đề ra quan điểm này bị điên, ta rất tán đồng với huynh ấy. Bản thượng thần sống một vạn tám nghìn năm mới có một đóa hoa đào, nếu lúc nào cũng phải khắc chế bản thân, thì đúng là tự ngược đãi mình.

Xong chuyện ta tựa vào lòng Dạ Hoa, còn chàng nghiêng mình nghịch mấy lọn tóc của ta, không biết đang nghĩ những gì. Ta cảm thấy đầu óc mình vẫn mụ mị như cũ.

Mụ mị một lúc, rồi lại mơ mơ màng màng, bỗng nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

A di đà Phật, tứ ca nói cũng không hoàn toàn sai, ta một vạn tám ngàn năm mới được yêu, thực sự phải điên dại một lần. Ta lên Cửu Trùng Thiên chăm sóc Dạ Hoa lâu như thế, vậy mà lại quên béng mất chuyện định hễ gặp chàng là nói với chàng ngay.

Ta vừa trở mình lại ép ngay lên ngực Dạ Hoa, mắt đối mắt với chàng, ta hỏi: “Chàng còn nhớ lúc ở Tây Hải thiếp nói muốn từ hôn với chàng không?”.

Chàng cứng người, cụp mắt xuống nói: “Còn nhớ”.

Ta hôn chàng, day chóp mũi mình lên chóp mũi chàng, nói: “Khi ấy, thiếp còn chưa nhìn thấu lòng mình, câu nói đó chàng đừng để tâm, bây giờ hai ta tình nồng ý đượm, đương nhiên không thể từ hôn. Khi ở Tây Hải, rảnh rỗi quá nên ta có xem ngày, ngày mùng hai tháng chín nên cưới gả, động thổ, giết mổ, cúng tế, tóm lại là ngày lành tháng tốt, chàng xem có nên nói với ông nội chàng, ngày mùng hai tháng chín này tổ chức hôn lễ không?”.

Chàng bỗng mở choàng mắt, trong đôi con ngươi đen lay láy phản chiếu nửa khuôn mặt ta, rất lâu sau, mới nghèn nghẹn giọng nói: “Nàng vừa nói gì?”.

Ta thầm điểm lại những gì đã qua trong lòng, cảm thấy không nói gì đặc biệt cả, a, có lẽ theo quy củ Thiên Cung phải do Dạ Hoa tìm Thiên Quân bàn bạc ngày cưới, lại không hợp với thể thống sao?

Ta ngẫm nghĩ, bèn tiến tới áp sát mặt chàng: “Là thiếp suy nghĩ không chu đáo, chuyện này để chàng làm thì không trịnh trọng cho lắm, nếu không thiếp đi tìm cha mẹ thiếp, rốt cuộc chúng ta thành hôn vẫn là chuyện trọng đại, phải do người lớn trong nhà nói ra mới phải lẽ”.

Khi ta nói xong, cơ thể bỗng bị xiết mạnh một cái, ta khẽ rên một tiếng. Chàng ôm ta vào lòng, lại một lúc sau mới nói: “Nàng nói lại lần nữa, nàng muốn cùng ta thế nào?”.

Ta sững người. Ta muốn cùng chàng thế nào? Chẳng phải ban nãy vừa nói rõ lắm sao? Đang định cất tiếng trả lời chàng một lần nữa thì ta chợt hiểu ra. Khụ khụ, Dạ Hoa, chàng định bắt ta tỏ tình sao?

Những sợi tóc đen như mun của chàng xõa ra, quấn lấy ta, đôi mắt đen thăm thẳm như đầm sâu, hương hoa đào ngan ngát trong màn, giường, gương mặt ta đỏ bừng, những lời đè nén trong lòng không hiểu bị thứ gì mê hoặc, sểnh chút là đã nói tuột ra khỏi miệng. Ta nói: “Thiếp yêu chàng, thiếp muốn lúc nào cũng được ở bên chàng”.

Chàng không nói gì.

Con gái Thanh Khâu chúng ta luôn thẳng thắn như vậy, một là một, hai là hai, nhưng Dạ Hoa từ nhỏ đã lớn lên trên Cửu Trùng Thiên, chẳng nhẽ lại chê câu nói của ta phóng túng mà chối bỏ sao?

Ta đang suy nghĩ rất lung, chàng lặng im một lát nữa, đột nhiên trở mình ép ta xuống dưới, toàn cơ thể phủ phục lên mình ta. Ta ôm lấy tấm lưng nhẵn mịn của chàng, cả cơ thể bị chàng quấn lấy thật chặt, thật sát. Chàng cắn lên dái tai ta, khẽ nói: “Thiển Thiển, sinh thêm cho ta một đứa con nữa nhé”. Ta chỉ cảm thấy “đùng” một tiếng, máu huyết toàn thân như dồn ngược lên tai, tai nóng rừng rực. Ta cảm thấy câu này có điểm gì đó không đúng, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra điểm nào không đúng.

Cả đêm chìm chìm nổi nổi, tầm mặt trời bắt đầu mọc mới thiếp đi. Lần đầu tiên trong đời ta biết mùi vị đêm xuân ngắn ngủi là thế nào.

Khi tỉnh lại, trong điện vẫn còn tối, Dạ Hoa đã say giấc nồng. Hễ tỉnh dậy là có thể nhìn thấy chàng như thế này, thật hạnh phúc biết bao.

Ta khẽ rướn người lên để ngắm thật kỹ khuôn mặt chàng. Khuôn mặt chàng giống Mặc Uyên nhưng ta chưa bao giờ nhận nhầm chàng là Mặc Uyên, giờ đây nhìn kỹ lại có nét không giống. Ví như đôi mắt Mặc Uyên không đen thăm thẳm như mắt chàng, cũng không lạnh lùng điềm tĩnh như chàng.

Khuôn mặt của Mặc Uyên chỉ hiện diện sự trang nghiêm tột cùng, gần đây mỗi lần nhìn thấy gương mặt Dạ Hoa, ta lại cảm thấy trong tim trỗi dậy một cảm giác thật khó nói.

Ta ngắm nhìn gương mặt chàng rất lâu, sau đó cơn buồn ngủ ập đến. Ta chỉ biết chàng đang say ngủ, giở mình định ngủ tiếp thì bị chàng vươn tay ôm vào lòng. Ta giật mình, chàng vẫn nhắm mắt, nói: “Nàng cứ nhìn thêm lúc nữa, đừng ngại, nhìn mệt thì hãy nằm nép trong lòng ta một lát, góc tường không ấm áp bằng lòng ta đâu”.

Dái tai ta đỏ lựng lên, ngượng ngùng cười: “Có con muỗi đậu trên mặt chàng, thiếp đang định bắt giùm chàng, chàng vừa nói thì nó thấy động bay mất rồi”.

Chàng “à” một tiếng, nói: “Nàng vẫn còn sức bắt muỗi giúp ta”, lại bế ta lên người chàng, “Dậy rồi hay lại ngủ thêm lát nữa?”.

Một tay ta đè lên vai chàng, chú ý không đè quá mạnh, một tay sờ mũi, nói: “Ngủ thì vẫn muốn ngủ, nhưng người nhớp nháp quá, ngủ cũng không nổi, bảo họ mang hai thùng nước vào, chúng ta tắm trước đã rồi ngủ sau”.

Chàng đứng dậy với lấy áo quần rồi xuống giường, gọi tiểu tiên nga dâng nước.

Qua đêm nay, ta cảm thấy vết thương trên người Dạ Hoa đã khá lên nhiều, nên cũng an tâm hơn, thầm tính toán xem cũng đến lúc nên giảm một chút lượng thuốc bình thường vẫn lén bỏ vào trong trà của chàng.

Khi định hôn ước giữa ta và Dạ Hoa, Thiên Quân mới chỉ tặng chút quà, chứ chưa nạp sính lễ. Ta thầm tính chọn ngày để cha mẹ đến nhắc khéo Thiên Quân, giục ngài mau mau đem sính lễ, chọn ngày, đương nhiên tốt nhất vẫn là ngày mùng hai tháng chín rồi.

Hiện nay Dạ Hoa chẳng còn lại bao nhiêu tu vi, ta sợ rằng khi chàng kế ngôi Thiên Quân sẽ không chịu nổi đại nghiệp gồm chín đạo thiên lôi, tám mươi mốt đạo hoang hỏa. Từ xưa tới nay, đây là đại nghiệp mà Thiên Quân và Thiên hậu khi kế nhiệm phải cùng chịu, ta muốn chúng ta mau mau thành hôn, khi chịu đại nghiệp ta sẽ có thể chịu thay cho chàng. Với tu vi hiện giờ của ta, tuy khi phong ấn Kình Thương đã mất đi không ít nhưng một mình chịu thiên lôi hoang hỏa thì vẫn có thể chịu được. Nhưng đến lúc phải gạt Dạ Hoa như thế nào, không cho chàng ra ngoài lại là một vấn đề. Chắc chắn Dạ Hoa không dễ gạt như ta hồi còn trẻ.

Ta nghĩ rất nhiều, sau khi tắm gội lại từ từ say ngủ, cứ tưởng từng chuyện từng chuyện đang được tháo gỡ một cách suôn sẻ, nào ngờ sau khi tỉnh dậy, những lời của Dạ Hoa lại phá vỡ hết những dự tính của ta.

Chàng ôm ta vào lòng, rầu rĩ nói, mùng hai tháng chín không được rồi, đại hôn lễ của chúng ta ít nhất phải chậm trễ hai tháng nữa.

Vì hai tháng này, chàng phải xuống trần lịch kiếp.

Kiếp số này, cũng do bốn con ác thú kia mà ra.

Năm đó, sau khi cha ta bị bốn con súc sinh cắn bị thương, ta cũng hơi ghét chúng. Ban đầu ta còn tự mắng mình là nhỏ nhen, nhưng giờ lại cảm thấy, sự ghét bỏ này cũng rất có lý. Tuy Dạ Hoa vâng lệnh Thiên Quân đi hủy cỏ Thần Chi ở Doanh Châu, nhưng Thiên Quân chưa từng hạ lệnh cho chàng chém bốn con ác thú do Phụ Thần giữ lại. Bao nhiêu năm sau khi Phụ Thần về nơi hỗn độn, những bát vỡ đĩa sứt cũng được Thiên tộc đem lên Cửu Trùng Thiên cất giữ, chứ chớ có nói đến bốn con mãnh thú mà Phụ Thần rót một nửa thần lực vào chúng.

Dạ Hoa hủy cỏ Thần Chi là công lớn, chém bốn con ác thú giữ cỏ lại là tội lớn. Công chẳng bù nổi tội, cuối cùng bị trừng phạt xuống trần lịch kiếp.

May mà trong hàng triệu thế giới, lão già Thiên Quân lại chọn phàm trần cho Dạ Hoa, thời gian nơi đó không giống với thế giới thần tiên bốn bể tám cõi chúng ta. Một giờ ở chỗ chúng ta bằng một năm ở nơi đó. Nên tuy Dạ Hoa bị đày luân hồi một kiếp sáu mươi năm cũng chỉ phải xa ta có hai tháng mà thôi.

Nhưng cho dù chỉ phải xa Dạ Hoa hai tháng ta vẫn lưu luyến không nỡ. Ta không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, nhưng suy nghĩ ấy cứ đau đáu trong lòng, vừa ngọt ngào mà lại vừa sầu thảm.

Có lẽ do ta và Dạ Hoa số chẳng hợp nhau, mới không được hưởng hạnh phúc ấm êm. Nghĩ vậy, ta thở dài một tiếng, cảm thấy buồn bã tột cùng.

Dạ Hoa nói: “Nàng có đồng ý chờ ta hai tháng không?”.

Ta bấm ngón tay tính, đáp: “Đầu tháng tám chàng xuống trần gian, nếu ở trần gian đợi hơn hai tháng, vậy ngày thành hôn dời đến tháng mười đi, tiết Tiểu dương xuân tháng mười, hoa đào hoa mận nở bung cũng là thời khắc đẹp”. Nghĩ một lát lại lo lắng nói, “Tuy với thiếp chỉ là hai tháng ngắn ngủi, nhưng với chàng lại là một đời dài lê thê, chàng đã xem qua số mệnh mà Ti Mệnh viết cho chàng chưa?”.

Số mệnh mà Ti Mệnh viết cho Nguyên Trinh lần trước, sau khi may mắn đọc được, ta không khỏi muôn phần bội phục tài hoa của hắn.

Ta nhận sự gửi gắm của Thiếu Tân, xuống phàm trần để sửa đổi một chút số mệnh của Nguyên Trinh, nhưng không được để vở kịch do Ti Mệnh khổ công sắp đặt diễn ra, không dám chắc hắn có thù ta hay không. Nếu vì thế mà hắn định trả thù lên đầu Dạ Hoa, sắp xếp một mối tình tay ba tay tư… Nghĩ thế mà ta rùng hết cả mình.

Dạ Hoa mỉm cười, hôn lên trán ta nói: “Lần này ta xuống trần, số mệnh không phải do Ti Mệnh viết, Thiên Quân bàn bạc với các vị Tôn giả, trong cuốn sổ của Ti Mệnh, trang của ta để trắng, tùy duyên ra sao, còn phụ thuộc vào tạo hóa của ta”.

Ta nhẹ nhõm một chút, để an tâm, ta vẫn dặn dò thêm: “Chuyến này chàng xuống trần lịch kiếp, cho dù uống nước Vong Xuyên trong điện của U Minh Ti Minh chủ thì cũng không được lấy người con gái khác”. Chàng không đáp lời, ta dùng dằng một lát, nói, “Thiếp chẳng lo gì, chỉ lo, chỉ lo chuyến này chàng đầu thai chuyển kiếp, rồi mấy bông hoa đào khác lại bay đến. Chàng, chàng cũng biết rằng, lòng thiếp xưa nay vốn hẹp hòi, quyết không chịu chia sẻ chàng với người khác”.

Chàng vén những sợi tóc lên bên vành tai ta, vỗ vào má ta, nói: “Bây giờ một bóng hoa đào còn chẳng có, nàng đã ghen rồi ư?”.

Ta ngượng ngùng ho hai tiếng, ta tin tưởng tình ý của Dạ Hoa, nếu đầu thai rồi chàng vẫn nhớ tới ta, tất nhiên ta không cần phòng bị trước thế này. Nhưng đám tiên giả xuống trần gian lịch kiếp, đều phải chấp hành một quy định biến thái, đó là phải uống một bát nước Vong Xuyên lớn, quên hết chuyện kiếp trước, sau khi phục vị mới có thể nhớ lại chuyện xưa.

Chàng vuốt nhẹ lên mái tóc ta, cười nói: “Nếu khi ấy ta đem đóa hoa đào về, nàng sẽ làm thế nào?”

Ta ngẫm nghĩ, cảm thấy lúc này phải nói một câu gì thật độc địa, bèn vênh mặt, làm bộ gian tà, nói: “Nếu thế, thiếp sẽ cướp chàng về Thanh Khâu, nhốt trong động Hồ Ly, ngày ngày chàng chỉ có thể ngắm một mình thiếp, lúc dùng cơm cũng chỉ có thể ngắm thiếp, lúc đọc sách cũng chỉ có thể ngắm thiếp, lúc vẽ tranh cũng chỉ có thể ngắm một mình thiếp mà thôi”.

Ánh mắt chàng rực sáng, tay rẽ mấy sợ tóc lòa xòa trước trán ta, hôn lên sống mũi ta, nghèn nghẹn nói: “Nàng nói thế, ta lại muốn nàng cướp ta về ngay bây giờ”.

Chú thích:

39. Ý chỉ tình duyên.

40. Bỉ dực điểu có nghĩa là Chim liền cánh. Chim liền cánh, cây liền cành tượng trưng cho sự thủy chung, chính vì thế tộc này mới không có lệ kết hôn với người ngoại tộc (ND).

41. “Dưới trăng trước hoa” có nghĩa bóng chỉ chuyện ái ân, nhưng nhân vật Bạch Thiển lại hiểu theo nghĩa đen là ngắm trăng thưởng hoa (ND).


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!