Tàn Bạo

Chương 2: Người Con Gái Trong Núi


trước sau

Nếu trong đạo quán không có ai thì khói bếp này ở đâu mà ra?

Tả Đăng Phong nghi ngờ, trong đầu hiện ra vô số phán đoán, có lẽ là thôn dân phụ cận, có lẽ là thợ săn vào núi săn bắn ở lại, tóm lại là không thể nào là thổ phỉ, bởi vì phụ cận nơi này không có thổ phỉ .

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong an tâm không ít, rồi bắt đầu bước đi.

Đi chừng khoảng 20’ thì Tả Đăng Phong mới đến được cửa bên ngoài của Thanh Thủy quan.

Tới gần đó thì Tả Đăng Phong trợn tròn mắt, nhìn từ đằng xa thì Thanh Thủy quan còn tương đối đầy đủ, đến gần thì mới phát hiện nó đã rách nát tả tơi. Diện tích của Thanh Thủy quan chỉ có mấy trăm mét vuông, tường viện phía trước bên trái đã sụp xuống một mảng, cửa vào tuy còn đó nhưng mà cũng đã lung lay sắp đổ, trên đất mọc đầy cỏ tranh.

Xuyên qua tường viện lụp xụp thì có thể thấy được cảnh tượng bên trong đạo quán, 3 sương phòng ở 2 bên cũng coi như là đầy đủ. Đại điện ở giữa đã không còn có cửa, tối om nên không thể thấy bên trong có gì, lúc này ở giữa sân có một đống lửa, bên cạnh đống lửa là một tên ăn xin gầy yếu.

Một màn trước mắt khiến lệnh Tả Đăng Phong trợn mắt há hốc mồm , hắn không nghĩ tới Thanh Thủy quan này đã rách nát tơi bời này mà còn cần phải bảo vệ a?

Lúc này Tả Đăng Phong đã thầm mắng Tôn Ái Quốc cùng Hồ Thiến, sớm biết cục diện hôm nay thì lúc trước hắn đã phóng hỏa, để đôi gian phu dâm phụ kia cởi trường, xấu hổ mà chạy ra đường lớn rồi.

Ngây ngốc đứng đó một lúc, Tả Đăng Phong đem ánh mắt nhìn về Đông sương cùng Tây sương ( Phòng ở phía Đông và phía Tây), phòng còn tương đối đầy đủ nhưng cửa sổ đã lung lay sắp rớt rồi.

Ngay tại khi Tả Đăng Phong đang quan sát xung quanh thì tên ăn mày bên đống lửa kia liền phát hiện được hắn, rồi vội vàng đứng lên, liên tiếp lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ .

- Anh đừng sợ, tôi là người tốt.

Tả Đăng Phong vội vàng hướng về bên đó vẫy vẫy tay, vung tay lên thì hắn mới phát hiện trong tay mình vẫn nắm thái đao.

Tên ăn mày kia thấy thế thì thất kinh lập tức muốn chạy trốn, nhưng mà cửa bên ngoài đã bị Tả Đăng Phong chặn đường nên hắn liền chạy về phía Bắc của đại điện.

- Tôi là người tốt, tôi sẽ không làm tổn thương anh.

Tả Đăng Phong thu lại thái đao rồi đi vào trong.

Sau khi tiến vào đạo quán thì Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng đi về phía Bắc đại điện, mà là hắn đến gần đống lửa để nghỉ ngơi một chút, chạy hơn 80 km đường đã khiến Tả Đăng Phong vô cùng mệt mỏi.

Xoa xoa bả vai đau nhức, Tả Đăng Phong phát hiện trong đống lửa kia có 2 củ khoai lang, chắc là cơm tối của tên ăn mày kia.

- Tôi là người được huyện phái tới trông coi đạo quán này, đây là hành lý cùng lương thực của tôi.

Tả Đăng Phong hướng về phía tên ăn mày đang trốn ở đại điện kia mà nói, lúc nãy Tả Đăng Phong đã phát hiện bộ dạng của tên ăn mày kia rất gầy yếu, thân cao không quá 1m6, người như thế không thể tạo thành uy hiếp gì với hắn.

Tên ăn mày kia nghe Tả Đăng Phong nói vậy thì bước ra, rồi đứng sát ở góc tường, từ từ đánh giá Tả Đăng Phong.

Tên ăn mày kia đánh giá Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng đánh giá hắn, Tả Đăng Phong liền nhìn ra người ăn mày là một nữ nhân, quần áo trên người nàng đã cũ nát, lại rách rưới nữa.

- Tôi từ Huyền Thành đến đây, đến đây để trông coi đạo quán, tôi không phải người xấu.

Tả Đăng Phong mở miệng, hơn nữa khi nói chuyện thì nở ra nụ cười chân thành tha thiết.

Nữ ăn mày kia cái nghe vậy cũng không có phản ứng gì , vẫn đang nghi hoặc mà cảnh giác nhìn chằm chằm Tả Đăng Phong .

- Cô ở nơi này sao?

Tả Đăng Phong nhìn xung quanh, phát hiện bên trong đạo quán không có cỏ dại, hơn nữa lại còn được quét dọn.

Rốt cuộc nữ ăn mày kia cũng có phản ứng, nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Tả Đăng Phong thấy vậy thì yên tâm không ít.

- Tôi sẽ không làm cô bị thương, cô còn ở nơi này thì tôi sẽ không đuổi cô đi.

Tả Đăng Phong mở miệng nói, đối với kẻ yếu thì hắn cũng không có ức hiếp hay làm gì cả.

Nữ ăn mày kia lại gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn về phía đóng lửa đang sắp tắt.

- Bình thường thì cô ở phòng nào?

Tả Đăng Phong ngồi xổm xuống rồi lấy cây móc 2 củ khoai lang trong đống lửa ra.

Nữ ăn mày nghe vậy thì xoay người nhìn về phía Tây sương.

- Vậy thì sau này tôi sẽ ở phòng đối diện phía Đông.

Tả Đăng Phong đợi khoai lang nguội một ít rồi mới cầm lên rồi đưa cho nữ ăn mày kia. Sau khi do dự một chút thì nàng liền bước lên cầm lấy khoai lang, chạy về Tây sương rồi đóng cửa lại.

Tả Đăng Phong liền đoán nữ nhân này tầm 20-23 tuổi, nàng cố ý làm dơ bộ mặt của mình cũng chính là vì tự bảo vệ bản thân.

Đối với sự xuất hiện của nữ ăn mày này thì Tả Đăng Phong cũng không cảm thấy kỳ quái, hiện nay người NB bắt đầu xâm lược TQ, có rất nhiều nạn dân chạy trốn. Bất quá nói đi thì nói lại, nạn dân bình thường thì thường kết thành một đoàn người, vậy tại sao nữ tử này chỉ có một mình?

Vừa bước về Đông sương Tả Đăng Phong vừa suy nghĩ. Hắn đẩy cửa phòng ra, nương theo ánh sáng thì Tả Đăng Phong thấy được phòng này cũng tương đối sạch sẽ, ở giữa có một cái bàn bát tiên ( bàn vuông) màu đỏ sẫm, xung quanh là 4 cái ghế gổ có khắc hoa, ngoài ra cũng không còn vật khác.

Trên bàn có một đồ để cắm nến, mặt trên có một cây nến chảy chưa hết, châm nên lên thì Tả Đăng Phong liền đẩy cửa đi vào phòng phía Bắc. Vừa mới bước chân vào phòng thì Tả Đăng Phong lập tức đổ môi lạnh vì trước mặt hắn chính là một cái quan tài màu đen, năm tháng trôi quan, trên nắp quan tài còn dính đầy bụi.

Ở hoàn cảnh lạ lẫm lại đột nhiên trong lúc đó phát hiện quan tài đổi thành ai cũng sẽ sợ, tuy rằng Tả Đăng Phong là một phần tử trí thức, cũng không tin ma quỷ nhưng mà thấy cái quan tài kia thì hắn cũng cả kinh rồi bối rối bước lui ra rồi đóng cửa phòng lại.

- Nơi quái quỷ gì đây?

Tả Đăng Phong đưa tay xoa mồ hồi lạnh trên trán, âm thầm kinh hãi. Bình tĩnh mà xem xét thì trước khi đến đây Tả Đăng Phong cũng không biết chỗ đạo quán này, hắn không biết chỗ này dược xây dựng năm nào cũng không biết trước đây có người hay không. Đột nhiên trong đây có quan tài, xem ra chỉ là có 2 khả năng. Thứ nhất đây chính là người thân thuộc của nữ nhân kia, bất quá khả năng này lại không lớn bởi vì khi chạy nạn không thể nào mang theo quan tài được, mặt khác cỗ quan này kia dường như đã có lâu rồi, không phải trong thời gian gần đây. Còn nguyên nhân khác chính là đây là quan tài mà đạo nhân ở đạo quán này chuẩn bị cho mình sau khi chết, khả năng này lớn hơn một chút, nhưng mà hắn cũng không dám đi vào để kiểm tra.

Một lúc sau, Tả Đăng Phong mới lấy lại tinh thần rồi đi về phòng phía Nam, khi tiến vào đây thì hắn cũng không thấy có quan tài như bên kia nữa, mà là ở đây có một chiếc giường đất, trên giường có một cái chiếu cũ.

Sau khi bỏ hành lý xuống thì Tả Đăng Phong xoay người đi ra ngoài, ở dưới giường này có chỗ đốt lửa để chống lạnh vì thế hắn muốn đi tìm củi để đốt.

Ra khỏi cửa thì Tả Đăng Phong phát hiện ở bên trong viện có mấy nhánh cây, những thứ này chắc là do nữ nhân bên kia nhặt, hắn không muốn lấy vì thế đi ra bên ngoài đạo quán để kiếm. Lúc này trời đã vào cuối thu nên vật nhóm lửa cũng không khó kiếm, sau một lát Tả Đăng Phong liền ôm một bó cỏ tranh về tới phòng.

Sau khi nhóm lửa xong thì Tả Đăng Phong liền cầm lấy một cái dây thừng rồi đi tới phòng có quan tài kia, hắn lấy dây thừng cột 2 bên cầm của cánh lửa lại. Hắn làm như vậy cũng không phải lo lắng trong quan tài có cái gì đó chui ra, mà thuần túy là tác dụng tâm lý, làm như vậy thì hắn mới cảm thấy an toàn thêm một tí.

Giường nằm được ấm lên thì Tả Đăng Phong liền cất hành lý xuống dưới chăn. Thật ra thì chỗ đạo quán này cũng không có cái gì để đáng giá, Tả Đăng Phong rất biết điểm này nhưng mà hắn cũng rõ được bản thân hắn sẽ không được trở về. Tôn Ái Quốc cùng Hồ Thiến sẽ không để cho hắn trở về Huyền Thành, bất quá 2 người kia cũng không dám cắt xén tiền lương của mình, nếu không thì mình sẽ đem mọi chuyện nói ra.

Nói đi thì nói lại dù gì thì ở nơi này cũng tốt, trong Sở Văn hóa thì ai cũng có thân thích, còn hắn thì không có ai hơn nữa mỗi ngày hắn đều làm nhiều nhất nhưng tiền lương lại ít nhất cho nên tâm lý liền không thăng bằng.

Nghĩ như thế thì trong lòng Tả Đăng Phong thoải mái hơn, âm thầm hạ quyết tâm đợi ngày mai thì hắn sẽ sửa sang lại chỗ này một chút.

Người đã sớm mệt mỏi nên nằm được một tí thì Tả Đăng Phong liền ngủ.

Không biết qua bao lâu , Tả Đăng Phong bị một trận những tiếng vang nặng nề đánh thức.

Sau khi thức tỉnh thì hắn liền ngồi dậy, nếu hắn không nghe lầm thì tiếng này chính là tiếng gỗ rơi xuống đất từ căn phòng ở phía Bắc kia truyền đến. Ngay tại khi hắn ngồi dậy thì hắn còn nghe được có tiếng bước chân của ai đó nữa.

Bởi vì vừa mới bừng tỉnh nên trong thời gian ngắn thì Tả Đăng Phong cũng không có hiểu rõ, bất quá rất nhanh hắn liền phản ứng lại cũng bắt đầu sợ hãi.

Phòng phía Bắc là chỗ đặt quan tài, tại sao nơi đó lại có tiếng bước chân được?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!