Dịch giả: Cậu Út.
Biên Dịch: Goncopius
Núi Giang Tô không lớn lắm, cũng không cao, nhưng KimChâm cũng không yêu cầu quá cao, rất nhanh đã tìm được một mảnh đất tốt ở phía Tây trấn.
Mảnh đất này mọc đầy cỏ dại, hướng lên phía Bắc mười dặm có một con sông lớn, phía Đông và Tây thì là gò núi, còn về phía Nam lại là một thônlàn rất lớn, địa thế rất là bằng phẳng. Nhưng nơi này so với mộ địa theo thuyết phong thủy là dựa lưng vào núi cao, đối diện với con sông lớnhoàn toàn khác biệt.
Sau khi xác định phương vị, Kim Châm không nói gì mà quay đầu nhìn vềphía Tả Đăng Phong chờ hắn lên tiếng, Tả Đăng Phong cũng không vội vàngnói mà vẫn đang quan sát, hắn biết năng lực mình còn hạn chế nên rất tập trung quan sát, khoảng một khắc đồng hồ sau Tả Đăng Phong mới bắt đầunói.
-Trên núi ở bên trái mọc rất nhiều cây lớn, chúng tỏ đó là gò đất. Còntrên núi ở bên phải chỉ có cỏ dại, chứng tỏ ở đó chỉ có cát sỏi, dướichân núi lại có rất nhiều hang động, rất có thể nơi đó sẽ có quặng mỏ. Ở phía Bắc nhìn ra sông lớn, nhưng ở bên bờ bên kia lại là một ngọn núicao, cho nên vẫn là đối diện núi. Nhìn về phía Nam lại là thôn làng bình thường không có gì lạ, nhưng người dân ở nơi đó thì vẫn phải nhóm lửanấu cơm, cho nên chắc chắn đó là Hỏa. Từ đó xét tổng thể thì nơi này ngũ hành đều đã đầy đủ. Nhưng mảnh đất này vị trí cũng không phải tốt nhấtvì hỏa tương khắc với thủy, thổ ở đây lại hơi nhiều.
Tả Đăng Phong nói.
-Đệ quan xác rất chính xác.
Kim Châm vỗ vai Tả Đăng Phong nói.
-Thời gian rất gấp, chọn được mảnh đất như thế này đã là rất tốt rồi.
Tả Đăng Phong cười nói.
-Không, lý do ta chọn nơi này là vì hắn chỉ đáng chôn ở đây, mộ địaphân thành ngũ đẳng, nhất đẳng vương hầu, nhị đẳng khanh tướng, tam đẳng là thợ thủ công, tứ đẳng là sĩ tử còn ngũ đẳng là cửu lưu. Thời cổ đạithì thương nhân thuộc vào cửu lưu, mảnh đất này đã xếp vào tứ đẳng, hắnđược chôn ở đây đã là có phúc rồi. Người có phúc sẽ được chôn ở nơi tốtcòn người vô phúc thì sẽ không thể có mặt đất tốt được.
Kim Châm liền nói.
-Thì ra người có phúc sẽ được có mảnh đất tốt chính là chỉ nơi chôn cất.
Tả Đăng Phong trước giờ vẫn nghĩ câu này là chỉ mảnh đất để sinh sống.
-Chính xác, đât này chính là chỉ nơi để chôn cất mà không phải nơi sinh sống. Điển tích này trong kinh điển chính thống Đạo gia cũng có ghichép, sau khi trở về phái Mao Sơn ta sẽ đưa cho đệ một ít, để khi nàorãnh rỗi đệ có thể tự nghiên cứu.
Kim Châm gật đầu nói.
-Cám ơn đại ca !
Tả Đăng Phong gật đầu nói cảm ơn.
Mộ địa mà Kim Châm tìm người Cổ gia tất nhiên sẽ không có bàn tán gì.Sau khi khiêng quan tài đến, liền tiến hành đào bới, sau khi múc hết bathước đất liền lộ ra cát vàng, thêm ba thước nữa thì lộ ra đá bọt, cátvàng và đá bọt chính là tượng trưng cho may mắn trong phong thủy. Cổ hội trưởng vô cùng vui mừng, sau khi hạ huyệt xong liền tặng thêm trămlượng vàng làm lễ, nhưng sau khi Kim Châm lắc đầu từ chối liền chuyểnthành năm mươi cuộn vải vóc, lúc này Kim Châm mới chịu nhận.
Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi xong, Kim Châm liền lệnh cho tám người tùytùng trở về phái Mao Sơn trước, tự mình cùng với Tả Đăng Phong đi đếnnhà vị hương khách thứ ba.
Khác với hai nơi trước, vị hương khách này là một thôn dân nghèo khổ,nhà này cũng đã được phái Mao Sơn thông báo trước, cho nên hai lão nhânđã đợi ở cửa thôn từ sớm. Sau khi chào hỏi, Kim Châm liền hỏi tình hìnhtrong nhà, lão đầu này họ Hoàng, hai lão nhân sinh được hai trai mộtgái, hai đứa con trai một đứa hai sáu, còn một đứa hai hai, còn ngườicòn gái út năm này mới tròn mười tám, vấn đề là ở người con gái này.
Vào mùa xuân đến mùa hạ chính là thơi gian mà nông dân khổ nhất, mặc kệlà ở phương Nam hay phương Bắc, thì thời kì này đều là lúc giáp hạt, vào lúc này gạo và ngũ cốc trong nhà đều đã ăn hết, thời gian này muốn ănno cũng là một vấn đề khó khăn. Hai đứa con trai của lão Hoàng đều vàonúi săn bắn và đi bắt cá, nhờ đó sống tạm qua ngày. Bình thường thì thời điểm này không thích hợp để săn bắn, bởi vì lúc này là thời kỳ sinhsản, đa số giống cái đều có thai, nhưng vào lúc con người đói khổ thìđâu còn quan tâm nhiều đến vậy, mặc kệ là thỏ con hay nhím con, chỉ cầncó thể ăn là được. Lúc đầu thì không có chuyện gì cả, nhưng từ khi đứacon trai thứ hai nhà họ Hoàng đào được một con nhím cái lớn ở sau núivề, con nhím này rất lớn, người nhạ họ Hoàng cũng không quan tâm nhiềumà trực tiếp dùng gậy đập chết làm thịt.
Trong lúc làm thịt, Hoàng lão thái thái bất ngờ phát hiện núm vú của con nhím này bị sưng, chứng tỏ nó đang ở thời kỳ cho con bú, cả nhà ăn thịt nhím đều không bị gì cả, nhưng sáng ngày hôm sau, có sáu bảy con nhímnhỏ chạy đến cửa, vây quanh bộ da của nhím mẹ kêu to, đứa con trai thứhai của lão Hoàng thấy thế liền dùng gậy trực tiếp đánh chết toàn bộ.
Buổi tối ngày hôm sau, hai lão nhân liền nghe được thanh âm của con gáicùng với tiếng của người con trai thứ hai, nhà họ Hoàng rất nghèo nênhai đứa con trai đều chưa cưới vợ. Bình thường hai người cũng rất chú ý, trong nhà cũng không có chuyện anh trai vào phòng em gái, tại sao vàođêm tối lại có tiếng anh trai trong phòng em gái chứ.
Lão Hoàng cảm thấy không bình thường liền chạy đến phòng con gái, chạyđến nơi lão Hoàng gần như ngất xỉu khi thấy con trai với con gái của lão đang ôm ấp.
Lão Hoàng liền nổi giận, chụp lấy cái xẻng đánh cho đứa con trai thứphải bỏ chạy, nhưng đúng lúc này đứa con gái lại xông tới phía lão,miệng còn hét to:
-Cho ngươi ăn ta, cho ngươi ăn ta.
Lúc này lão Hoàng liền cảm thấy chuyện này không được bình thường, lậptức khóa cửa phòng lại, gọi đứa con trai thứ đến tra hỏi, lúc này đứacon trai thứ mới kể lại là do em gái của hắn dụ dỗ mình.
Nhưng vẫn không thể tránh bị đòn được, chẳng qua lúc này lão Hoàng lạiphát hiện, trong lúc bị đòn đứa con thứ hai cứ cười liên tục, cười rấtquỷ dị, lão thái thái liền cảm giác chuyện này có gì đó không bìnhthường, liền vội vàng chạy đi kêu đứa con lớn, nhưng nhìn tình hình ởphòng đứa con lớn lão cũng rất hoảng sợ, lúc này đứa con lớn nằm trêngiường thân hình mềm nhũn, lè lưỡi nhìn nàng chằm chằm.
Cả ba đứa con đều xảy ra chuyện, hơn nữa bệnh tình lại khủng khiếp nhưvậy khiến cho hai người rất lo lắng. Lão đầu liền đem cửa phòng khóalại, suốt đêm chạy hơn sáu mươi dặm đến phái Mao Sơn, đến cầu cứu đámđạo sĩ phái Mao Sơn.
Sau khi trở về, lão Hoàng không muốn lộ chuyện xấu trong nhà ra ngoàicho nên không kêu hàng xóm đến giúp, chỉ đem cửa phòng khóa chặt, đaukhổ chờ phái Mao Sơn phái người đến giúp đỡ.
-Giéo gió gặt bão !
Kim Châm nghe xong, hừ lạnh nói.
Lão Hoàng không hề đọc qua sách vở, cho nên không hiểu lời của Kim Châm có ý gì, chỉ liên tục thở dài cầu xin Kim Châm giúp đỡ.
-Đi trước dẫn đường đi.
Kim Châm liền khoát tay áo nói, bình thường việc như thế này hắn sẽkhông ra tay, trong mắt hắn thì đây chính là do nhà họ Hoàng tự làm tựchịu.
Hai người liền đi trước dẫn đường, Kim Châm và Tả Đăng Phong liền theosau, nhà của lão Hoàng ở phía Bắc thôn giáp với núi rừng, cách các nhàkhác trong thôn rất xa.
-Đại ca, có đến ba loài âm vật ở bên trong.
Còn cách căn nhà khoảng trăm bước chân, Tả Đăng Phong đã cảm nhận được trong nhà có ba luồng hơi thở âm tính khác nhau.
-Cái gì ?
Kim Châm liền tò mò, hắn không có được trực giác thần bí như của Tả Đăng Phong.
-Chúng nó hình như đã cảm nhận được chúng ta đến cho nên muốn bỏ trốn.
Tả Đăng Phong liền nói.
-Tình huống như thế này ta chưa gặp lần nào, không thể để chúng trốn được.
Kim Châm vừa nghe xong, liền nhún người nhảy lên, trong tay phóng rađồng tiền chui vào lòng đất, đi quanh một vòng liền lập xong trận pháp,sau khi hoàn thành trận pháp thì cảm giác của Tả Đăng Phong hoàn toànkhông còn tác dụng, không cần hỏi cũng hiểu đây là do tác dụng của trậnpháp mà Kim Châm dùng để vây khốn âm vật.
-Mày lên trên cây chờ tao, không cho phép tự tiện đi xuống.
Tả Đăng Phong nhìn 13 đang trợn tròn mắt nói, 13 nghe xong liền nhanhnhẹn leo lên cây, đến chỗ chạc cây nằm xuống thăm dò xung quanh.
-Chờ ở ngoài đi, không nên đi vào.
Tả Đăng Phong liền nhìn hai lão nhân dặn dò, sau đó liền chạy theo Kim Châm.
Tả Đăng Phong nhanh chóng đi theo Kim Châm vào nhà tây.
Ba đứa con của lão Hoàng đều ở nhà tây, cả ba thân thể đều trần truồng,lạnh run, trên giường khắp nơi đều có vết máu, nữa thân dưới của nữ nhân và nam nhân đều máu thịt be bét, rất rõ ràng đây chính là do âm vậthành hạ.
-Huynh đệ, nói thử xem mấy con âm vật này là gì nào ?
Kim Châm liền mỉm cười nhìn Tả Đăng Phong hỏi.
-Không biết !
Tả Đăng Phong nhìn một lát, nhíu mày nói, hắn chỉ có thể cảm giác trongcơ thể ba người này có âm vật tồn tại nhưng không thể cảm giác cụ thểchúng thuộc loài nào.
-Lão đại là bị rắn nhập, lão thứ thì là chồn, còn người con gái là nhím, đều là những loài âm vật thường gặp.
Kim Châm cười nói.
-Con nhím thì chính là báo thù, nhưng rắn với chồn tại sao lại tham gia giúp vui?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
-Bị động vật nhập thân chia làm ba loại, loại thứ nhất là vì ăn uốngcủa bản thân, nói thẳng ra chính là vì muốn có chỗ tốt, loại này ngườibị ám sẽ có một ít tập tính của con vật nhập vào. Loại thứ hai chính làbáo thù, người phụ nữ chắc đã nuốt một miếng thịt nhím sống, cho nên mới bị nó nhập vào. Còn loại thứ ba đơn giản chì là ham vui, muốn gây sứcép.
Kim Châm vẫn không gấp ra tay chữa trị.
Tả Đăng Phong liền hỏi :
-Ba loài động vật này, loài nào lợi hại nhất ?
Kim Châm liền thuận miệng đáp :
-Chồn thông minh nhất, nhím ác độc nhất, rắn thì ngoan cố nhất.
-Người như thế nào dễ bị chúng nhập nhất ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
-Người thiếu âm đức với người phụ nữ bị sinh non.
Kim Châm trả lời.
-Làm sao đoán được lý do chúng nhập vào người, là vì báo thù hay là vui đùa chứ ?
Tả Đăng Phong tiếp tục hỏi.
-Nếu là chỉ là vui đùa thì sau khi bị chúng nhập vào, người đó sẽ làmra nhiều hành động quái dị, nhưng thân thể sẽ không bị thương tổn gì.Còn nếu là báo thù, thì chúng sẽ bắt người đó tự làm thương bản thânmình. Còn nếu như muốn ăn gì đó, chúng sẽ giúp người xem bói, để kiếmlấy tiền tài, chồn rất thích làm chuyện này.
Kim Châm liền nói.
-Chồn biết coi bói đúng sao ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
-Làm sao mà đúng được chứ, ta ví dụ nhé, ngày mai nhất định đệ sẽ nhặtđược một đồng vàng, nhưng nó lại nói đệ đi nơi khác nhặt được một đồngbạc, như vậy đệ sẽ cho rằng nó coi đúng, nhưng thực tế là nó đang làmhại đệ.
Kim Châm liền nói.
-Biểu hiện rõ ràng nhất khi bị chồn nhập là gì ?
Tả Đăng Phong liền hỏi.
-Nam gầy, nữ béo !