Tay Nắm Tay Rời

Chương 3: Tay Nắm Tay Rời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời Cố ngủ một giấc rất sâu. Mãi đến khi trời hoàn toàn tối anh mới tỉnh dậy.

 

Tôi vốn đang ngồi xếp bằng trong phòng khách, vừa ăn hạt dưa vừa xem tivi. Thấy Thời Cố dậy, tôi chạy lại gần: "Anh dậy rồi à?"

 

"Sao cô vẫn còn ở đây."

Có thể bạn thích

 

Phỏng vấn xin việc, ngồi ở vị trí chủ công ty lại là anh - Người bị cô bỏ rơi thời niên thiếu, anh hỏi: "Có phải em lại muốn chơi tôi?"

 

 

Cô 'nhận vơ' anh là người mới để 'lấy le' trước mặt bạn trai cũ, không ngờ anh là CEO quyền thế nhất Khôn Thần

 

 

Sống lại sau khi bị chính hài tử mình nuôi nấng hạ độc, nàng quyết tâm báo thù, trả lại những món nợ máu mà con cái mình từng gieo cho mình!

 

 

Câu chuyện làm giàu ở thời cổ đại của cô gái hiện đại xuyên vào thân xác 1 tiểu cô nương nhà ngư dân nghèo khó!

 

 

Tôi giả vờ không nghe ra sự chán ghét trong giọng nói của anh, nhe răng cười chìa ra một nắm hạt dưa: "Tôi mua đấy, hàng đặc biệt từ âm phủ, thử chút không?"

 

Thời Cố phớt lờ bàn tay đang chìa ra của tôi, đi thẳng vào phòng khách, lúc này mới nhận ra tivi vẫn đang bật.

 

Anh hơi ngạc nhiên: "Quỷ cũng xem phim kinh dị à?"

 

"Tôi thích xem phim ma cà rồng." Tôi cười toe toét: "Hàng ngoại đấy, anh thấy quần áo của họ đẹp không, đâu có như chúng tôi..."

 

Nói đến đây, tôi cúi đầu nhìn bộ áo choàng đen trên người, ghét bỏ ra mặt: "Thời đại nào rồi còn mặc áo choàng đen, chẳng theo kịp xu hướng gì cả."

 

Thời Cố nhìn tôi bằng ánh mắt khó diễn tả rồi sải bước vào bếp rót nước: "Nói đi, cô theo tôi làm gì?"

 

Cuối cùng cũng vào việc chính, tôi ghé sát lại: "Bác sĩ Thời, tôi chính thức giới thiệu. Tôi là quỷ sai Mộng Tam, phụ trách dẫn hồn ở khu vực này. Cô gái mà anh mổ hôm nay, vốn dĩ tuổi thọ đã hết, lẽ ra tôi phải dẫn hồn cô ấy đi."

 

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

 

 

Noãn Tâm rơi vào vòng xoáy yêu, hận, dây dưa không dứt giữa thiên đàng và địa cùng Hoắc Thiên Kình

 

 

Minh Hoa Thường mơ thấy mình là thiên kim giả, liền nỗ lực lấy lòng huynh trưởng trên danh nghĩa của mình

 

 

Lâm Khê xuyên về 30 năm trước trong 1 tiểu viện ọp ẹp, bỗng dưng có thêm 1 người chồng, thân mặc quân trang, ánh mắt nhìn cô chứa sự ghét bỏ...

 

 

Thứ trưởng nữ Ôn gia ác độc trèo được lên giường của Thái Tử, nhưng mà không ngờ được hắn càng ngủ càng hăng

 

Tôi quan sát biểu cảm của anh, không hề tỏ ra ngạc nhiên hay sợ hãi, rõ ràng là biết chuyện. Tôi tiếp tục: "Nhưng anh đã cứu cô ấy. Tôi biết anh giỏi, nhưng ông bà có câu, sinh tử có số, giàu sang do trời, anh cứ mãi nghịch thiên thế này, liệu có ổn không?"

 

"Nếu đã sống lại, sao gọi là nghịch thiên?"

 

Tôi há miệng, nhưng không phản bác được: "Nhưng thế không hợp lý, sổ sinh tử đã ghi rõ tuổi thọ, sao có thể tùy tiện thay đổi?"

 

"Tôi không phải quỷ sai, không quản chuyện âm dương sinh tử của các cô." Thời Cố đặt cốc xuống, đôi mắt nâu sẫm nhìn tôi: "Cô có trách nhiệm của mình, tôi cũng có việc của tôi. Mỗi người làm việc của mình, không can thiệp, chẳng phải rất tốt sao?"

 

Nghe cũng có lý, nhưng sao tôi cứ thấy có gì đó sai sai.

 

Thời Cố ngồi xuống sofa mà tôi vừa ngồi, tắt tivi, chậm rãi nói: "Nếu không có chuyện gì khác, cô sớm quay về đi. Người và quỷ khác đường, tôi cũng không giữ cô lại."

 

Tôi cau mày bước ra ngoài, đi được vài bước mới nhận ra: "Không đúng, anh đã can thiệp vào công việc của tôi! Người của tôi bị anh giữ lại, sao gọi là không can thiệp?"

 

"Bị tôi giữ lại?" Thời Cố nhướng mày, ngoắc tay gọi tôi lại gần.

 

Tôi ghé lại, nghe anh nói: "Có khi nào... là do cô kém cỏi nên tôi mới thừa nước đục thả câu không?"

 

?

 

Chửi tôi thì được, nhưng nghi ngờ năng lực làm việc của tôi thì không nhé. Tôi há miệng định phản bác, nhưng nghĩ mãi không tìm được ví dụ nào chứng minh năng lực nên chỉ đành tức tối bỏ đi.

 

Thật tức c.h.ế.t tôi mà!

 

Người ta nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

 

Vừa ra khỏi nhà anh ta, tôi về ngay âm phủ, tra thông tin cá nhân của Thời Cố trong hệ thống.

 

Kết quả làm tôi thất vọng. Không hề có người này.

 

 

Không thể nào!

 

Tôi xem lại hai lần, kết quả vẫn như vậy.

 

"Lão Lưu, hệ thống mình có vấn đề không?"

 

Lão Lưu ghé lại cùng tôi tìm hai lượt, lắc đầu: "Theo tôi thấy, người này lai lịch không đơn giản, tôi khuyên cô đừng nên dây vào."

 

"Tôi cũng không muốn, nhưng giờ là anh ta dây vào tôi đấy."

 

Truyện tranh đang HOT

 

Phế vật? Rác rưởi? Chỉ cần đi theo bản tọa, tất cả sẽ trở thành anh hùng thế gian!

 

 

Hắn xuyên qua và bước vào thế giới 10.000 năm sau, nhân loại diệt vong, võ học lên đến đỉnh cao, mà hắn là tia lửa duy nhất!

 

 

Một đại ma hoàng đầy thủ đoạn tàn độc, sẽ làm thế nào để khiến cho một gia tộc nhỏ bé trở mình thành một gia tộc đứng trên tất cả?

 

 

Thể chất bình thường? Thần thông khó luyện? Đốn ngộ liền xong việc!

 

Khu vực của tôi chỉ có một bệnh viện lớn này, giờ lại có một "thần tiên sống", dựa vào một mình anh ta mà giảm một nửa tỷ lệ tử vong.

 

Cứ thế này, sang năm tôi không hoàn thành chỉ tiêu không đầu thai được mất.

 

"Cùng lắm cô làm thêm hai năm như bên thành phố M. Dù gì cũng làm tròn một trăm năm rồi, đến lúc đó cùng tôi đầu thai, có khi còn làm hàng xóm."

 

"Tôi không thể đợi thêm hai năm, không kịp đâu!"

 

Lão Lưu thắc mắc: "Cô vội đầu thai, có chuyện gì à?"

 

"Tôi có hẹn với một người, một trăm năm là đầu thai."

 

Lão Lưu cười: "Chắc cô nhớ nhầm rồi, trước khi làm quỷ sai ai cũng uống canh Mạnh Bà, sao nhớ được gì, chắc là mơ thôi."

 

Không phải vậy.

 

Làm việc trăm năm, đầu thai chuyển thế, có người đang chờ tôi.

 

Nhưng người đó là ai?

 

Tôi không nhớ ra được. Chỉ biết, lời hứa là trăm năm, không thể chậm trễ dù chỉ một ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!