Gió trên đỉnh Thiên Vân sơn gào thét dữ dội. Những đám mây tụ lại thành từng tầng dày đặc, xoáy tròn giữa bầu trời như một con thú khổng lồ đang mở miệng gầm thét. Sấm sét lóe lên, ánh sáng tím ngắt rạch nát không gian, phản chiếu gương mặt bình tĩnh nhưng quyết liệt của Lâm Vô Cực.
Sau khi đánh bại cao thủ ẩn danh trong ngôi đền cổ, cậu cảm nhận được linh hồn dao động, kinh mạch dâng trào, linh khí trong người không còn yên ổn. Đó là dấu hiệu không thể nhầm lẫn — thiên kiếp sắp giáng xuống.
Linh hồn cổ đại trong tâm thức thì thầm:
“Vô Cực, ngươi đã chạm đến giới hạn đầu tiên. Nếu vượt qua thiên kiếp này, ngươi sẽ bước vào cảnh giới Linh Hồn Phá Cảnh — nơi ý chí và linh khí hòa làm một. Nhưng nếu thất bại… thân xác, linh hồn, tất cả sẽ hóa thành tro tàn.”
Lâm Vô Cực nhắm mắt, linh khí xoay quanh cơ thể như dòng sông cuộn chảy. Cậu hít sâu một hơi, thả lỏng tất cả, để ý chí hòa cùng thiên địa. Bên cạnh, Nguyệt Tâm cùng linh thú đồng hành nhìn cậu đầy lo lắng, nhưng không dám lại gần.
Dấu hiệu của thiên kiếp
Bầu trời chuyển sắc. Từng đợt sấm rền lan ra khắp chân trời. Cây cối nghiêng ngả, đá vụn bay mù mịt. Linh khí trong không gian dồn tụ, hình thành một vòng xoáy khổng lồ ngay phía trên đỉnh núi, nơi Lâm Vô Cực đang đứng.
Từ xa, các đệ tử của những sơn môn khác đứng nhìn, ánh mắt vừa sợ hãi vừa kính phục.
“Hắn điên rồi sao? Thiên kiếp đầu tiên, lại chọn nghịch đạo mà nghênh đón?!”
“Lâm Vô Cực… hắn không sợ chết sao?!”
Không ai biết rằng, với Lâm Vô Cực, thiên kiếp không phải để tránh, mà là để phá.
Nếu con đường của hắn là nghịch đạo, thì thiên đạo chính là thử thách mà hắn buộc phải nghiền nát để khẳng định bản ngã.
Thiên Kiếp giáng xuống
Sấm sét đầu tiên rơi xuống — một luồng điện tím sáng rực, dài hàng trăm trượng, mang theo sức mạnh hủy diệt.
Lâm Vô Cực hét lên một tiếng, vận toàn bộ Lôi Nguyệt Hợp Linh Thần Cảnh Tối Thượng Toàn Diện, kết hợp linh khí và ý chí. Từng luồng sáng xanh tím đan xen, tạo thành vòng xoáy linh khí nghịch hướng.
Sét đánh vào người cậu, ánh sáng bùng nổ, tiếng nổ vang vọng khắp sơn mạch.
Da thịt bị xé rách, máu phun ra, nhưng linh khí trong người không tan — ngược lại, nó bùng phát mạnh hơn, cuộn trào và va chạm với lôi đình thiên đạo.
Nguyệt Tâm run rẩy nắm chặt tay, đôi mắt long lanh ướt át:
“Nếu là ta, ta đã ngã quỵ rồi… Nhưng hắn, hắn đang cười…!”
Thật vậy, trong cơn sấm sét hủy diệt, Lâm Vô Cực nở nụ cười điên cuồng.
“Thiên đạo muốn giết ta? Vậy để ta xem, ai sẽ là kẻ gục trước!”
Linh hồn tan – ý chí sinh
Từng luồng sấm đánh xuống không ngừng. Mỗi tia sét là một nhát chém vào linh hồn. Cơ thể cậu cháy sém, máu hòa vào đất, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực.
Trong tâm thức, linh hồn cổ đại nói:
“Vô Cực, ngươi đang bước vào giai đoạn tan – hợp. Hãy nhớ, thiên kiếp không chỉ là thử thách thể xác, mà còn là sự phân tách của tâm linh. Chỉ khi linh hồn bị xé nát, ngươi mới có thể tái sinh dưới hình dạng mạnh mẽ hơn.”
Trong giây phút đó, Lâm Vô Cực thấy mình rơi vào khoảng không vô tận.
Không có ánh sáng. Không có âm thanh.
Chỉ có bóng tối và hàng nghìn mảnh linh hồn vỡ vụn xoay quanh.
Mỗi mảnh linh hồn chứa đựng một ký ức — tuổi thơ bị ruồng bỏ, những năm tháng luyện tập trong cô độc, những trận chiến sinh tử, ánh mắt của Nguyệt Tâm, tiếng gọi của linh thú… tất cả hòa thành một dòng chảy ký ức, cuộn trào dữ dội.
“Ta là ai?”
“Ta là Lâm Vô Cực – kẻ đi ngược thiên đạo.”
Khoảnh khắc ấy, linh hồn bùng cháy.
Một luồng sáng xanh tím tỏa ra từ trung tâm ý thức, gắn kết các mảnh linh hồn vỡ vụn, tạo thành hình dáng mới — Linh Hồn Phá Cảnh.
Phản nghịch thiên đạo
Ở thế giới thực, cơ thể Lâm Vô Cực phát sáng. Từng đường kinh mạch lóe sáng như sao đêm, tóc bay tán loạn, mắt hóa màu tím lam.
Thiên kiếp chưa dừng lại. Một cột sét khổng lồ — mạnh hơn tất cả những luồng trước đó — tụ lại ngay trên đỉnh đầu, mang theo uy lực Lôi Diệt Thiên Tâm.
Linh hồn cổ đại hét lên:
“Đây là Thiên Tâm Lôi – sức mạnh trừng phạt linh hồn! Nếu ngươi không phản kháng, sẽ tan biến vĩnh viễn!”
Nhưng thay vì sợ hãi, Lâm Vô Cực bật cười.
Cậu giơ tay lên, hướng thẳng về phía cột sét đang lao xuống, miệng hô lớn:
“Lôi Nguyệt Hợp Linh – Nghịch Thiên Pháp Giới!”
Từng luồng linh khí xanh tím tỏa ra, tạo thành vòng nghịch thiên, nuốt trọn cột sét, nghiền nát từng lớp năng lượng của thiên đạo. Bầu trời rung chuyển. Mây tản ra. Cột sét bị xé vụn, tan thành hạt linh khí, rơi như mưa.
Ánh sáng chiếu khắp đỉnh núi, bao phủ lấy Lâm Vô Cực.
Nguyệt Tâm không kìm được nước mắt:
“Hắn làm được rồi… hắn đã sống sót…”
Phá Cảnh – Linh Hồn mới
Khi cơn bão tan, Lâm Vô Cực đứng giữa bãi đá vụn. Toàn thân cháy sém, nhưng ánh sáng trong mắt rực rỡ như lửa. Linh khí quanh người tự động chuyển động, không cần điều khiển — dấu hiệu của Phá Cảnh Thành Công.
Linh hồn cổ đại vang lên, giọng trầm tĩnh nhưng đầy tự hào:
“Chúc mừng ngươi, Vô Cực. Từ nay, linh khí và linh hồn ngươi đã hòa làm một. Ngươi chính thức bước vào cảnh giới Linh Hồn Phá Cảnh – bậc đầu tiên của con đường nghịch đạo.”
Lâm Vô Cực cúi xuống nhìn đôi bàn tay run run.
Linh khí luân chuyển bên trong mạch máu, hòa cùng nhịp tim, từng nhịp từng nhịp như tiếng trống chiến trường.
“Cảm giác này… là sức mạnh thật sự sao?”
Nguyệt Tâm bước tới, đặt tay lên vai cậu, giọng nhẹ như gió:
“Không chỉ là sức mạnh. Đó là ý chí đã vượt qua sinh tử.”
Cậu khẽ gật đầu, mỉm cười, nhìn về bầu trời vừa tan mây:
“Nếu đây là khởi đầu của nghịch đạo, thì ta sẽ đi đến tận cùng.”
Âm mưu phía sau
Nhưng khi mọi người còn đang vui mừng, bầu trời bỗng nhiên lại tối sầm. Từ xa, một luồng khí đen rò rỉ, hình thành một cánh cửa xoáy đen – Hắc Môn Cổ Giới.
Linh hồn cổ đại nói nhanh, giọng lo lắng:
“Không tốt! Có kẻ đang lợi dụng dư âm của thiên kiếp để mở Cổ Giới! Đây không phải tự nhiên, mà là có người đang thao túng thiên đạo!”
Lâm Vô Cực siết chặt nắm tay, ánh mắt lóe sáng:
“Kẻ nào dám điều khiển thiên đạo… thì cũng chỉ là một phần trong con đường ta phải phá!”
Từ trong xoáy đen, tiếng cười vọng ra:
“Ha ha… nghịch đạo ư? Một kẻ vừa bước vào Phá Cảnh mà dám xưng nghịch thiên? Để xem ngươi trụ được bao lâu!”
Một bàn tay khổng lồ bằng linh khí đen xuyên qua cánh cổng, chộp thẳng về phía Lâm Vô Cực.
Không chần chừ, cậu tung pháp quyết, linh khí bùng nổ.
Lôi Nguyệt Hợp Linh Tối Thượng lại hiện ra, lần này mang theo ý chí nghịch đạo mạnh hơn bao giờ hết.
Trận chiến mới bắt đầu — giữa kẻ vừa vượt thiên kiếp và thế lực cổ xưa thao túng thiên đạo.