Thám tử Hercule Poirot

Chương 11: Chương 11


trước sau



Anh đã có nhiều thời gian ngồi bên Elsie. Mặt khác, một trong hai người đàn bà Ba Lan đã trông thấy họ trong rừng thông, một trong những điều kiện có thể bị nghi vấn. Hai người phụ nữ ấy có vẻ như không biết tiếng Anh, nhưng cũng có thể họ biết một vài từ như “ghen”, “chồng” chẳng hạn. Trong mọi trường hợp sự giận dữ, ghen tuông của Clayton đã làm anh nhớ lại những điều mà người ta đã nói với anh. Và anh, Harold, lại đang ở trong phòng của Elsie khi chồng cô ta chết. Chẳng ai có thể chứng minh là anh đã không giết chết Philip Clayton bằng chiếc chặn giấy cả… Là người chồng, hắn không thể không ngạc nhiên khi trông thấy vợ đang trong đôi tay của anh. Chỉ có Elsie là nói ngược lại. Nhưng liệu người ta có tin cô không?Bất chợt anh lạnh người vì sợ hãi.Không, không chỉ trong chốc lát mà người ta có thể ghép họ vào tội chết được chỉ vì một cái chết mà họ không gây ra, cả với Elsie và anh nữa. Người ta chỉ có thể gán cho họ cái tội giết người không cố ý mà thôi. Nhưng liệu có cái tội danh đó trong cái xứ sở xa xôi này không nhỉ? Nhưng dù chỉ để chứng minh sự vô tội của họ thì điều đó cũng cần phải có một cuộc điều tra… Báo chí sẽ đăng tin… Một nhà chính trị trẻ tuổi có tương lai… Một người chồng ghen tuông, một người đàn bà xinh đẹp… Nghề nghiệp của anh không thể đứng vững trước một vụ bê bối như thế.- Liệu người ta có thể giấu xác chết đi không nhỉ? – Đột nhiên anh hỏi – Chuyện giết người sẽ không có nữa.Và anh đỏ mặt trước con mắt phản đối của bà Rice.- Ông Harold thân mến, chúng ta không sống trong một cuốn truyện trinh thám! Thật là điên rồ khi muốn làm như vậy.- Phải, đúng thế, anh thừa nhận. Nhưng làm gì đây? Trời ơi, làm gì đây?Bà Rice lắc đầu, chau mày suy nghĩ một cách tuyệt vọng.- Phải làm một cái gì chứ? – Harold nài nỉ – Bất cứ một cái gì để tránh khỏi tai họa ấy.- Elsie, con gái nhỏ bé của tôi – Bà Rice rên rỉ – Tôi có thể vì nó mà làm bất cứ việc gì. Nó sẽ chết mất… Cả ông nữa, cả sự nghiệp của ông, tất cả…- Không nên nghĩ đến tôi – Harold nói.- Như thế là không công bằng… Tôi, tôi biết giữa hai người không có chuyện gì… Nhưng những người khác…- Ôi! Thật là bất hạnh. Chúng ta lại không đang ở Anh quốc!- Nhưng… - Bà Rice ngẩng đầu – Đúng, chúng ta không đang ở Anh quốc. Tôi tự hỏi liệu có thể…- Sao? – Harold nói.- Ông có bao nhiêu tiền ở đây? – Bà Rice hỏi sỗ sàng.- Không nhiều lắm. Nhưng tôi có thể đánh điện tín về nhà để họ gửi thêm cho tôi.- Chúng ta cần nhiều tiền đấy – Bà già nói một cách cay đắng – Nhưng tôi thấy cái đó đáng giá với những khó khăn mà chúng ta phải gỡ ra.Harold thấy có một tia sáng hy vọng.- Bà có ý kiến gì.- Chúng ta không thể tự mình che giấu cái chết đó, nhưng chúng ta có thể hủy bỏ vụ này một cách công khai.- Bà tin là như vậy ư? – Harold hỏi một cách đầy hy vọng nhưng cũng có đôi chút nghi ngờ.- Vâng! Người quản lý khách sạn sẽ ở phía chúng ta. Lão ta không có lợi ích gì để tiết lộ vụ này. Tôi biết cái đó qua kinh nghiệm, người ta có thể mua tất cả những gì mình muốn ở vùng Ban-căng… Còn cảnh sát thì lại càng hư hỏng hơn những nhân viên hành chính… May mắn thay, tôi có cảm giác rằng không một ai trong khách sạn chú ý đến những việc đã xảy ra.- Ai ở căn phòng kế bên phòng của cô Elsie?- Hai bà người Ba Lan. Họ không nghe thấy gì cả nên họ không chạy ra hành lang. Philip tới lúc khi khuya. Không ai trông thấy hắn, trừ tên gác cổng. Chúng ta có thể có được một giấy chứng nhận về một cái chết bình thường không? Còn những kẻ khác thì chỉ cần cho đủ nhờn miệng là được… và phải tìm người mà chúng ta cần… chắc chắn đó là viên cảnh sát trưởng.- Cái đó như một vở hài kịch – Harold cười gượng gạo – Cuối cùng thì chúng ta có thể làm thử xem.Bà Rice tỏ rõ tính năng động của mình. Bà bắt đầu bằng việc gặp người quản lý khách sạn. Harold ngồi trong phòng mình. Anh đã thỏa thuận với bà ta là anh đứng ngoài cuộc. Người ta chỉ nói về sự cãi cọ vợ chồng. Vẻ xinh đẹp, trẻ trung của Elsie làm cho cô được mọi người yêu mến.Sáng hôm sau rất nhiều nhân viên cảnh sát tới khách sạn. Người ta dẫn họ vào phòng bà Rice. Đến trưa thì họ ra về. Harold đã đánh điện về nhà yêu cầu gửi tiền cho anh nhưng anh không tham dự gì vào những công việc đang xảy ra. Việc này cũng chẳng ích gì vì không một nhân viên cảnh sát nào biết nói tiếng AnhBuổi chiều, bà Rice vào phòng của anh. Sắc mặt xanh xám có vẻ mỏi mệt. Nhưng người ta có cảm giác yên tâm khi nhìn nét mặt của bà.- Cái đó xong rồi! – Bà nói một cách đơn giản.- Trời phù hộ! Bà thật là kỳ diệu! Thật là không thể tưởng tượng được!- Nhưng từ sự dễ dàng ấy, người ta có thể tin rằng không có gì là không bình thường. Họ đã giơ tay ra nhận tiền. Thật là… ghê tởm!- Chưa phải là lúc phê phán tệ ăn hối lộ của các cơ quan chính quyền – Harold khô khan nói – Hết bao nhiêu?Bà đọc một bảng kê những con số cùng với danh sách người.- Ông đồn trưởng cảnh sát.- Ông thanh tra cảnh sát.- Những nhân viên cảnh sát.- Ông bác sĩ.- Ông quản lý khách sạn.- Người gác cổng.Harold chỉ có thể có một lời bình luận.- Người gác cổng thì chẳng quan trọng gì – Anh nói.- Theo cách nói công khai, cái chết không xảy ra ở khách sạn. Philip bị đau tim đột ngột trên xe lửa. Hắn rơi xuống đường… ông biết đấy, họ luôn luôn để ngỏ cửa. Công việc mà cảnh sát sắp đặt thì thật là phi thường!- Thật là sung sướng khi cảnh sát nước ta không giống như vậy.Bữa ăn kết thúc, chàng trai tới gặp bà Rice và con gái bà để dùng cà-phê. Anh quyết định không thay đổi những thói quen thường ngày.Anh chưa gặp lại Elsie từ cái đêm ấy. Cô rất xanh và run rẩy sau cơn choáng váng. Nhưng cô đã có sự cố gắng đáng khen để lấy lại tư cách cư xử như trước kia.Họ đang trao đổi ý kiến về quốc tịch của một ông khách mới tới trọ. Harold đoán rằng ông ta là người Pháp vì có bộ ria mép giống anh. Elsie cho rằng ông ta là người Đức, và bà Rice, người Tây Ban Nha.Một người họ ở tầng trệt, trừ hai bà người Ba Lan. Cũng như mọi lần, Harold không khỏi rùng mình khi nhìn thấy họ.Một người hầu bàn tới nói nhỏ với bà Rice. Bà ta đứng lên đi theo người này ra cửa gặp một nhân viên cảnh sát.Elsie hoảng hốt kêu lên:- Ông…. Ông có tin rằng có chuyện gì đó xảy ra không?- Không, không – Harold mạnh dạn trả lời. Nhưng tim anh thắt lại.- Mẹ cô thật là kỳ diệu – Anh nói thêm.- Phải. Mẹ tôi không chấp nhận thất bại… thật đáng sợ.- Không nghĩ đến nó nữa. Mọi việc đã xong.- Tôi không thể không nghĩ là… là tôi đã giết hắn.- Bỏ cái ý nghĩ ấy đi! Đây là một tai nạn. Cô biết rõ cái đó… Hơn thế, nó là quá khứ. Chúng ta hãy cố gắng quên nó đi.Bà Rice quay lại.- Tôi sợ quá - Bà ta vui vẻ nói – Một thủ tục giấy tờ. Tất cả tốt đẹp. Hình như chúng ta có thể làm một việc gì đó, như vậy mới xứng đáng với sự mệt nhọc.Họ gọi rượu.- Vì tương lai – Bà Rice nhấc cốc nói.Harold cười với Elsie.- Vì hạnh phúc của cô!Cô cười với anh.- Vì hạnh phúc của ông – Cô trả lời, giọng chiến thắng. Tôi tin chắc ông sẽ trở thành người có tiếng tăm lớn.Sau khi sợ hãi, họ trở nên vui vẻ, gần như là thoải mái. Bóng đen đã bị xóa sạch. Tất cả trở nên tốt đẹp…Bên kia tầng trệt, hai người đàn bà mũi khoằm đứng lên, cẩn thận xếp chiếc áo đan dở lại rồi đi tới quầy rượu.Họ gật đầu ra hiệu cho bà Rice mời bà tới ngồi bên họ. Một trong hai bà bắt đầu nói, bà kia nhìn chằm chằm vào Harold và Elsie. Một nụ cười thoáng hiện trên môi bà ta… một nụ cười ác ý…Bà Rice chăm chú nghe, thỉnh thoảng nói một đôi câu. Harold không hiểu họ nói gì với nhau nhưng thấy sự vui vẻ đã biến mất trên mặt của bà Elsie.Hai bà người Ba Lan đứng lên, sau khi nghiêng mình, họ đi vào khách sạn.- Có vấn đề gì vậy? – Harold bồn chồn hỏi bà Rice.- Hai người đàn bà ấy muốn tống tiền chúng ta. Họ đã nghe thấy mọi chuyện cái đêm hôm ấy. Việc chúng ta muốn bịt kín câu chuyện trở nên trăm lần tồi tệ hơn… - Bà Rice trả lời với giọng thất vọng…Harold Waring đứng bên hồ. Anh bồn chồn đi đi, lại lại hơn một tiếng đồng hồ vì sự thất vọng đã xâm chiếm lấy mình. Anh đến đúng chỗ lần đầu tiên anh gặp hai người đàn bà quái ác đang nắm cuộc sống của Elsie và của anh bằng những móng nhọn của họ.- Quỉ tha ma bắt hai con yêu tinh ấy đi! – Anh quát to.Một tiếng ho nhẹ làm anh quay lại và anh thấy mình đang đứng trước mặt một người đàn ông râu mép rậm rạp. Chắc chắn ông ta đã nghe thấy tiếng kêu của anh và anh thấy khó chịu không biết nói gì ngoài việc chào một ngày tốt lành.- Nhưng hình như cái đó cần cho ông! – Người ấy trả lời bằng tiếng Anh rất rành mạch.- Có nghĩa là… là…- Ông đang có sự lo lắng, thưa ông. Tôi có thể giúp ông được việc gì không?- Ồ! Không! Cảm ơn ông nhiều! Tôi… tôi đi xả hơi!- Nhưng tôi có cảm giác rằng tôi có thể giúp ông được. Tôi không nhầm lẫn, có đúng không, khi nhìn thấy vẻ lo lắng của ông với hai người đàn bà ngồi ở tầng trệt khách sạn trưa nay?Harold nhìn ông ta với vẻ ngạc nhiên:- Ông biết một chuyện gì đó về họ ư? Nhưng trước hêt, ông là ai?- Tôi là Herucle Poirot – Người đàn ông thấp người trả lời như ông là một vị trong hoàng tộc. Chúng ta hãy đi dạo dưới rặng cây và ông hãy kể cho tôi nghe câu chuyện đã xảy ra.Harold không hiểu tại sao mình lại kể mọi chuyện với người mà anh chỉ mới biết một vài phút trước đây. Có lẽ vì thần kinh anh quá căng thẳng…Poirot chăm chú nghe, gật đầu, đôi lúc lắc đầu vẻ nghiêm trang:- Những con chim trên hồ Stymphale, những con quái vật mỏ thép ăn thịt người… phải chúng đã gây ra những việc này – Anh mơ màng nói khi Harold kể xong câu chuyện.Chàng trai nhìn anh với vẻ lạ lùng.- Ông nói gì?- Tôi suy nghĩ, thế thôi. Tôi có cách nhìn sự kiện riêng của mình. Còn ông thật là khó khăn.- Ông nói về người nào vậy?- Việc tống tiền như vậy chỉ là một trò cười. Những con yêu tinh ấy sẽ còn bắt ông nộp tiền, nộp tiền mãi mãi. Chuyện gì xảy ra nếu ông từ chối?- Sẽ mất hết – Harold chua chát trả lời – Sự nghiệp của tôi sẽ sụp đổ và một phụ nữ khốn khổ trước nay không làm hại ai sẽ sống trong cảnh địa ngục. Thượng đế cũng không hiểu ra sao nữa!- Phải, cần làm một cái gì đó.- Cái gì?Hercule Poirot lim dim mắt và một lần nữa Harold nghi ngờ sự thăng bằng của thần kinh người này khi nghe thấy anh ta lẩm bẩm:- Đã đến lúc phải dùng đến những chiếc thanh la bằng đồng.- Ông điên à?- Không. Tôi chỉ cố gắng làm theo Hercule thời xưa. Ông hãy cố chờ một vài tiếng đồng hồ nữa, ông bạn. Ngày mai, chắc chắn là như thế, tôi sẽ giải thoát ông khỏi những tên đao phủ ấy.Harold Waring đi xuống tầng trệt vào sáng hôm sau để tìm Hercule Poirot đang ngồi một mình ở đó. Tự nhiên mặt anh nóng bừng. Anh tiến lại gần người ấy.- Thế nào? – Anh lo ngại hỏi.- Tốt rồi.- Ông muốn nói gì?- Tất cả được giải quyết bằng cách thích hợp.- Nhưng cái gì đã xảy ra?- Tôi đã dùng những chiếc thanh là bằng đồng… Phải, nếu ông thích nghe như vậy, tôi đã gõ lên… Tóm lại, tôi đã đánh điện tín. Những con chim trên hồ Stymphale của ông đã ở một nơi mà chúng không thể gây tội ác được nữa. Thưa ông.- Cảnh sát đã tìm họ? Người ta đã bắt chúng?- Đúng như vậy.Harold thở phào.- Thật là kỳ diệu? Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được… - Anh đứng lên – Tôi phải đi báo tin cho bà Rice và Elsie mới được!- Họ biết rồi.- A! Hay quá! – Anh ngồi xuống – Ông hãy cho tôi biết làm thế nào… Bất chợt anh ngừng nói.Hai người đàn bà mũi như mỏ chim từ con đường dưới hồ đi lên. - … Nhưng ông vừa mới nói với tôi là cảnh sát đã bắt họ rồi?Hercule Poirot theo dõi cái nhìn của chàng trai.- Ô! Những bà kia ư? Nhưng họ hoàn toàn vô tội. Những bà người Ba Lan dòng dõi quí phái. Có thể là diện mạo của họ hơi khó coi, thế thôi.- Nhưng tôi không hiểu!- Không, đúng như vậy. Cảnh sát bắt những người đàn bà khác kia… Mụ Rice xảo quyệt và con bé Elsie khóc sướt mướt kia. Chúng là những con chim săn mồi nổi tiếng. Chúng sống bằng nghề tống tiền, ông bạn thân mến.Harold có cảm giác đất dưới chân anh sụt lở.- Nhưng – Anh nói bằng giọng yếu ớt – Nhưng… người đàn ông… người bị giết thì sao?- Không một ai bị giết cả. Không có người đàn ông nào cả.- Tôi đã nhìn thấy người ấy.- Nhưng không. Mụ Rice với giọng ồm ồm đóng vai nam giới rất giỏi. Mụ đã đóng vai người chồng, đội bộ tóc giả màu nâu vào và hóa trang cẩn thận.Poirot cúi xuống để vỗ nhẹ đầu gối của người ngồi bên cạnh.- … Không được nhẹ dạ, cả tin, ông bạn. Người ta không dễ mua chuộc cảnh sát trong bất cứ quốc gia nào, nhất là trong những vụ giết người! Vì biết cả tiếng Anh và tiếng Pháp nên mụ Rice đã điều hành mọi việc. Cảnh sát đã vào phòng của mụ. Đúng. Nhưng vì chuyện gì thì ông lại không biết. Có thể mụ ta bịa ra chuyện đánh mất một chiếc bàn chải răng hoặc một món đồ nữ trang nào đó. Nhưng ông đã nhìn thấy. Đó là cái chính. Ông đã yêu cầu người nhà gửi tiền đến cho ông và ông đưa tiền cho mụ Rice giải quyết mọi việc! Thế đấy! Những con chim săn mồi ấy không bao giờ thấy no nê. Chúng đã thấy ông ghét hai bà người Ba Lan khốn khổ. Hai bà có cuộc nói chuyện bình thường với mụ Rice nhưng chúng không bỏ lỡ cơ hội để tiếp tục cuộc chơi… Ông còn phải bỏ ra nhiều tiền hơn nữa.Harold phải cố gắng lắm mới hỏi thêm được một câu:- Còn Elsie… Elsie?Hercule Poirot tránh không nhìn mặt anh.- Con bé đóng vai trò của mình rất khéo. Nó thường đóng vai như thế luôn. Đó là một nữ diễn viên giỏi. Nó làm ra vẻ trong trắng… vô tội. Nó biết thức tỉnh những tinh thần hiệp sĩ… Cái đó bao giờ cũng thành công với những người Anh chúng ta.- Tôi sẽ trở lại làm việc và học tất cả những ngoại ngữ của châu Âu. Đây là lần cuối cùng tôi bị lừa dối theo cách đó!Hết 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!