Tử Hàm Yên chọn trúng thanh cổ kiếm tản mát tinh quang chói lọi, cầm cổ kiếm trong tay, trong thân kiếm lập tức phát ra tiên nhạc, tựa như âm thanh thiên nhiên từ truyên chín tầng trời truyền đến.
Nàng thu phục Kiếm Linh của cổ kiếm, cổ kiếm liền thu nhỏ lại bằng một cái kim thêu, sau đó biến mất trong lòng bàn tay nàng.
Bảo Châu Địa Tạng lại chọn thanh phi đao dài nửa thước. Thanh phi đao này không biết sử dụng chất liệu gì, có chút mờ ảo, tựa như là từng giọt nước hội tụ thành lưỡi đao.
Tử Hàm Yên lấy cái áo giáp màu xanh tím còn lại, sau khi mặc vào, nó liền biến thành một bộ khải giáp hộ tâm, hộ bích, bảo vệ chân, chiến ngoa, mũ sắt…
Đây là một bộ áo giáp dành cho nữ, căn cứ theo đường cong của nữ giới mà luyện chế thành.
Sau khi Tử Hàm Yên mặc áo giáp vào, thoạt nhìn thập phần mỹ cảm, toàn thân tản mát bảo quang màu xanh tím.
- Thu!
Tâm niệm Tử Hàm Yên chợt động, áo giáp liền hóa thành một cái thủ trạc, đeo bên tay trái của nàng.
Lần này, Nhạc Minh Tùng quả thực chịu chi, một hơi xuất ra bốn kiện bảo vật Chí Tôn Khí trung phẩm hiếm có, cho dù là Chân Nhân bình thường cũng chưa chắc có được một kiện trong đó.
Sau đó, Nhạc Minh Tùng lại lấy ra một viên Phật châu to bằng nắm tay, đưa cho Ninh Tiểu Xuyên, trên mặt đầy dáng vẻ đau khổ, nói:
- Đây là Cửu Phẩm Hắc Liên mà ngươi nhờ ta sửa chữa, đã sửa xong rồi!
Ninh Tiểu Xuyên nhận lấy viên Phật châu, sau đó thử rót nguyên khí vào bên trong.
Đùng…
Phật châu lập tức xuất hiện hàng loạt đường vân, tản mát sương mù màu đen.
Xoạt...
Phật châu vừa hiện, liền hóa thành một đóa hắc liên.
Hắc liên có tổng cộng 12 cánh hoa, lưu động từng tia Phật quang, phát ra thanh âm hư ảo tựa như vạn Phật tụng kinh, lơ lửng trên hư không, hình thành một đám Phật vân màu đen.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, nói:
- Không phải chỉ có cửu phẩm thôi ư, tại sao bây giờ lại thành thập nhị phẩm rồi?
Nhạc Minh Tùng nói:
- Lúc ta sửa chữa hắc liên, đã luyện chế hắc liên lại một lần nữa, thêm vào ba tòa trận pháp, khiến cho lực phòng ngự của đề thăng một bước dài.
- Trong Chí Tôn Khí trung phẩm, lực phòng ngự của tòa Phật Liên thập nhị phẩm này có thể xem là thượng đẳng. Trước kia, Cửu Phẩm Hắc Liên trong hàng ngũ Chí Tôn Khí trung phẩm, cũng chỉ có thể xem là trung đẳng mà thôi.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Thập Nhị Phẩm Phật Liên, cười nói:
- Nhạc huynh, hôm nay để ngươi tốn kém như vậy, ta quả thật có chút băn khoăn. Ngươi cần gì cứ việc mở miệng.
- Thật ư?
Nhạc Minh Tùng vuốt hai chòm râu trên mép, trong mắt lộ tinh quang.
- Đương nhiên!
Ninh Tiểu Xuyên đáp.
Nhạc Minh Tùng liền nói:
- Ta muốn Kỳ Môn Khí Điển nguyên vẹn.
- Không vấn đề, bây giờ ta sẽ khắc lại toàn bộ Kỳ Môn Khí Điển cho ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên hời hợt nói.
Kỳ Môn Khí Điển chỉ là phần luyện khí trên Kỳ Môn Độn Giáp mà thôi, đối với Ninh Tiểu Xuyên mà nói cũng không có lợi ích gì, bởi vì Ninh Tiểu Xuyên căn bản không muốn tốn hao tinh lực để học tập luyện khí.
Cho đến bây giờ, Ninh Tiểu Xuyên sử dụng Kỳ Môn Khí Điển chỉ vì lợi ích, dùng nó trao đổi để Nhạc Minh Tùng giúp hắn luyện khí.
Tình bạn thành lập dựa trên lợi ích thì vĩnh viễn không thể lâu dài.
Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng cũng có mười năm giao tình, mặc dù Nhạc Minh Tùng từ trước tới nay đều không đáng tin cậy, hơn nữa thân phận cũng rất thần bí, thế nhưng quen biết nhiều năm như vậy, Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy Nhạc Minh Tùng vẫn là một bằng hữu đáng kết giao.
Muốn kết giao với bằng hữu thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không muốn dùng Kỳ Môn Khí Điển để khống chế hắn, cho nên, hắn quyết định sẽ giao trọn vẹn Kỳ Môn Khí Điển cho Nhạc Minh Tùng.
Nhạc Minh Tùng cầm ngọc thư mà Ninh Tiểu Xuyên đưa cho hắn, trong lòng thập phần kích động, khó tin nói:
- Thật sự giao toàn bộ cho ta?
- Thật sự.
Ninh Tiểu Xuyên đáp.
Thực ra, Nhạc Minh Tùng cũng chỉ thuận miệng nói mà thôi, căn bản không ôm hi vọng Ninh Tiểu Xuyên sẽ giao Kỳ Môn Khí Điển trọn vẹn cho hắn.
Thế nhưng, kết quả thường nằm ngoài dự đoán của mọi người, kinh hỉ đến quá bất ngờ.
Nhạc Minh Tùng cầm Kỳ Môn Khí Điển trong tay, say mê nghiên cứu, còn Tử Hàm Yên và Bảo Châu Địa Tạng thì đều đang tế luyện hai kiện Chí Tôn Khí trung phẩm vừa có được.
Ninh Tiểu Xuyên đi tới trước mặt thi thể đầu Thực Binh thú, chuẩn bị rút lấy huyết dịch của Thực Binh thú, sau đó tinh luyện ra “Binh tủy” từ trong huyết dịch.
Thân hình Thực Binh thú cao hơn ngàn mét, giống như một tòa núi sắt. Mỗi tấc thân thể trên người đều là nửa huyết nhục nửa kim loại, muốn chắt lọc được “Binh tủy” từ thi thể của nó, quả thực rất khó.
- Trước tiên phải dùng hỏa diễm để dung luyện Thực Binh thú, sau đó lại chắt lọc “Binh tủy” từ trong dung dịch, như vậy độ khó sẽ giảm xuống rất nhiều.
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Diệt Thế Ma Hỏa, hóa thành một mảnh biển lửa, bao trùm toàn bộ thi thể Thực Binh thú, bắt đầu luyện hóa.
Tại Cấm Địa Bí Phủ.
Thạch Cơ Yêu Hậu ngồi trong một gian thạch ốc rộng rãi hoa lệ, trước người lơ lững một cái gương đồng cổ xưa, tay cầm một cái lược, đang chậm rãi chải chuốt mái tóc trắng trên đầu.
Trong gương đồng là một khuôn mặt mỹ lệ đến mức khiến người ta hít thở không thông, hàng lông mày thon dài, chiếc mũi tinh xảo thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng, da thịt trắng noãn tinh tế tựa như lòng trắng trứng, quả thực rất khó tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt nào.
- Yêu Hậu, Hỏa Xi Vương, Anh Chiêu Vương, Lệ Khâu Vương đều đã chết!
Một con rết đen từ trong hư không sau lưng Thạch Cơ Yêu Hậu chui ra, hóa thành một lão giả có 12 cánh tay, thanh âm khàn khàn nói.
Thạch Cơ Yêu Hậu vẫn chải tóc, cẩn thận quan sát dung nhan của mình, nửa ngày sau mới không nhanh không chậm lên tiếng:
- Tiểu tử nhân loại kia có thể giết chết Phệ Thần Tiểu Thử, cho dù giết được ba tên kia, cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Lão giả có 12 cánh tay hỏi:
- Nếu như Yêu Hậu đã biết rõ bọn chúng không phải là đối thủ của tên nhân loại kia, tại sao còn muốn điều động chúng đi giết hắn?
Thạch Cơ Yêu Hậu mỉm cười nói:
- Thiên Mộng Yêu Hoàng để chúng ta đi tìm Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ, chúng ta tất nhiên không thể không làm gì. Địa Ngô Yêu Hoàng và Lôi Thần Yêu Hoàng đều đến Quy Hư, chúng ta phải chứng tỏ cho bọn chúng biết, chúng ta cũng đang làm việc cho Thiên Mộng Yêu Hoàng.
- Vậy tại sao Yêu Hậu không điều động tồn tại cấp bậc Yêu Vương ra tay để đối phó với mấy tên nhân loại trẻ tuổi kia? Như vậy chẳng phải sẽ rất dễ dàng hay sao?
Lão giả có 12 cánh tay nói.
Thạch Cơ Yêu Hậu lạnh lùng liếc nhìn lão giả kia, cười lạnh nói:
- Sao ngươi biết bổn Hậu không điều động cường giả đi theo?
Lão giả có 12 cánh tay thập phần sợ hãi ánh mắt của Thạch Cơ Yêu Hậu, lập tức cúi đầu, kính sợ nói:
- Thế nhưng, tám vị Yêu Vương mà Yêu Hậu mang theo vẫn còn ở trong Cấm Địa Bí Phủ, không có bất kỳ người nào rời đi, thuộc hạ thật sự rất khó hiểu, chẳng lẽ Yêu Hậu còn mang theo cường giả khác đến Quy Hư?
Mái tóc trắng của Thạch Cơ Yêu Hậu tựa như thác nước, hàng lông mi thoáng rung động, lộ ra nụ cười xinh đẹp không gì sánh được, nàng nói:
- Chẳng lẽ bổn Hậu còn không được tính là cường giả?
Nghe thấy Thạch Cơ Yêu Hậu nói vậy, lão giả có 12 cánh tay lập tức chấn động toàn thân.
- Bách Túc Vương, chân thân của bổn Hậu đã tiến vào Quy Hư, việc lớn việc nhỏ trong Cấm Địa Bí Phủ đều giao cho ngươi phụ trách.
Thạch Cơ Yêu Hậu dứt lời, yêu thân uyển chuyển tú lệ lập tức hóa thành một đám sương trắng, biến mất trong gian thạch ốc.
Đây chỉ là một cái phân thân của nàng mà thôi.
Còn chân thân của nàng thì đã sớm tiến vào Quy Hư rồi.
- Chỉ là mấy tên nhân loại trẻ tuổi mà thôi, tại sao lại khiến chân thân của Yêu Hậu đại nhân đích thân xuất mã? Chẳng lẽ trên người của mấy tên nhân loại trẻ tuổi kia còn cất giấu bí mật khác?
Lão giả có 12 cánh tay thầm nghĩ.
Thực sự rất khó tưởng tượng được một vị Yêu Hậu lại quan tâm đến mấy tên tu sĩ nhân loại trẻ tuổi, quả là kỳ quái vô cùng.
Trong Quy Hư, tại biên giới khu thứ chín.
Thạch Cơ Yêu Hậu đứng trên đỉnh một tòa tế đàn tàn phá, dáng người thập phần hoàn mỹ, ngực eo no đủ, đùi ngọc thon dài, mái tóc trôi bồng bềnh như thác nước, không có chút khuyết điểm nào, tựa như hóa thân của hoàn mỹ.
Nàng nhìn về phía chấn động xa xa, quan sát Ninh Tiểu Xuyên đang sử dụng Diệt Thế Ma Hỏa luyện hóa Thực Binh thú, trong đôi tinh mâu thoáng lộ một tia dị sắc, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên phú thật lợi hại, chỉ mới là Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám đã có thể giao thủ cùng tồn tại cấp bậc Chân Nhân. Nếu để hắn đột phá tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín, e rằng cho dù điều động một vị Yêu Vương ra tay thì cũng không giết được hắn.
Lúc đám người Ninh Tiểu Xuyên tiến vào Quy Hư, Thạch Cơ Yêu Hậu đã đi theo bọn hắn.
Với tu vi của Thạch Cơ Yêu Hậu, nếu như cố ý thu liễm khí tức trên thân, vậy thì đừng nói là đám người Ninh Tiểu Xuyên, mà cho dù là một vị Chân Nhân, cũng không có khả năng phát hiện ra nàng.
Thạch Cơ Yêu Hậu không phải nhìn trúng Ninh Tiểu Xuyên, mà là nhìn trúng “Địa kinh” trên người hắn.
Thế nhưng, trên đường truy đuổi, lại khiến nàng phát hiện một số chuyện.
Trong đó, năng lực luyện khí của Nhạc Minh Tùng, quả thực khiến nàng rất giật mình.
Chính nàng cũng là một cao thủ luyện khí, thế nhưng lại không thể tiện tay lấy ra một đống lớn Chí Tôn Khí trung phẩm như Nhạc Minh Tùng. Đối với tu sĩ nhân loại trẻ tuổi mà nói, đây quả thực là một chuyện quá nghịch thiên.
Nhạc Minh Tùng vốn dĩ đang ngồi trên một tảng đá, nghiêm túc nghiên cứu Kỳ Môn Khí Điển mà hắn vừa có được, đột nhiên sau lưng truyền đến không gian chấn động yếu ớt, tựa như có một bàn tay vô hình đang đặt trên người hắn.
- Cái quỷ gì… Cứu... Mạng…
Nhạc Minh Tùng vốn định hô cứu mạng, thế nhưng đã bị kéo vào trong vòng xoáy, trước mắt đen kịt, sau đó liền rơi thẳng xuống đất.
Nhạc Minh Tùng phát hiện mình xuất hiện tại một mảnh địa vực khác, phóng mắt nhìn quanh, căn bản không thấy thân ảnh đám người Ninh Tiểu Xuyên đâu cả.
Hắn biết rõ bản thân nhất định đã bị một vị cường giả nào đó, cưỡng ép kéo tới một địa vực khác, nơi này có lẽ cách xa chỗ đám người Ninh Tiểu Xuyên mấy trăm dặm, thậm chí mấy ngàn dặm.
- Con bà nó, kẻ nào? Rốt cuộc là kẻ nào dám khi dễ Nhạc gia, chờ xem, Nhạc gia mà không…
Nhạc Minh Tùng đưa mắt nhìn quanh, chợt phát hiện Thạch Cơ Yêu Hậu đứng cách đó không xa.
Mặc dù chỉ mới nhìn thấy bóng lưng tuyệt mỹ của Thạch Cơ Yêu Hậu, thế nhưng hai chân của Nhạc Minh Tùng đã nhũn ra, mất hết sức lực.
Bịch…
Nhạc Minh Tùng trực tiếp quỳ xuống đất, vội vàng nuốt vài ngụm nước bọt, hô lớn:
- Bái kiến Yêu Hậu đại nhân, tiểu nhân thỉnh an Yêu Hậu đại nhân.
Thạch Cơ Yêu Hậu xoay người lại, lộ ra dung nhan tao nhã tuyệt đại, trên người tản mát một luồng yêu khí cuộn trào, hai tay chắp sau lưng, nói:
- Ngươi biết bổn Hậu?
Nhạc Minh Tùng run rẩy nói:
- Yêu Hậu đại nhân uy chấn Bắc Cương, có ai mà không biết? Có ai mà không nhận ra?
Mặc dù Nhạc Minh Tùng quỳ trên mặt đất, thế nhưng đôi tặc nhãn của hắn thì lại đảo tới đảo lui trên đôi chân thon dài tuyết trắng của nàng, Yêu Hậu không giống những nữ tử khác, đôi chân của nàng quả thực đẹp đến mức nghịch thiên, vừa dài lại vừa trắng, mặc dù còn chưa sờ, thế nhưng hắn có thể tưởng tượng được nó nhất định thập phần co giãn.
Thạch Cơ Yêu Hậu nói:
- Ngươi biết bổn Hậu, đáng tiếc là bổn Hậu không biết ngươi. Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta? Ta họ Nhạc, tên Minh Tùng, bản tính thuần lương, ngũ quan đoan chính, làm người trung thực, từ khi hiểu chuyện đến nay, chưa từng vi phạm pháp luật, Yêu Hậu đại nhân, ngài ngàn vạn lần không nên giết ta. Ta trên có mẹ già, dưới có con trẻ, nếu ta chết thì ai chăm sóc mẹ già của ta đây?
Nhạc Minh Tùng quỳ trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết, bộ dạng bi thống, không ngừng dập đầu trước mặt Thạch Cơ Yêu Hậu.