Thần Ma Thiên Tôn

Chương 892: CHƯƠNG 897: TRUNG TÂM CỦA SỰ CHỈ TRÍCH


trước sau

- Đại đệ tử của thiên đế, đó không phải chính là thủy tổ của Thiên Đế Sơn, Thất Huyền Đạo Nhân hay sao?
Trong trận chiến ở Quang Minh Thánh Thổ, Thất Huyền Đạo Nhân, Đàn Càn Hoà Thượng, Phượng Hoàng cùng mất tích. Theo cảm tri của Ninh Tiểu Xuyên với khí tức của Thiên Đế Nhận thì Đàn Càn Hoà Thượng đã trốn về Tây Phương. Bản lĩnh chạy tháo mạng của tên hoà thượng đó quả thật là nhất đẳng rồi.
Không ngờ Thất Huyền Đạo Nhân lại bị giam trong thiên lao của Yêu Tộc Thánh Quốc.
Còn Phượng Hoàng thì đi đâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Kim Giác, ngươi mở cửa, ta muốn gặp vị tiền bối đó.
- Chỉ là một lão đạo, có gì đáng gặp chứ?
Tuy nói vậy nhưng Kim Giác Yêu Vương vẫn mở cửa.
Tiểu Hồng theo sau Ninh Tiểu Xuyên vào trong cánh cửa, quả nhiên thấy Thất Huyền Đạo Nhân bị nhốt ở chính giữa một cái ngọc thạch đài tròn.
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi tới rồi!
Lão đạo ở giữa ngọc thạch đài chậm rãi mở mắt, nở nụ cười hiền hoà.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Vừa rồi là thủy tổ cố ý truyền thần niệm để dẫn vãn bối tới đây?
Thất Huyền Đạo Nhân khẽ gật đầu, giống như một vị thần tiên phong đạo cốt, ngồi giữa ngọc thạch đài, tâm cảnh bình tĩnh, ánh mắt sâu xa, không giống như một tội đồ đang bị giam cầm mà như đang bế quan ngộ đạo.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Nhưng đáng tiếng tu vi của vãn bối quá yếu, không thể cứu thủy tổ ra khỏi đây.
Thất Huyền Đạo Nhân vui vẻ nói:
- Không cần phải bận tâm nhiều, bị giam cầm ở đây ngược lại có thể khiến tâm tĩnh tại, lĩnh ngộ đại pháp. Ninh Tiểu Xuyên, lão hủ đã nghe Linh Hư nhắc tới ngươi. Nó nói ngươi là thiên kiêu kiệt xuất nhất sau Thiên Đế. Khi ở Thiên Đế Sơn nó từng cực lực tiến cử ngươi, muốn lão hủ nhận ngươi làm đệ tử thân truyền.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Không ngờ tại hạ lại nhận được sự coi trọng của Tuyết cô nương như vậy. Chỉ đáng tiếng ta đã khiến cô nương và thủy tổ thất vọng. Giờ ta đã không còn là đệ tử Thiên Đế Sơn nữa mà là Diệt Nhân Vương dưới trướng của Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Thất Huyền Đạo Nhân cười, lắc đầu nói, giống như có thể nhìn thấu Ninh Tiểu Xuyên:
- Lão hủ đã sống một vạn bảy trăm sáu mươi năm, đã thấy vô số người rồi, tuyệt đối không nhìn nhầm. Ngươi chọn đi theo yêu tộc chắc chắn có lý do riêng. Quyết định được như vậy cho thấy ngươi là người có thể chịu được sự chửi bới, nhục mạ của người đời. Cho dù có trở thành trung tâm của sự chỉ trích, kẻ địch của cả thế gian, thì ngươi vẫn có thể ung dung đối mặt. Điều này ai có thể sánh được?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Có lẽ thủy tổ hiểu nhầm rồi. Vãn bối thật sự đi theo Thiên Mộng Yêu Hoàng, không có bất cứ ý đồ gì khác với yêu tộc. Nếu nhân tộc có người chửi ta đương nhiên ta sẽ khiến hắn tan thành trăm mảnh, căn bản không thể nào ung dung đối mặt.
Thất Huyền Đạo Nhân nói:
- Nếu tất cả người trong thiên hạ đều chửi ngươi, thậm chí tấn công bằng hữu và người thân của ngươi. Lẽ nào ngươi sẽ giết hết thiên hạ.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc, nói:
- Đã tới nước này rồi thì ta sẽ không quay lại nữa. Thủy tổ, vãn bối cáo từ!
Thất Huyền Đạo Nhân nhìn bóng lưng Ninh Tiểu Xuyên kiên nghị bước đi, nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, con đường Chí Tôn luôn gian khổ, bước qua bao nhiêu xương trắng. Nhưng những khó khăn, những lời nhục mạ ngươi đang gặp phải đều đang rèn luyện tâm tính cho ngươi, khiến ngươi có khả năng thấu hiểu triệt để ý nghĩa của Chí Tôn hơn người khác. Chí Tôn, không phải là sự cường đại của sức mạnh, mà là của nội tâm, kiên định không lay chuyển.
Ninh Tiểu Xuyên không hề quay đầu lại, vẫn kiên quyết đi ra khỏi cửa.
- Ngốc nghếch, ngốc nghếch! Đây là con đường khiến mọi người trở mặt, người thân rời xa. Ngươi muốn giành sự sống cho nhân tộc thiên hạ, nhưng người trong thiên hạ có hiểu cho ngươi không?
Thất Huyền Đạo Nhân lắc đầu thở dài, rồi nhắm mắt lại.
- Ninh Tiểu Xuyên, ta thấy lão đạo đó nói có lý. Chúng ta về nhân tộc có lẽ sẽ bị chửi chết, còn cả Thiến Thiến, Hinh Nhi, có lẽ bọn họ sẽ thất vọng và đau khổ lắm khi có tình nhân và ca ca là phản đồ như ngươi.
Tiểu Hồng đuổi theo phía sau Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên đi rất nhanh ra khỏi yêu tộc.
Tiểu Hồng nói tiếp:
- Đương nhiên ta vẫn luôn hiểu ngươi, dù gì những truyền nhân và chưởng giáo thánh thổ ở Trung Thổ cũng quá đáng, bỉ ổi, ức hiếp người quá mức. Nếu là ta cũng sẽ chọn đi theo yêu tộc.
- Đừng nói nữa!
Ninh Tiểu Xuyên nhắm mắt, trầm giọng nói.
Tiểu Hồng lập tức ngậm miệng, Ninh Tiểu Xuyên chưa từng hung dữ như vậy với nàng.
Mãi lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên mới nói:
- Tiểu Hồng, ngươi không phải nhân loại, cũng không phải yêu tộc, thậm chí không có cha mẹ và người thân, có những thứ không thể giải thích rõ với ngươi được.
Tiểu Hồng thấy Ninh Tiểu Xuyên không ổn, cẩn thận tiến lại, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay Ninh Tiểu Xuyên, đôi mắt trong veo nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi yên tâm, cho dù ngươi có bị tất cả mọi người quay lưng lại, bị tất cả chỉ trích thì ta cũng sẽ ở bên ngươi. Ta biết ngươi chưa bao giờ thay đổi mà.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt dần dịu lại, khẽ xoe đầu Tiểu Hồng:
- Đi thôi, chúng ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Vừa về Diệt Nhân Vương động phủ, Ly Vẫn yêu thị của Thiên Mộng Yêu Hoàng liền khí thế hung hăng tới nói:
- Diệt Nhân Vương, ngươi vừa tới yêu ngục?
Ly Vẫn yêu thị lơ lửng phía trên động phủ, mái tóc dài xoã ra, yêu khí lưu động quanh thân người, toả ra khí thế vô cùng cường đại, nắm giữ toàn bộ không gian Diệt Nhân Vương động phủ.
Những nô bộc trong động phủ đều sợ đến quỳ mọp dưới đất, có cảm giác như đại nạn đang tới.
- Hắn dám lén lút tới yêu ngục, chết chắc, chết chắc rồi. Chúng ta đều bị hắn hại chết rồi!
Kỷ Việt quỳ dưới đất, toàn thân mồ hôi tuôn như mưa, run cầm cập.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi bên huyết hà mà không có thấy bất ngờ chút nào.
Với tu vi của Thiên Mộng Yêu Hoàng, đương nhiên có thể cảm tri được nhất cử nhất động của hắn.
Ninh Tiểu Xuyên trấn tĩnh như không:
- Đúng vậy, đúng là ta đã tới yêu ngục.
Ly Vẫn yêu thị lạnh giọng:
- To gan, yêu ngục trọng địa, là nơi ngươi được tới sao?
- Giờ ta là thuộc hạ của Thiên Mộng Yêu Hoàng, tới yêu ngục gặp bằng hữu nói chuyện xưa, lẽ nào là sai?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Ly Vẫn yêu thị vung tay, trên hư không hiện ra một tấm gương tròn.
Trên đó là cảnh Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương gặp nhau.
- Lại còn muốn cứu trọng phạm của yêu tộc. Gan ngươi thật không nhỏ!
Ly Vẫn yêu thị bùng phát sát khí, hàn khí bắn ra từ hai mắt.
Ninh Tiểu Xuyên đáp:
- Là bằng hữu, gặp nàng ta trong thiên lao, nói lời như vậy an ủi để nàng ta có hy vọng thoát khỏi thiên lao, cũng sai sao? Ta vốn không ra tay cứu họ, nhưng ngươi lại định tội đó cho ta. Cách làm ngu muội như vậy rốt cuộc là ý của ngươi hay của Thiên Mộng Yêu Hoàng đại nhân vĩ đại.
- Ngươi muốn chết?
Ly Vẫn yêu thị phẫn nộ, bàn tay thành móng vuốt sắc nhọn, bề mặt da mọc một lớp vảy dày đặc.
Ngay cả Yêu Hoàng, Yêu Hậu cũng không dám nói kiểu đó với nàng ta, tiểu tử nhân loại này là cái thá gì?
Ly Vẫn yêu thị định ra tay giết Ninh Tiểu Xuyên thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng của Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Rồi Ly Vẫn yêu thị có phần không cam tâm nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lớp vảy trên tay biến mất, lạnh giọng nói:
- Lần này coi như ngươi vận khí tốt. Thiên Mộng Yêu Hoàng đại nhân bảo ngươi tới yêu điện.
Ninh Tiểu Xuyên thầm thở phào, cửa ải này coi như đã qua được rồi.
Ninh Tiểu Xuyên và Ly Vẫn yêu thị lập tức tới yêu điện của Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Đứng bên ngoài yêu điện, một người một yêu cùng cúi người:
- Thuộc hạ bái kiến Thiên Mộng Yêu Hoàng đại nhân!
- Vào đi!
Giọng Thiên Mộng Yêu Hoàng từ bên trong vọng ra.
Ninh Tiểu Xuyên và Ly Vẫn yêu thị bước vào trong yêu điện, chỉ thấy Thiên Mộng Yêu Hoàng ngồi phía trên, không gian xung quanh là một vùng hỗn độn, tạo cảm giác như Thiên Mộng Yêu Hoàng đang ngồi trong vũ trụ, cách Ninh Tiểu Xuyên và Ly Vẫn rất xa xôi.
Đó chính ảo giác mà chỉ những người ở trình độ huyền diệu trong huyền diệu mới tạo ra được.
Giống như phàm nhân gặp thần linh, cho dù thần linh đứng ngay trước mặt thì hắn cũng cảm thấy thần linh ở xa tít tắp, không thể tới gần.
Bất luận là Thạch Cơ Yêu Hậu hay Thất Huyền Đạo Nhân, thua kém Thiên Mộng Yêu Hoàng không chỉ một hai bước mà là cả mười vạn tám nghìn dặm. Cho dù họ có cường đại tới mức nào thì vẫn dừng lại ở tầng thứ phàm nhân, còn Thiên Mộng Yêu Hoàng thì đã bước lên mức thần linh rồi.
Thiên Mộng Yêu Hoàng nói:
- Sau lần thảo phạt gần đây, cả Bắc Cương biến mất gần hết các nền văn minh nhân loại. Tiếp theo, các vị Yêu Hoàng, Yêu Hậu sẽ tập trung gặp đại quân yêu thú ở Bắc Cương để đi thảo phát Trung Thổ. Chỉ cần giết hết được nhân loại ở Trung thổ thì cả Thiên Hư Đại Lục sẽ là lãnh địa của yêu tộc.
- Giờ giữa Bắc Cương và Trung Thổ chỉ còn một toà Thánh Thổ duy nhất là Cửu Thiên Các. Ninh Tiểu Xuyên, bản hoàng muốn phát ngươi đi thảo phạt Cửu Thiên Các, bắt buộc phải giết hết tu sĩ Cửu Thiên Các. Đồng thời còn phải áp giải toàn bộ nhân loại được Cửu Thiên Các quản lý tới Đại Mộng Trạch làm tế phẩm hiến tế Yêu Thần. Đây là nhiệm vụ đầu tiên bản hoàng giao cho ngươi, ngươi có thể hoàn thành không?
Ly Vẫn yêu thị cười khảy, nàng ta không tin Ninh Tiểu Xuyên lại dám làm trái lệnh Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Chỉ cần Ninh Tiểu Xuyên dẫn đại quân yêu thú công phá Cửu Thiên Các, áp giải hàng tỷ người dưới sự quản lý của Cửu Thiên Các làm tế phẩm cho Yêu Thần thì nghĩa là Ninh Tiểu Xuyên sẽ hoàn toàn đối lập với nhân tộc, trở thành tội nhân của nhân tộc, bất cứ ai cũng sẽ coi hắn là kẻ thù.
Cho dù trước kia hắn theo yêu tộc là giả thì sau này cũng buộc phải ở lại yêu tộc, ngoan ngoãn làm việc cho yêu tộc, vì ở nhân tộc đã không còn chỗ đứng cho hắn nữa rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Thuộc hạ cho rằng việc này không thoả đáng.
Ly Vẫn yêu thị đợi chính là câu này của Ninh Tiểu Xuyên, nàng ta liền nói:
- To gan! Ninh Tiểu Xuyên, ngay cả Thiên Mộng Yêu Hoàng đại nhân ngươi cũng dám nghi ngờ, lẽ nào ngươi muốn làm trái lệnh Yêu Hoàng đại nhân?
Ninh Tiểu Xuyên gườm gườm nhìn Ly Vẫn:
- Ngu ngốc!
Ly Vẫn yêu thị nổi điên, lập tức định ra tay chém Ninh Tiểu Xuyên thành trăm mảnh. Nàng ta vẫn luôn thấy Ninh Tiểu Xuyên chướng mắt, nếu không phải Thiên Mộng Yêu Hoàng giữ lại mạng cho hắn thì nàng ta đã ngấm ngầm giết hắn rồi.
- Ly Vẫn, ngươi lui xuống, để hắn nói.
Thiên Mộng Yêu Hoàng nói.
- Vâng.
Ly Vẫn yêu thị thu tay về, nghiến răng trừng mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lùi sang một bên yêu điện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!