Trâm Phượng Hoàng vừa xuất hiện, tất cả khách nhân đều đỏ mắt. Từng cỗ ghen tỵ cháy hừng hực, giống như muốn đem Phượng Vũ Hoành và Bộ Nghê Thường thiêu cháy thành tro bụi.
Ai nấy đều biết trâm Phượng Hoàng có ý nghĩa như thế nào, đã truyền qua mấy đời, trước đó đã có sáu vị Hoàng hậu mang qua, nếu ai có nó, thì không phải tương đương với việc bố cáo với thiên hạ rằng nàng chính là Hoàng hậu tương lai sao.
Nhưng hai người trên sân này...
Trong lúc nhất thời, đám người xôn xao nghị luận.
Phượng gia cô nương hứa hôn với Cửu Hoàng tử, Bộ gia cô nương hứa hôn với Tứ Hoàng tử, mọi người đều biết Cửu Hoàng tử đánh trận bị thương, người nối dõi vô vọng, Hoàng vị không thể giao cho người như vậy.
Như vậy...
Đám người bắt đầu quay đầu nhìn về phía Tứ Hoàng tử Huyền Thiên Dịch.
Chẳng lẽ Hoàng thượng vừa ý Tứ Hoàng tử? Chắc chắn là vậy, bằng không Hoàng thượng sẽ không hứa hôn chất nữ của Bộ Quý phi cho hắn, huống chi, thân sinh ca ca của Bộ Nghê Thường đang đóng quân ở phía đông, nắm trong tay một phần tư binh quyền Đại Thuận!
Phượng Cẩn Nguyên siết chặt quả đấm, hắn không ngờ sự việc sẽ diễn biến như thế này, Hoàng thượng vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng, lẽ nào ngay đêm nay, muốn dùng phương thức này làm sáng tỏ mọi thứ Nhưng Phượng gia của hắn chọn Tam Hoàng tử! Nếu đúng như vậy, Phượng gia phải làm sao?
Hắn theo bản năng nhìn về phía Tam Hoàng tử Huyền Thiên Dạ, đã thấy gương mặt của người nọ vẫn như cũ, không bị việc Thiên Vũ Đế ban thưởng mà thay đổi cảm xúc, thậm chí còn khẽ gật đầu với hắn một cái, nói hắn yên tâm.
Tâm của Phượng Cẩn Nguyên dần thu lại.
Đúng! Hắn quá gấp gáp, đương kim Thánh thượng mới ngoài năm mươi, dù cho lập Thái tử, cũng có rất nhiều cơ hội trở mình. Đã lựa chọn, thì Phượng gia không còn đường lui, giống như các nhà quyền quý khác, mỗi người đều có đảng phái riêng, chỉ đành thận trọng từng bước, không có đường thì cũng phải tìm cách mở đường ra.
Phượng Cẩn Nguyên đã suy nghĩ cẩn thận, nhưng vẫn có người rất gấp gáp. Người này không phải là ai khác, chính là người được Tử Dương đạo trưởng nói rằng là Phượng mệnh, Phượng Trầm Ngư.
Trâm Phượng Hoàng, dưới cái nhìn của nàng thì đólà đồ vật của nàng, sao có thể rơi vào tay người khác? Nàng gấp đến nỗi sắp nhảy dựng lên, nhưng bây giờ thân phận của nàng là nô tỳ của Thanh Nhạc, lấy đâu ra cái quyền được giậm chân. Huống chi Bộ Nghê Thường cùng Phượng Vũ Hoành so bắn tên, không phải đánh đàn, nàng tuy có tư cách tham dự, nhưng có thể làm gì? Còn chưa biết có kéo được cây cung hay không, chứ đừng nói là phải bắn tên ra.
Phượng Trầm Ngư tức giận đến ánh mắt cũng phun lửa được, mặt cũng biến dạng, Thanh Nhạc nhắc nhở nàng. “Chú ý thân phận của ngươi.” Nàng cắn răng, cố nén đè lửa giận trong lòng xuống, không thể không cúi đầu. Vào giờ phút này, nàng hận chết mẫu thân của nàng là Thẩm thị, nếu chẳng phải do ác phụ kia, làm sao đến mức nàng không thể vào cung trong vòng năm năm? Làm sao đến mức vào cung cũng không thể quang minh chính đại đứng trước mặt mọi người? Phượng Trầm Ngư nàng là mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, lại rơi vào kết quả như thế này, thật không cam lòng!
Tứ Hoàng tử Huyền Thiên Dịch nguyên bản vẫn còn chê trách ngôn ngữ khích tướng của Phượng Vũ Hoành đối với Bộ, nhưng ai mà nghĩ được sự việc thay đổi trong nháy mắt, một trận tỷ thí thông thường, lại có trâm Phượng Hoàng làm phần thưởng, ý nghĩa đã không còn giống như trước.
Huyền Thiên Dịch thật muốn khen ngợi Bộ Nghê Thường, nha đầu này chính là phúc tinh của hắn! Nếu như Bộ Nghê Thường thật sự có thể lấy được trâm Phượng Hoàng, vậy thì tương đương với việc thê tử chưa cưới của hắn là Hoàng hậu tương lai. Tuy cho tới nay cũng không cảm thấy Hoàng thượng coi trọng hơn, nhưng Huyền Thiên Dịch bắt đầu ảo tưởng có lẽ Phụ hoàng vừa ý mình, bằng không sẽ không dùng trâm Phượng Hoàng làm phần thưởng trong trận tỷ thí chỉ có hai người, Lão Cửu đã bị thương, người nối dõi vô vọng, thì ra Phụ hoàng vừa ý hắn, vẫn luôn vừa ý hắn!
Huyền Thiên Dịch càng nghĩ càng kích động, thần thái rạng rỡ, ánh mắt nóng rực đến gần như có thể bay ra một con rồng! Hắn luôn mong đợi ngôi vị Hoàng đế kia, bây giờ lại thấy mọi việc tiến triển tốt như vậy. Không khỏi nhìn về phía Bộ Nghê Thường, khen thưởng cùng khích lệ nàng.
Thế nhưng Bộ Nghê Thường rất lo sợ!
Bốn mươi bước nàng còn nắm không chắc, Phượng Vũ Hoành lại muốn bắn một trăm bước.
Mắt nhìn Thái giám kia dời bia ngắm ra xa hơn một trăm bước, nàng còn chẳng nhìn thấy hồng tâm, nói gì đến việc bắn? Một cô nương thì có thể dùng bao nhiêu khí lực? Tuy từ nhỏ nàng đã luyện cưỡi ngựa bắn cung, nhưng đến cùng vẫn không thể có công phu như nam nhân, Phượng Vũ Hoành, đây là đang dùng nàng làm trò tiêu khiển sao?
Nàng liếc xéo, đã thấy Phượng Vũ Hoành nhìn bia ngắm được Thái giám dời ra phía sau, gật đầu, khá hài lòng nói. “Tạm được, dù sao cũng chỉ là một trận tỷ thí, ta cũng sẽ không yêu cầu nhiều.”
Bộ Nghê Thường gần như bị nàng làm cho tức hộc máu.
Nàng không tin nàng bắn thua Phượng Vũ Hoành, một tiểu thư nhà quan văn chẳng lẽ có thể mạnh hơn nàng? Nếu cả hai người đều bắn không trúng, thì chẳng qua là so xem ai bắn xa hơn thôi.
Vừa nghĩ như vậy, Bộ Nghê Thường sinh ra mấy phần niềm tin, một lần nữa nhấc cung trong tay lên, nói với Phượng Vũ Hoành. “Phượng tiểu thư, bắt đầu được chưa?”
Phượng Vũ Hoành gật đầu. “Mời người lớn tuổi trước.”
Phụt!
Mọi người bật cười.
Hoàng hậu cũng nhíu mày. “Thật sự giống Minh Nhi!”
Bộ Nghê Thường cảm thấy đây chẳng qua là chiến thuật của Phượng Vũ Hoành, muốn nhiễu loạn tâm của nàng, để nàng khiến nàng không thể phát huy hết sức.
Nàng cười lạnh một tiếng, trong lòng thầm mắng Phượng Vũ Hoành nông cạn.
Sau đó giương cung, gần như không nhìn thấy bia ngắm ở đằng xa, thở sâu, rốt cuộc cũng điều chỉnh tâm tư đến trạng thái tốt nhất, sau đó giương cung lên, lắp tên, chỉ nghe “xoạt” một tiếng, một mũi tên nhọn bắn ra khỏi cung, đi thẳng đến hồng tâm.
Hô hấp của tất cả mọi người gần như dừng lại, ánh mắt thuận theo mũi tên mà đi.
Bộ Nghê Thường trong lòng yên lặng khẩn cầu tên kia có thể bắn đi xa thêm chút nữa, nàng đã dùng khí lực lớn nhất, thậm chí còn xem nhẹ việc nhắm trúng, chỉ vì có thể để mũi tên bắn đi xa nhất có thể.
Nhưng tiễn đi được tầm sáu mươi bước đi rơi xuống.
Đám người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy mấy tên thị vệ chạy lên trước, kiểm tra rồi báo lại với Thiên Vũ Đế. “Bẩm Hoàng thượng, sáu mươi ba bước, lệch khỏi hồng tâm một thước ba trượng.”
Phụt!
Huyền Thiên Minh không khách khí chút nào cười ra tiếng, Huyền Thiên Lăng cũng cười, chỉ là hắn là người sống phúc hậu, không có cười lớn như Huyền Thiên Minh.
Nhưng không cười lớn vẫn là cười, sắc mặt Bộ Nghê Thường rất khó coi, mặt Huyền Thiên Dịch cũng đen kịt lại. “Nhị ca và Cửu đệ không bằng nhìn thử tài bắn cung của Phượng gia cô nương đã, rồi giễu cợt tiếp cũng không muộn.”
Huyền Thiên Minh gật đầu. “Đúng, chờ Hoành Hoành nhà chúng ta bắn trúng, bổn Vương cười tiếp vẫn còn kịp.”
Huyền Thiên Dịch gần như muốn nói hắn bị thần kinh rồi, khoảng cách xa như vậy, nam tử tập võ còn chưa chắc bắn được, nha đầu Phượng gia kia có thể thành công mới lạ.
Nhưng dáng vẻ của Huyền Thiên Minh vẫn rất sung sướng tự đắc, đối với Phượng Vũ Hoành, tuy hắn cũng cảm thấy hành động lần này quá mạo hiểm, nhưng nha đầu kia chưa bao giờ mạnh miệng, chỉ cần nàng có thể nói ra, thì chắc chắn có biện pháp làm được.
Về điểm này, Huyền Thiên Hoa cũng rất tin tưởng Phượng Vũ Hoành, mở miệng khuyên Huyền Thiên Dịch một câu. “Tứ ca lại xem thử đi, sẽ được biểu diễn một màn bắn cung đặc sắc.”
Huyền Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng ,không thèm nhắc lại, lúc mọi người đưa mắt nhìn sân so tiễn, Phượng Vũ Hoành đã cầm cây cung trong tay.
Nàng nhỏ hơn Bộ Nghê Thường hai tuổi, nữ hài tử đang phát triển, kém một tuổi là kém nhiều lắm rồi, thế nên lúc nàng nhấc cung lên, khiến cho người ta có một cảm giác, Bộ Nghê Thường kia bắt nạt tiểu hài tử.
Phượng Cẩn Nguyên nhìn thẳng, lo lắng, hắn không lo Phượng Vũ Hoành không bắn trúng, ngược lại, hắn bắt đầu e ngại, nhỡ Phượng Vũ Hoành bắn trúng thì sao?
Ám vệ của hắn đã nói với hắn, Phượng Vũ Hoành có công phu, mà không hề yếu. Không chỉ không yếu, thậm chí quỷ dị đến mức những ám vệ kia cũng nhìn không ra.
Tuy Phượng Cẩn Nguyên bình thường không hiểu rõ Phượng Vũ Hoành, nhưng có một điểm ở Phượng Vũ Hoành đi hắn hiểu rất rõ: Nha đầu này chưa bao giờ mạnh miệng.
Lời Phượng Vũ Hoành đã nói ra, hắn chắc chắn, mũi tên này của Phượng Vũ Hoành sẽ thành công. Cho nên hắn gấp gáp, nếu như trâm Phượng Hoàng thực sự thuộc về Phượng Vũ Hoành, thì Hoàng thượng rốt cuộc đang có ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn nhường Hoàng vị cho Cửu Hoàng tử?
Tâm tư còn đang rối loạn, Phượng Vũ Hoành bên kia đã bắt đầu lắp tên.
Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là, Phượng gia Nhị tiểu thư không chỉ lắp một tên, nàng cư nhiên lắp một lần ba mũi tên!
Đây là muốn làm gì?
Huyền Thiên Minh híp mắt lại, hắn dường như đã đoán được dụng ý của nha đầu này.
Phượng Vũ Hoành nhếch môi, đưa cho Huyền Thiên Minh một ánh mắt yên tâm, sau đó kéo căng cung, ngắm tới bia ngắm ấy trong chốc lát, năm giây, “xoạt” một tiếng, ba tiễn cùng phát.
Không khí của hiện trường nóng lên đến cực điểm, Bộ Nghê Thường gần như cho rằng Phượng Vũ Hoành nhất định thất bại, ba mũi tên cùng bắn ra không thể bay xa hơn mũi tên của nàng.
Nhưng... Những nam tử am hiểu về tiễn thuật cùng Nhậm Tích Phong đã học võ từ nhỏ thì lại nhìn ra kỹ thuật này.
Chỉ thấy thời điểm bắt đầu thì ba mũi tên kia cùng sát cánh, nhưng được hai mươi bước thì bất chợt chia ra làm ba đoạn. Tốc độ có chút chênh lệch, tức khắc đã tự điều chỉnh xong.
Ánh mắt Thiên Vũ Đế sáng ngời, nhìn ba mũi tên tách ra, cả người bắt đầu run rẩy.
Hoàng hậu tất nhiên không hiểu về tiễn thuật, nhưng dưới sự chấn động của Thiên Vũ Đế cũng bắt đầu khẩn trương.
Huyền Thiên Dịch chỉ cảm thấy tình hình dường như không đúng lắm, ba mũi tên của Phượng gia cô nương quá mức quỷ dị, cảm giác nguy hiểm vội vã đột kích, trực giác nói cho hắn biết, Bộ Nghê Thường có lẽ sẽ thua.
Lúc này, thanh âm của Huyền Thiên Minh vang lên, lần đầu tiên không có thái độ lười biếng, trái lại là mười phần hứng thú, nhìn theo mũi tên, như giải thích cho mọi người về quy tắc của ba mũi tên. “Tam tiễn cùng phát, hai mươi bước đầu chia ba đoạn, tiễn đầu mạnh, tiễn hai nhanh, tiễn ba mạnh. Thuận theo hai mươi bước, bốn mươi bước đầu, tiễn đầu yếu dần, hai tiễn theo đuôi, trợ thế tiễn đầu.”
Ba mũi tên của Phượng Vũ Hoành giống như có đôi tai dài, thật sự đi theo đúng đường Huyền Thiên Minh nói, tiễn hai thoáng cái đã đuổi kịp tiễn đầu. Tốc độ vốn đang chậm lại chuyển thành nhanh, mà tiễn ba phía sau vẫn duy trì tốc độ.
Huyền Thiên Minh tiếp tục nói. “Sáu mươi bước, tiễn đầu chậm dần, mượn nhờ lực từ tiễn hai đẩy thêm mười bước. Bảy mươi bước, tiễn hai yếu, tiễn ba còn lực, đẩy tiễn hai, công tiễn đầu, tiễn đầu từ yếu thành mạnh. Tiễn hai, tiễn ba, rơi.”
Một chữ “rơi” vừa rời khỏi miệng hắn, hai mũi tên phía sau cùng nhau rơi xuống, cuối cùng còn lại tiễn đầu vẫn duy trì tốc độ tiến lên phía trước.
“Tám mươi bước, chín mươi bước, trúng!” Huyền Thiên Minh vừa dứt lời, mũi tên kia đã ghim chặt lên bia ngắm, không nghiêng lệch, chính giữa hồng tâm!