Mọi người trầm mặc.
Phượng Vũ Hoành, ngươi muốn có y phục thì phải kiên định!
Thẩm thị tất nhiên hiểu rõ cái khái niệm “y phục phai màu” này là gì, Lý ma ma đã nói qua với nàng, Mãn Hỉ đang mặc y phúc kia tới, nàng lúc ấy còn chưa tỉnh ngủ, nghe Lý ma ma nói như thế, trong nháy mắt lấy lại tinh thần, nhanh chóng đến Thư Nhã viên.
Thế nhưng, nói y phục bên chỗ nàng cũng bị phai màu là thế nào?
Thẩm thị uốn éo đầu, nhìn Phượng Vũ Hoành đang nghiên cứu cổ áo của Kim Trân. Nàng bực mình, cũng đi đến nhìn.
Quả nhiên, không nhìn kỹ cũng không phát hiện, trên cổ Kim Trân hơi hồng, nàng lúc trước cũng không nhìn kỹ nha đầu này, sao mới cuối hè mà đã mặc xiêm y cao cổ?
Kim Trân tất nhiên hiểu rõ Phượng Vũ Hoành nhìn thấy gì, chỉ là nàng căn bản không nghĩ đến đôi giày ném đi tối qua cũng là do Phượng Vũ Hoành nhặt, chỉ nghĩ Phượng Vũ Hoành nhìn thấy dấu hôn kia, cố ý kéo cổ áo nàng xuống. Xem ra trước đây tất cả mọi người đều coi thường vị Nhị tiểu thư này, hoặc là giống như Lý ma ma nói, Nhị tiểu thư ở trong núi vài năm, hoàn toàn thay đổi tính khí.
Nàng muốn trốn, thế nhưng lùi một bước, Phượng Vũ Hoành liền tiến một bước, đến khi Kim Trân bị ép đến góc bàn không còn đường trốn, lúc này mới hỏi. “Kim Trân cô nương, nếu không phải xiêm y phai màu, thế đây là cái gì? Là bệnh sởi sao? Vậy phải mời đại phu đến xem thử!”
Kim Trân bị doạ đến run rẩy toàn thân, theo bản năng nói. “Không thể mời đại phu!” Chuyện cười, ánh mắt của đại phu là cái gì, liếc mắt một cái liền nhận ra. Nàng chỉ là nha hoàn, dù là nhất đẳng cũng chỉ là một nha hoàn, đại phu đương nhiên sẽ không nể mặt. Vừa nghĩ tới đó, Kim Trân lập tức đổi giọng. “Là do xiêm y phai màu.”
Thẩm thị hét lên. “Ta lúc nào để cho ngươi mặc xiêm y phai màu?”
Trầm Ngư nhanh chóng nhéo nàng, sau đó giảng hoà. “Không thể là do mẫu thân, chắc là đồ trong công trung có vấn đề, không bằng đi đổi lại.”
Ánh mắt Phượng Vũ Hoành cong lên, kiếp trước có nghe qua hố cha, bây giờ có Thẩm thị là hố nữ. Phượng Trầm Ngư từ nhỏ đến lớn đều phụ trách việc giảng hoà cho nàng, cũng thật mệt mỏi.
Không để ý đến Kim Trân. Mục đích đã đạt được, người khác nàng mặc kệ.
Kim Trân run rẩy trở lại giữa phòng, thấy chư vị chủ tử đều nhìn nàng, nhất thời phát hoảng, quỳ sụp xuống. “Là nô tỳ sai, là nô tỳ mặc y phục không nhìn kỹ, nô tỳ sẽ trở về đổi bộ khác.” Nói xong liếc nhìn Đại phu nhân, thấy đối phương vẫn là bộ dạng giương cung bạt kiếm, lại hướng ánh mắt sang Phượng Trầm Ngư xin giúp đỡ.
Phượng Trầm Ngư thay Thẩm thị gật đầu. “Vậy mau trở về đổi đi.”
Thẩm thị trừng Kim Trân, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống. Kim Trân lui ra ngoài, chỉ sợ nói thêm nữa sẽ bị phạt, không khỏi hận Lý Trụ vài phần.
Nháo loạn như thế, chuyện xiêm y dù thế nào cũng không che đậy được.
Lão thái thái biết rõ trong lòng là Thẩm thị làm chuyện không tốt, chỉ không thể ngờ Phượng Vũ Hoành nói mấy câu, liền làm cho nàng không mở miệng được, cũng may là Trầm Ngư nói đỡ, không để Thẩm thị quá mất mặt.
Lão thái thái sờ sờ niệm châu trong tay, sự không thoải mái trong lòng lập tức giảm nhẹ. “Trầm Ngư nói rất đúng, nhất định là trong công trung xảy ra vấn đề. Thẩm thị, ngươi là đương gia chủ mẫu, chuyện này cứ giao cho ngươi xử lý. Mặt khác, hôm nay phải cấp lại y phục cho A Hoành cùng Tử Duệ, nếu làm ngay không kịp thì đi ra ngoài mua vài bộ, cũng không thể để A Hoành mặc y phục cũ đi khắp nơi, ném hết mặt mũi của Phượng phủ đi.”
Thẩm thị khẽ cắn răng, không cam lòng nói. “Vâng, tức phụ hiểu rồi, lập tức cho người đi làm, cũng phải quản giáo lại nô tài trong công trung một phen.” Nói xong, lại trừng Phượng Vũ Hoành, ngó lại mấy tiểu hài tử đang ngồi, mi tâm nhíu lại. “Quy củ trong phủ vất đi đâu hết rồi? Hôm qua vừa hồi phủ, sáng nay sao không đến thỉnh an lão thái thái?” Nói vậy hiển nhiên là nói Diêu thị.
Phượng Vũ Hoành cười với Thẩm thị, giải thích. “Di nương sở dĩ không thể tới, một là vì xiêm y đã thưởng cho Mãn Hỉ, nàng cũng chỉ có thể mặc y phục hôm qua, đến đây thực sự làm bẩn mắt tổ mẫu. Thứ hai, bởi vì mới dọn vào Liễu viên, di nương phải dậy sớm quét dọn, nhưng việc quá nhiều, đến khi A Hoành đi vẫn chưa làm xong.”
Phượng Tưởng Dung không hiểu. “Vì sao Diêu di nương phải tự mình quét tước? Những chuyện này chẳng phải là hạ nhân làm sao?” Tuy nói di nương chẳng phải chủ tử đoan trang, nhưng cũng không có đạo lý để di nương quét sân!
Thẩm thị hung hăng trừng Tưởng Dung, doạ Tưởng Dung nhanh chóng cúi đầu.
Phượng Vũ Hoành mặc kệ những người kia, có người hỏi nàng liền đáp. “Mẫu thân thông cảm cho chúng ta, đem nhũ mẫu bên cạnh mình cùng hai nhất đẳng nha hoàn đến Liễu Viên, A Hoành cùng di nương thật sự thụ sủng nhược kinh. Nhưng đó đều là nô tài cao cấp, sao có thể giống các hạ nhân khác làm việc nặng. Lại nói, sáng nay Mãn Hỉ theo ta ra ngoài, Tử Duệ còn nhỏ, Tôn ma ma phải trông hắn, Lý ma ma còn đi thỉnh an mẫu thân, chỉ còn lại Bảo Đường, di nương không làm thì ai làm?”