Thần Y Đích Nữ - Dương Thập Lục

Chương 7: Mỹ nhân Trầm Ngư


trước sau

Thẩm thị vì nàng mà đặt cái tên Phượng Trầm Ngư này quả thật là xứng đáng, đôi tay như búp măng, lông mày như lông chim trả, nụ cười duyên dáng, đôi mắt sáng ngời. Một thân y phục xanh nước lung linh, làn váy rủ xuống bày ra dáng vẻ vô cùng tinh tế, một chiếc vòng ngọc dương chi đeo tại cổ tay. Lúc nhìn sang ba người Diêu thị, mắt mang theo bi thương cùng đồng tình. Ánh mắt như thế khiến người nhìn đều sinh lòng yêu thương, người người đều biết Đại tiểu thư Phượng Trầm Ngư là người như tiên nữ, đối với người làm trong phủ đều lấy lễ để tiếp đón, làm sao nhẫn tâm nhìn thấy cảnh thân nhân nhếch nhác.

Phượng Cẩn Nguyên rất yêu thương nữ nhi này. “Trầm Ngư, nếu ngại thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, ở đây không cần ngươi.”

Phượng Trầm Ngư lắc đầu. “Trầm Ngư đã nhiều năm không gặp Diêu di nương, A Hoành muội muội, còn có Tử Duệ đệ đệ, phụ thân để cho Trầm Ngư ở lại trong này một chút thôi.”

Phượng Cẩn Nguyên không nói cái gì nữa, Phượng Vũ Hoành đi theo phía sau Diêu thị, kéo theo Phượng Tử Duệ đi được vài bước, sau đó uốn gối quỳ xuống.

Diêu thị lên tiếng trước. “Thiếp thân Diêu thị, vấn an mẫu thân.”

Phượng Vũ Hoành và Phượng Tử Duệ cùng nói. “Vấn an tổ mẫu.” Nhưng không một người nhắc tới Thẩm thị.

Chính đường hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có Thẩm thị không cam lòng, hừ nhẹ một tiếng.

Lại nhìn Diêu thị, vẫn là bộ dạng phục tùng.

Một lúc sau, mới nghe được lão phụ nhân kia nói “Ừ” một tiếng, sau đó lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Phượng Vũ Hoành chớp mắt mấy cái, ngẩng đầu lên, thoáng nhìn lão thái thái. Thế này là xong rồi?

Đối mặt với Phượng Vũ Hoành, lão thái thái lộ vẻ mặt căm ghét, nhưng tốt xấu vẫn còn khí độ, vẫn chưa chỉ trích ngay, chỉ nói. “Ta với phụ thân ngươi niệm tình năm đó, mới đón tỷ đệ các ngươi hồi phủ, đã trở lại, thì phải biết ơn.”

“Vâng” Phượng Vũ Hoành gật đầu, dung mạo bất động, lại mở miệng, trong thanh âm không mang một tia cảm xúc. “Ai nấy đều biết phụ thân luôn trọng tình trọng nghĩa.”

Câu nói này khiến Phượng Cẩn Nguyên rất vừa lòng, bình tĩnh gật đầu, ai biết được Phượng Vũ Hoành lại nói thêm một câu. “Lúc trước nếu không phải nhờ nương gia của Thẩm di nương vì phụ thân đi thi mà tiêu tốn không ít ngân lượng, phụ thân cũng không đến mức đổi vị trí đương gia chủ mẫu cho Thẩm di nương. Như vậy cũng đủ thấy phụ thân chẳng phải người vong ân, nhân phẩm đáng quý trọng.”

Choang!

Thẩm thị vừa nghe lời này, rốt cuộc ngồi không yên. Tiện tay ném cái chén trà, mang theo nước nóng tới phía Phượng Vũ Hoành.

Phượng Vũ Hoành che chở cho mẫu thân và đệ đệ, đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía con gấu vừa ném chén trà.

Vốn là nữ nhân có tố chất không tốt lại dám dùng lý lẽ như vậy nói với mình, hỏa khí bỗng chốc bùng lên. “Dã nha đầu hạ lưu!” Thẩm thị bước nhanh vài bước, như thể muốn tát nàng.

Phượng Vũ Hoành cũng không trốn, cúi đầu nhìn chằm chằm bước chân nàng ta di chuyển, nhìn thấy Thẩm thị một chân giẫm lên nước trà bị đổ, chân còn lại đạp trúng mảnh vỡ.

Nàng kéo mẫu thân và đệ đệ về phía sau một chút, chợt nghe “rầm” một tiếng.

Thẩm thị trượt chân, một bàn tay chạm trúng mảnh vỡ, máu chảy ra.

Trong nhất thời, chính đường đại loạn.

Thẩm thị kêu loạn lên, ngồi dưới đất không ngừng ngọ nguậy. Nâng cánh tay gấu chảy máu lên trước mặt, trừng mắt không dám tin.

Phượng Trầm Ngư đứng một bên kinh hãi đến biến sắc, nhào tới trước mặt Thẩm thị, dùng khăn buộc lại vết thương, sau đó ngẩng đầu, bày ra bộ dáng điềm đạm lại đáng yêu động lòng người. “Phụ thân, mau gọi đại phu đến chữa thương cho mẫu thân!”

Phượng Cẩn Nguyên hung hăng trừng Phượng Vũ Hoành, lại nhìn về phía Thẩm thị, hừ lạnh một tiếng, phân phó hạ nhân. “Đưa phu nhân hồi Kim Ngọc viện, thỉnh Khanh đại phu đến xem thương thế.”

Hai ma ma định đỡ Thẩm thị ra ngoài, nhưng Thẩm thị đâu cam tâm, lấy thân mình đẩy hai ma ma ra, quay người lại chỉ vào ba người Phượng Vũ Hoành, chửi ầm lên. “Tiện chủng! Đến nửa điểm quy củ cũng không hiểu, nuôi trong núi vài năm đã sinh dã tính, tuổi còn nhỏ đã có bộ dáng dụ dỗ người, một tiểu cô nương trong sạch thì trong ánh mắt lấy đâu ra tia mị hoặc?”

Phượng Vũ Hoành trừng mắt nhìn, dọc theo con đường đến đây có con sông, nàng đã cẩn thận xem qua, đôi mắt linh động khác thường, là ngũ quan nàng hài lòng nhất, chỗ nào lại có tia mị hoặc? Nữ nhân chanh chua này đúng là ngang ngược, lời thế nào cũng có thể nói ra.

Phượng Trầm Ngư trước mặt người khác từ trước đến giờ luôn là vẻ ôn hòa hiểu lý lẽ, nghe Thẩm thị nói những điều như vậy trước mặt nhiều người, nhanh chóng tiến lên che miệng nàng lại. “Mẫu thân, người bị ngã nên hồ đồ rồi!” Một câu nói, đã đem tội nhục mạ Phượng Vũ Hoành của Thẩm thị ném ra sau.

Phượng Vũ Hoành cũng không quan tâm nữ nhân chanh chua kia, nàng đưa mắt nhìn Phượng Cẩn Nguyên. Đồng dạng là nữ nhi của hắn, nàng cũng từng là đích nữ Phượng gia, trong ấn tượng, vị phụ thân này cũng từng đối với nguyên chủ rất tốt, như thế nào hiện tại lại không thể cảm nhận được tình phụ tử?
“Trầm Ngư, đưa mẫu thân ngươi hồi Kim Ngọc viện.” Phượng Cẩn Nguyên mặt tối sầm lại, tuy không thích Phượng Vũ Hoành này, nhưng Thẩm thị thân là đương gia chủ mẫu, lời nói việc làm cũng thực sự làm hắn mất mặt.

“Phụ thân yên tâm, ta sẽ nói đại phu kiểm tra kỹ cho mẫu thân, tốt nhất là không nên để có bệnh.” Câu nói này, đã gán cho Phượng Vũ Hoành cái tội khiến mẫu thân nàng ta sinh bệnh.

Khóe mắt Phượng Vũ Hoành mang theo ý cười, xem ra tháng ngày tại Phượng phủ sẽ không quá tẻ nhạt.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI