Trạm Nhân ngẩng đầu lên khỏi mặt tuyết dày, phì phì vài tiếng để phun tuyết trong miệng ra. Lúc này Trạm Trinh đã đi xa, đầu tường chỉ còn một góc áo khoác tung bay của hắn.
Hàm Sênh không biết Trạm Trinh đi đâu, làm gì. Mà ở bên này, ngay khi thoát khỏi ánh mắt của Trạm Trinh, Trạm Cẩn cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua lông mày vẫn nhíu chặt.
Hàm Sênh hỏi: "Tiểu Hoàng thúc có biết chuyện của ngươi không?"
Trạm Cẩn do dự một lát, đáp: "Vừa liếc mắt hắn đã nhận ra."
"Nhận ra thế nào được?"
Trạm Cẩn lắc đầu, tiếp tục nói: "Mấy năm nay hắn đã giúp ta rất nhiều. Nếu không nhờ hắn, chắc ta không thể giấu được Mẫu hậu."
Hàm Sênh còn muốn hỏi gì đó nhưng Trạm Nhân đã đi vào. Hắn tạm thời gác lại suy tính trong lòng, hàn huyên với bọn họ vài câu. Được một lát, Trạm Cẩn bỗng nói cơ thể không ổn lắm, muốn tìm Thích Tư Nhạc nhờ bắt mạch. Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Hàm Sênh và Trạm Nhân.
Trạm Nhân lập tức kéo ghế lại gần, thần bí nói: "Lần trước tẩu tẩu bảo ta để ý xem ai bắt nạt A Cẩn, hình như ta đã biết là kẻ nào rồi."
"Ai?"
Trạm Nhân nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy chờ mong: "Ta có thể rúc chung một ổ chăn với tẩu tẩu không?"
"Lạnh à?" Hàm Sênh nói: "Ta sai người mang ghế nằm và chăn vào cho ngươi nhé?"
"Thôi bỏ đi." Trạm Nhân phất tay, ôm má, vừa ngắm Hàm Sênh vừa nở nụ cười: "Nói ra chắc chắn ngươi sẽ không tin, ta cảm thấy kẻ đó chính là Thanh Dung."
Hàm Sênh giả vờ kinh ngạc: "Là nàng?"
"Ngươi xem!" Trạm Nhân ra vẻ "thấy chưa ta đã bảo mà", lại tiếp tục nói không ngừng: "Thanh Dung có vẻ hiền lành, không tranh không đoạt, nhưng dựa vào sự quan sát của ta, nàng chính là người thường xuyên tới tìm A Cẩn, mà mỗi lần gặp nàng A Cẩn đều không vui... Ca ca nói nàng nhiều toan tính, bảo chúng ta đừng qua lại với nàng."
Hàm Sênh không khỏi cảm thấy buồn cười: "Trạm Trinh nói?"
"Ừm, nếu không ta cũng chẳng dám tùy tiện hoài nghi... Nhưng A Cẩn lại nhất quyết không nói với ta Thanh Dung bắt nạt nàng như thế nào, mấy ngày gần đây nàng tới quân doanh lại có vẻ vui hơn nên ta cũng không truy hỏi nữa."
"Có thể nói với Mẫu hậu không?"
"Chuyện của tiểu bối chúng ta, đương nhiên là nên tự giải quyết, mách với Mẫu hậu cũng quá dọa người."
Hàm Sênh bật cười: "Cũng đúng, thôi, A Cẩn có thể thoát khỏi nàng là tốt rồi."
"Thuốc này phải nghiền nát hơn một chút nữa... Đúng rồi." Thích Tư Nhạc vừa dạy dược đồng nghiền thuốc, vừa thuận tay lật sách ra xem. Mấy ngày nay, hắn đã bỏ không ít thời gian để quan tâm đến sức khỏe của Hàm Sênh nhưng vẫn chưa biết đối phương mắc bệnh gì. Rõ ràng là một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, tại sao bên trong lại như một lão nhân gần đất xa trời. Hắn cân nhắc, lẽ nào lời sư phụ nói là thật, trong mệnh của Hàm Sênh khuyết thiếu một thứ quỷ ma gì đó?
Ngoài cửa có tiếng động, Thích Tư Nhạc nhìn sang, lập tức mỉm cười: "Trông thật là có sức sống."
Trạm Cẩn nhìn thấy Thích Tư Nhạc, con ngươi hơi lóe sáng: "Ngài ở chỗ Hoàng huynh đã quen chưa?"
"Ngoài việc xung quanh hơi nồng mùi giấm ra thì mọi thứ đều tốt cả."
Dược đồng chạy đi pha trà. Thích Tư Nhạc đứng dậy, đi tới trước bàn, ngồi xuống, nói: "Bệnh phong hàn của ngươi thế nào rồi?"
Trạm Cẩn chủ động đưa cổ tay cho hắn: "Làm phiền Hoàng thúc kiểm tra thử xem sao."
Thích Tư Nhạc vươn tay. Trạm Cẩn nâng mi liếc hắn một cái, lại nhanh chóng hạ mắt xuống. Dùng ngón tay kiểm tra mạch đập của đối phương một lát, Thích Tư Nhạc mới buông tay, nói: "Xem ra đã khá hơn nhiều rồi, hôm nay có gặp Hoàng huynh của ngươi không?"
"Có gặp."
"Hắn không phải kẻ ngốc, chắc chắn đã nhận ra cái gì rồi, không chừng sẽ bảo A Nhân để ý ngươi."
Trạm Cẩn lập tức nhớ lại, khi nãy đúng là Trạm Trinh đã gọi Trạm Nhân ra ngoài một lúc. Hắn không khỏi căng thẳng hẳn lên: "Hoàng thúc có biện pháp gì không?"
"Sớm muộn gì ngươi cũng phải nói thẳng với hắn."
"Bình sinh Phụ hoàng hận nhất bị lừa gạt, nếu ta bại lộ... chỉ sợ sẽ liên lụy đến Mẫu hậu."
Thích Tư Nhạc ngừng một chút, nói: "Có Thái tử, Hoàng hậu sẽ không sao, chẳng qua ngươi sẽ phải chịu chút khổ sở."
Trạm Cẩn không nói gì. Thích Tư Nhạc thở dài, xoay người lấy một cái hộp nhỏ ra: "Dù sao ngươi cũng là cốt nhục thân sinh của hắn, hắn sẽ không nỡ lấy mạng ngươi. Nhưng nếu ngươi cần, ta có vài thứ có thể giúp ngươi qua mặt A Nhân... Chẳng qua Trạm Trinh đã sinh nghi rồi, rất có khả năng sẽ tự tới tìm ngươi hỏi chuyện. Hắn là người không chấp nhận đáy mắt có một hạt cát, đến lúc đó ngươi định thế nào?"
"Liều chết không nhận, hắn cũng đâu thể tự tay cởi bỏ xiêm y của ta." Trạm Cẩn nói: "Đây là cái gì?"
Thích Tư Nhạc mở hộp. Trạm Cẩn lập tức đỏ mặt, vội vàng quay sang chỗ khác: "Cái này... cái này..."
"Điểm nhị bạch phong." Thích Tư Nhạc nhéo đồ vật trong hộp, nói: "Đây là hàng tốt mới du nhập về. Nghe nói đám người giàu ở Nam Lương bỏ ra một số tiền lớn để đặt làm vài bộ, có kẻ nhìn thấy cơ hội làm ăn nên đã lén vận chuyển về kinh. Ban đầu ta chỉ tò mò, sau đó nghe Hoàng hậu nói gần đây nàng cho ngươi ăn bánh bổ ngực, nghĩ có thể ngươi sẽ cần... Không thể không nói, người Đại Lương thật biết hưởng thụ. Ngươi sờ thử đi, có khi còn thích tay hơn đồ thật nữa ấy."
Trạm Cẩn vội rụt tay về: "Ta... Ta có ăn bao giờ đâu." Dứt lời, hắn lại không nhịn được, hỏi: "Ngươi lấy đâu ra thứ này?"
"Đương nhiên là ở sở quán." Thích Tư Nhạc thoải mái đáp: "Thấy bảo hiện giờ tần lâu cũng đang chuộng cái này, chẳng qua khách ở sở quán khách thích loại nhỏ, khách ở tần lâu lại thích loại to. Ngươi đã sắp mười sáu tuổi... Kích thước cái này... cũng phù hợp."
Trạm Cẩn im lặng một lát, cuối cùng đóng nắp hộp vào, rũ mi, nói: "Ngày thường ngươi chăm chỉ rửa tay như vậy, đi sở quán không ngại bẩn sao?"
"Là người quen biết đã lâu, vẫn luôn theo hầu một mình ta..." Thích Tư Nhạc nở nụ cười: "Cái này hơi khó đeo, nếu cần giúp đỡ, ngươi có thể tới tìm ta."
Trạm Cẩn ôm cái hộp, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, mở miệng nói: "Mẫu hậu... cũng cho tẩu tẩu ăn bánh bổ ngực, ngươi bắt mạch có thấy gì khác lạ không?"
Thích Tư Nhạc nhìn hắn: "Khác gì?"
"Có phải tẩu tẩu... cũng giống như ta?"
Thích Tư Nhạc trầm tư một lúc, đáp: "Xương cốt của nàng rất nhỏ, không giống nam tử, mạch đập cũng là của nữ nhi."
"Đúng là ta đã nghĩ nhiều rồi... Hoàng huynh và nàng đầu ấp tay gối mỗi ngày, mấy hôm trước còn xảy ra chuyện như thế, nếu có khác thường, chắc chắn hắn sẽ phát hiện ra trước chúng ta."
Thích Tư Nhạc không nói năng gì. Ở bên ngoài Trạm Trinh ngông cuồng không ai bì nổi, nhưng trước mặt Hàm Sênh lại hết sức mong manh... Dù sự thật có bày ra trước mắt, chỉ e hắn vẫn vờ như không nhìn thấy.
Trạm Cẩn nhẹ nhàng thở ra, nói: "Có lời này của Hoàng thúc, ta yên tâm rồi."
"Có người bảo ngươi điều tra chuyện này à?"
"Ừm." Trước mặt Thích Tư Nhạc, Trạm Cẩn không cần che giấu: "Thanh Dung phát hiện thân phận của ta, nói Hàm Sênh... phẳng giống ta, không biết chừng cũng có bị mật như ta nốt, nên đã bắt ta tiếp cận hỏi thăm."
"Nàng ta bị quỷ ám rồi, mấy ngày nữa ta sẽ nói với Giang Khâm, ngươi đừng hồi cung nhiều nữa, nàng ta có Thái hậu làm chỗ dựa, cũng không dễ chọc."
Trạm Cẩn gật đầu, cười nói: "Ta biết thân phận của mình, sẽ không rước phiền phức về cho Mẫu hậu."
Lúc Trạm Cẩn trở về, Trạm Nhân đã làm ổ trên ghế nằm để nói chuyện với Hàm Sênh. Bình thường ngông nghênh tùy tiện, lại còn nóng nảy hung hăng, nhưng khi đối mặt với Hàm Sênh, chẳng hiểu sao nàng lại kiên nhẫn hơn nhiều. Dường như chỉ cần thấy đối phương mỉm cười, nàng đã có thể chạm tới đỉnh cao của hạnh phúc.
Thực ra Hàm Sênh hơi mệt, chỉ là Trạm Nhân quá hoạt bát, hắn đành kiên nhẫn mỉm cười. May là Trạm Cẩn đã trở về, lên tiếng gọi Trạm Nhân: "Không còn sớm nữa, phải về cung thôi, ở lại quá lâu Mẫu hậu sẽ quở trách."
Bấy giờ, Trạm Nhân mới phụng phịu rời đi. Hàm Sênh ngồi dậy tiễn nàng, lại cho nàng cắn mặt một miếng, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.
Mí mắt Trạm Cẩn giật giật, tóm Trạm Nhân trở về, nói: "Cẩn thận, Hoàng huynh mà biết thế nào cũng không cho ngươi vào cửa nữa."
Trạm Nhân thỏa mãn ngập lòng: "Hôm nay ta được lợi lớn rồi! Không vào cửa thì không vào cửa, đáng giá."
Trong phòng, Hàm Sênh lau mặt, cơ thể mệt mỏi đến mềm nhũn cả ra. Như Ý đỡ hắn nằm xuống, oán giận: "Công chúa Trạm Nhân thật chẳng biết quan sát sắc mặt người khác, hại ngài mệt đến như vậy."
"Nàng là người thẳng thắn..." Hàm Sênh trấn an Như Ý một câu, sau đó chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi.
Đã nhiều ngày hắn không dám ăn tanh ăn mặn, đồ ăn chủ yếu đều nấu thành canh, thỉnh thoảng có thêm một chút rau xanh, hương vị chẳng ra gì, đương nhiên càng không có cảm giác thèm ăn. Buổi tối tỉnh lại, dù được Như Ý dỗ dành, hắn cũng không chịu xuống giường ăn cơm. Mãi đến khi bên ngoài vang lên tiếng động, một lát sau, Nguyệt Hoa tự bưng đồ ăn vào, vui vẻ nói: "Công chúa, ngài nếm thử đồ ăn hôm nay đi, không dầu mỡ nhưng hương vị lại không tồi."
Hàm Sênh cũng ngửi thấy. Hắn sai người đỡ dậy, hỏi: "Ai đưa tới thế?"
"Phòng bếp vừa mang tới, còn nói Thái tử Điện hạ biết ngài không thể ăn tanh, mặn nên đã tìm người tinh chế dầu thực vật, hôm nay mới có kết quả, xác định có thể ăn. Ngài mau dùng thử đi." Nguyệt Hoa bưng cháo lên ngửi, vui vẻ ra mặt: "Mau mau."
Hàm Sênh ăn một miệng, con ngươi lập tức sáng ngời, hiếu kỳ hỏi: "Dầu thực vật không phải là thứ phường nhuộm vẫn dùng sao?"
"Đúng vậy, nhưng thật không ngờ thực vật cũng có thể dùng làm dầu ăn... Có ngon không?"
Hàm Sênh gật đầu, cảm giác thèm ăn cũng nhanh chóng dâng lên. Hắn ăn phồng cả má, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều.
Cửa sổ cạnh đó bị đẩy ra thành một cái khe, Trạm Trinh im lặng nhìn gương mặt hồng hào của người nọ, bỗng nhiên cảm thấy lòng đầy thỏa mãn, nhẹ nhàng mỉm cười.
Đang ăn, Hàm Sênh chợt quay đầu nhìn ra bên ngoài. Nguyệt Hoa thấy thế vội hỏi: "Sao vậy?"
"Ực..." Hàm Sênh nuốt đồ ăn trong miệng, nói: "Điện hạ đã về chưa?"
"Không biết." Nguyệt Hoa ngừng một chút, hỏi: "Ngài nhớ hắn sao?"
Ngoài cửa sổ, Trạm Trinh vểnh tai lên, sau đó, hắn nghe thấy đối phương nói: "Mấy ngày nay đã quen có hắn ở bên, bỗng chốc không thấy, trong lòng tự nhiên có chút cô đơn."
Hơi thở của Trạm Trinh hóa thành một cuộn khói trắng hòa vào không khí. Hắn đứng thẳng dậy, chạy về phía cửa phòng, nhưng còn chưa bước vào đã nghe Hàm Sênh bổ sung một câu.
"Muộn vậy chưa về, chắc chắn là đến tần lâu rồi. Các ngươi chặn cửa lại cho ta, hắn về cũng không cho vào, ta nhất định phải dạy dỗ hắn tử tế mới được."
Trạm Trinh:?
Ấy, thê tử đột nhiên hoạt bát lên à?