Hàm Sênh uể oải không có tinh thần, cũng không biết Trạm Trinh đang lén lút làm gì sau lưng mình. Buổi trưa, Hoàng hậu lại tới thăm hắn một lần nữa, còn dẫn theo cả Trạm Nhân.
Trạm Nhân mang cho Hàm Sênh một ít mứt quả, cười cười nói nói dỗ hắn ăn mấy miếng liền. Lúc chuẩn bị rời đi, nàng còn nhào tới cắn mặt Hàm Sênh một cái, bị Hoàng hậu mắng mới ấm ức vén rèm đi ra. Ngay sau đó, nàng lập tức bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của ca ca mình.
Giật mình đánh thót, Trạm Nhân rụt cổ lại theo bản năng. Lúc theo Mẫu hậu ra ngoài, nàng còn nhỏ giọng oán giận: "Gần đây ca ca hung dữ quá... Có khi nào hắn lại bắt nạt tẩu tẩu không?"
Hoàng hậu lộ vẻ ghét bỏ: "Nhìn ngươi nào có giống một nữ hài, dám cợt nhả tức phụ của hắn như vậy, hắn không giết ngươi đã là tử tế lắm rồi."
Đợi hai người bọn họ đi xa, Trạm Trinh mới vén rèm đi vào phòng. Hàm Sênh đang lau nước miếng trên mặt, bị ánh mắt âm trầm của hắn làm cho sửng sốt. Trạm Trinh sai người mang nước tới, thò tay giặt ướt khăn mặt rồi đi tới giường.
Hàm Sênh dịch vào phía trong như một phản xạ có điều kiện, song lại bị đối phương tóm được, hung hăng lau mặt một phen.
"Đau..." Hắn nhíu mày, đẩy Trạm Trinh ra. Trạm Trinh ngồi ở đầu giường, nhìn khuôn mặt bị lau đến hồng cả lên của người nọ, nói: "Ngươi là nam tử, cũng nên biết kiêng dè, A Nhân vẫn chưa xuất giá, như vậy còn ra thể thống gì?"
Hàm Sênh không sao hiểu nổi: "Là nàng động tay động chân trước, ngươi hung dữ với ta làm gì?"
"Nếu ngươi không quyến rũ nàng, nàng có ra tay với ngươi không?"
Hàm Sênh nhếch môi nhìn hắn, một lúc sau mới lên tiếng: "Ta mệt, không muốn đôi co với ngươi đâu."
"Vừa rồi ngươi còn trò chuyện vui vẻ với Mẫu hậu và muội muội cơ mà? Đối mặt với nam nhân của mình thì kêu mệt, còn dám nói không có ý đồ quyến rũ?"
"Giờ thân phận của ta là nữ tử, Mẫu hậu và muội muội tới thăm, ngươi không muốn cho ta gặp, chẳng lẽ muốn ta giả chết à?"
"Ngươi có thể cách xa nàng một chút, nếu nàng nhào tới thì ngươi lập tức né đi."
"Nàng nhanh như vậy, ta né kiểu gì?"
Trạm Trinh im lặng một lát: "Lẽ nào ngươi cảm thấy nếu không thể làm Thái tử phi của cô gia thì còn có thể làm Phò mã của Trạm Nhân..."
"Ngươi đừng cố tình gây sự nữa!" Hàm Sênh ho khan mấy tiếng, vươn tay đẩy Trạm Trinh ra: "Ngươi nhất định là tai họa của ta, đến để giục ta chết sớm."
Thực ra Hàm Sênh không có nhiều sức lực, nhưng mới bị đẩy nhẹ, Trạm Trinh đã lập tức đứng lên. Hắn không vui, nói: "Đã bảo Thái tử phi của cô gia chỉ có thể là ngươi, sao cô gia lại muốn ngươi chết được?"
Hàm Sênh không muốn để ý đến Trạm Trinh nữa, khó khăn lắm hắn mới phấn chấn lên một chút, giờ lại bị lửa giận người này châm lên làm sa sút tinh thần.
Hắn quay mặt che miệng ho khan. Trái tim Trạm Trinh thắt lại, nhẹ giọng nói: "Thích Tư Nhạc nói ngươi sầu lo quá mức, như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe. Cô gia biết ngươi đang lo lắng chuyện gì, nhưng đã nhận định ngươi là Thái tử phi, cô gia chắc chắn sẽ không hại ca ca ngươi. Cô gia để bọn họ tới đây, chẳng qua là vì muốn các ngươi gặp mặt." Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
"Đừng làm bộ làm tịch nữa." Hàm Sênh lên tiếng: "Vì diện mạo của ta nên tha thứ cho ta, Trạm Trinh, lời này, bản thân ngươi cảm thấy đáng tin không?"
Trạm Trinh vẫn thản nhiên như trước: "Sao lại không? Vốn vì diện mạo nên cô gia mới cưới ngươi, giờ cũng vì diện mạo mà tha thứ cho ngươi, có gì không được?"
"Ngươi cực kỳ hận ta, chỉ ước có thể giết chết ta, chẳng qua là đang nhẫn nhịn chờ cơ hội. Ngươi đã nói rồi, giết ta không đủ để ngươi giải hận, nên ngươi sẽ giết người ta quan tâm. Ngươi tốt với ta, chỉ là muốn ta mất cảnh giác, sau đó sẽ cho ta một đòn trí mạng mà thôi."
Trạm Trinh: "..."
Còn có thể như vậy sao?
Hắn hoảng hốt, đành phải kiên nhẫn giải thích: "Những gì cô gia nói đều là sự thật. Hàm Sênh... Ngươi... ngươi suy nghĩ nhiều như thế, sức khỏe sẽ không tốt lên được đâu."
"Ngươi ra ngoài đi."
"Đây là tân phòng của cô gia, sao cô gia phải ra ngoài?" Trạm Trinh nhíu mày, lại xông tới, ngồi xuống chiếc giường tân hôn của mình. Hàm Sênh không thích hắn tới gần, bèn dịch vào bên trong. Trạm Trinh nheo mắt, dường như cũng giận dỗi nên ngả người ra sau, coi như cách xa đối phương một chút, nói: "Cô gia không muốn ngươi chết, đây là sự thật."
Hàm Sênh im lặng, trong lòng Trạm Trinh bốc hỏa: "Rốt cuộc phải thế nào ngươi mới chịu tin?"
"Có thế nào ta cũng không tin." Hàm Sênh thản nhiên đáp: "Ngươi đừng phí lời nữa, sống chết của ta vốn không liên quan gì đến ngươi."
Trạm Trinh bật cười: "Cô gia dùng mười tòa thành làm sính lễ để cưới ngươi về, nếu ngươi chết, chẳng phải cô gia lỗ nặng rồi sao?"
Hàm Sênh rũ mi, một lúc sau mới nói: "Thật xin lỗi, nhưng ngay từ đầu ngươi nên biết, sức khỏe của ta rất kém."
"Nếu ngươi chết, cô gia sẽ đòi lại mười tòa thành kia." Trạm Trinh lên tiếng.
Lông mi Hàm Sênh khẽ rung lên, cái gọi là "đòi lại", thực chất chính là biến tướng của việc dấy binh. Tuy nhiên, hắn cũng không sợ hãi: "Ta đã đến Đại Tấn lâu như vậy, cũng sớm nhận ra vì sao khi ấy ngươi lại lui binh rồi. Bởi vì Tấn quốc cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, cho nên lúc này, ngươi sẽ không tùy tiện khởi binh."
"Thật vậy sao?" Giọng điệu của Trạm Trinh tương đối ôn hòa: "Ngươi vẫn luôn ở trong phủ, chưa từng ra khỏi cửa, tin tức ngươi có được đều từ phía cô gia hoặc từ đống sổ sách trên chiếc bàn con kia... Ngươi có chắc những gì ngươi nhìn thấy không phải những thứ cô gia muốn cho ngươi xem?"
Hàm Sênh sửng sốt, hắn nhận ra Trạm Trinh đang chơi đòn tâm lý với mình. Đáng tiếc là hắn đã không còn đủ sức để chơi cùng.
Hắn im lặng nhìn Trạm Trinh, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu chặt lại. Trạm Trinh nói: "Cô gia không thích dáng vẻ ốm yếu của ngươi, cũng không muốn suốt ngày phải bế ngươi đi tới đi lui. Cho nên, cô gia muốn ngươi ngoan ngoãn điều dưỡng, không làm phiền đến cô gia nữa."
Hàm Sênh đăm chiêu suy nghĩ, thật lâu không lên tiếng.
"Nếu ngươi vẫn không tin, chúng ta có thể lập giao ước quân tử."
"Ngươi không đưa ra lí do thuyết phục, có lập giao ước ta cũng không tin."
Gì mà vì gương mặt của hắn, thật quá hoang đường, chẳng hiểu sao Trạm Trinh có thể nghĩ ra lí do đó.
Lời nói của Hàm Sênh khiến tâm trạng Trạm Trinh trở nên rất tồi tệ. Hắn cố gắng suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Ngươi còn nhớ hôm tế tổ chứ? Ngày đó, trên y phục của ngươi có rất nhiều minh châu."
"Ừ."
"Người nhà của ta đều ham hư..." Trạm Trinh cắn lưỡi, nuốt chữ "vinh" vào, sửa lời: "Phụ hoàng và Mẫu hậu đều là người cực kỳ sĩ diện, cô gia đương nhiên cũng thế. Nếu chuyện này truyền ra, tuy có thể trả thù ngươi, nhưng cô gia cũng chẳng còn mặt mũi. Dù có trả thù Lương quốc, sau này cô gia xưng đế, chỉ sợ cũng không tránh được chuyện bị người đời mắng là mờ mắt vì sắc đẹp, là có mắt không tròng, thậm chí là đoạn tụ."
Lời này nghe rất nghiêm trọng, vì Hàm Sênh gần như đã trở thành vết nhơ cả đời của hắn.
Hàm Sênh chớp mắt, cảm thấy hơi áy náy: "Phải không..."
Trạm Trinh ngắt lời đối phương, nghiêm mặt nói: "Tuy ngươi là một tên lừa gạt, nhưng cô gia cũng không phải hạng người thiển cận chỉ biết tính gần. Giết ngươi chỉ hả giận trong chốc lát, lại phá hoại hòa bình hai nước, còn khiến cô gia tổn hại danh dự. So ra, hiển nhiên duy trì liên hôn mới là biện pháp khiến hai bên cùng có lợi."
Vẻ mặt Trạm Trinh cực kỳ thản nhiên. Hàm Sênh thầm cân nhắc, lời này đúng là rất có lý, ánh mắt hắn lộ ra vài phần khen ngợi chẳng biết là thật hay giả: "Không ngờ Điện hạ lại hiểu đại nghĩa như vậy, là Hàm Sênh bụng dạ hẹp hòi."
"Không phải ngươi hẹp hòi, là ngươi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử." Trạm Trinh không chỉ thuyết phục Hàm Sênh mà càng như đang thuyết phục bản thân mình: "Trước đại nghĩa quốc gia, chút nhục nhã của cô gia có đáng gì đâu."
Hàm Sênh che giấu cảm xúc trong mắt, khẽ cười, nói: "Nếu Điện hạ đã nói vậy, chúng ta lập giao ước đi."
Thấy vẻ u sầu trên mặt đối phương đã biến mất, Trạm Trinh mới thoáng yên tâm. Hắn đứng dậy đi lấy giấy bút tới, vừa đặt lên mặt bàn con, vừa nói: "Ngươi ngoan ngoãn đóng vai Thái tử phi của cô gia, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, liên hôn tiếp tục được duy trì, cô gia tuyệt đối không động tới thân nhân và mẫu quốc của ngươi, ngươi còn ý kiến gì không?"
Hàm Sênh lắc đầu, nhìn đối phương cúi đầu viết viết, lại nhớ đến một chuyện, mở miệng nói: "Chỉ là đóng vai thôi, ngươi và ta không thể thật sự sinh hoạt phu thê."
Trạm Trinh dừng bút, cười nhạo: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy cô gia còn vọng tưởng thân thể của ngươi sao?"
Hàm Sênh hơi xấu hổ, đáp: "Ngươi viết ta sẽ tin ngươi."
Trạm Trinh nhíu mày nâng bút, lại khó chịu nói: "Nhưng như thế cô gia thiệt quá, ngươi có được sự bình an của quốc gia, cô gia lại chẳng chiếm được gì."
"Ngươi giữ được thể diện của mình."
"Thể diện của cô gia bị ngươi hủy hoại, đương nhiên ngươi phải đứng ra đền bù, không thể tính toán như vậy được."
Hàm Sênh im lặng trong chốc lát, thấp giọng nói: "Sức khỏe của ta không tốt, nếu ngươi không muốn..."
"Cô gia chẳng thèm ngươi đâu." Trạm Trinh ngắt lời Hàm Sênh, nói: "Thôi, thiệt thì thiệt, cô gia cho ngươi nợ, sau này nếu có yêu cầu, ngươi phải đồng ý với cô gia."
"... Trừ việc sinh hoạt phu thê." Hàm Sênh nhỏ giọng bổ sung. Trạm Trinh đã nói như vậy rồi, nếu hắn không nhấn mạnh việc này, lại có vẻ như hắn rất chờ mong phát sinh quan hệ. Hàm Sênh phải cho đối phương thấy quyết tâm của mình, một khi ngươi đã chán ghét ta, ta cũng chẳng cần đoái hoài đến ngươi làm gì nữa. Huống hồ trong chuyện ân ái, người chịu thiệt rõ ràng là hắn. Hàm Sênh biết tình trạng của mình, đương nhiên tránh được thì phải tránh ngay.
Trạm Trinh bị cách nhấn mạnh của đối phương làm cho khó chịu. Nhưng hai người đã thống nhất bằng miệng xong, nên hắn đành viết vào giấy, còn nói: "Về sau ngươi phải giữ khoảng cách với Trạm Nhân và Mẫu hậu, Thích Tư Nhạc cũng thế, còn cả Phụ hoàng... Không, tất cả nam nhân, nữ nhân, ngươi đều phải tránh. Dù sao thân phận của ngươi cũng đặc biệt, hiểu không?"
Hàm Sênh gật đầu.
Trạm Trinh chép giao ước thành hai bản, nói: "Tạm thời như vậy đã, nếu sau này nghĩ ra cái gì thì bổ sung thêm."
Hắn thổi khô nét mực, đưa cho Hàm Sênh để đối phương điểm chỉ tay. Hàm Sênh cất giao ước cẩn thận, giọng nói hết sức nhẹ nhàng: "Hôm nay Mẫu hậu có nhắc, chờ sức khỏe của ta tốt hơn sẽ dẫn ta đi gặp các vị phu nhân của Đại Tấn. Ta gần như không thể ra khỏi phòng, việc này đúng là đã trì hoãn quá lâu rồi."
Gương mặt anh tuấn của Trạm Trinh đầy vẻ lo lắng: "Nữ nhân thích xúm vào trò chuyện, ngươi ở giữa ngàn bụi hoa, nhưng phải biết chú ý chừng mực nghe chưa."
"Ta sẽ cố gắng."
"Không phải cố gắng, mà là chắc chắn phải làm. Bọn họ đều là thân nhân của đám trọng thần, nếu ngươi quyến rũ người này người nọ, mặt mũi cô gia biết giấu vào đâu?"
"Ta sẽ không quyết rũ các nàng..." Hàm Sênh kiệt sức: "Nếu đã lập giao ước, ta đương nhiên sẽ không lật lọng."
"Cô gia không tin ngươi." Trạm Trinh nói: "Cô gia thấy bữa tiệc này không cần thiết đâu, hay ngươi cáo ốm, phải nghỉ ngơi trong phòng, để Mẫu hậu đi gặp một mình thôi."
"..." Hàm Sênh chẳng biết làm sao: "Vậy ngươi nói với Mẫu hậu đi, xem nàng có đồng ý không."
Quan hệ thế gia ở Thượng kinh rắc rối phức tạp, mỗi tân nương vừa vào cửa đều phải gặp mặt cho quen. Đây là quy củ, cũng là cơ hội tốt để làm thân, trao đổi tin tức với nhau. Hàm Sênh đã trì hoãn bữa tiệc này quá lâu rồi, Hoàng hậu chỉ ước có thể lôi hắn đi khoe với đám khuê mật thật thật giả giả. Nếu Trạm Trinh đi nói, chỉ sợ sẽ bị ăn mắng một trận.
Hắn lườm Hàm Sênh. Hàm Sênh không để ý, mở miệng nói: "Lần này mở tiệc cũng không phải chuyện xấu, các nàng chắc chắn sẽ dắt những nữ nhi chưa thành gia lập thất tới đây..."
Lời còn chưa dứt, Trạm Trinh đã quát lớn: "Ngươi còn muốn thông đồng với những cô nương chưa thành thân?"
"..." Hàm Sênh lười giải thích việc mình không có ý quyến rũ ai, càng nói chỉ càng thêm mệt, dứt khoát bảo: "Ý ta là, giờ chúng đã có giao ước quân tử, không thể một đời một kiếp một đôi người, sau này ngươi lại có nhu cầu... ta cũng không tiện giúp đỡ, chi bằng nhân cơ hội cưới cho ngươi vài tiểu thiếp, đây cũng là chuyện tốt đẹp mà."
Hắn tự cho là mình suy nghĩ hết sức chu toàn, nhưng vừa liếc nhìn đã thấy vẻ mặt Trạm Trinh càng tối tăm hơn.
Trạm Trinh vươn tay sờ ngực Hàm Sênh. Do đã quen với dáng vẻ lưu manh của hắn, Hàm Sênh vội vàng che cổ áo đầy cảnh giác: "Ngươi làm gì đấy?"
"Cô gia chỉ muốn xem thử, rốt cuộc ngươi có trái tim không."