Thuốc thì phải từ từ học, biết được mười mấy loại rồi sẽ lên hàng trăm loại, mà học y, cô lại không thiếu kiên nhẫn.
Ngược lại, Hứa Hà Hoa còn lo con gái sẽ nản lòng, thỉnh thoảng lại ngó sang xem tình hình.
Không biết có phải thần núi hài lòng với tâm thái vững vàng của Hứa Vãn Xuân hay không, đến trưa, khi hai mẹ con tìm chỗ nghỉ ăn trưa, thì phát hiện một đám bạch đầu ông đang vào độ nở rộ.
Vì cách sinh sản giống bồ công anh, hạt giống bay đi khắp nơi nên bạch đầu ông thường mọc lưa thưa hoặc thành từng cụm nhỏ.
Hứa Vãn Xuân may mắn, bắt gặp một đám nhỏ như thế.
Sau khi chắc chắn đây đúng là bạch đầu ông, không bị nhầm với mấy loại cỏ hoang khác, ăn xong cơm trưa, cô liền không nghỉ ngơi, cầm lấy túi vải thô thoáng khí bắt đầu hái.
Nghĩ tới việc bạch đầu ông sắp qua thời kỳ nở rộ, nửa ngày còn lại, hầu hết thời gian cô đều dồn vào thu hái chúng.
Đến lúc xuống núi, chỉ riêng bạch đầu ông cũng hái được năm sáu cân.
Cộng thêm mấy loại thuốc khác lặt vặt, một ngày bận rộn cũng có thể kiếm được bốn, năm hào.
Nghe thì có vẻ ít, nhưng thời điểm hiện tại, từng đó đã đủ mua hơn một cân thịt lợn.
Vạn sự khởi đầu nan, nghĩ vậy... cũng thấy ổn đấy chứ?
Lúc lên núi, lòng tràn đầy kỳ vọng.
Lúc hái thuốc, khí thế ngút trời.
Tới khi trở về, Hứa Vãn Xuân xẹp như bóng xì hơi.
Cô đã đánh giá quá cao thể lực của mình rồi, bề ngoài có tăng ký, nhưng nền tảng vẫn còn yếu lắm.
Đây này, vừa ngồi được lên lưng lừa, ráng lắm mới về tới nhà, là lăn ra ngủ luôn.
Mở mắt ra, đã là sáng hôm sau.
Toàn thân đau nhức, cổ họng rát bỏng, miệng đắng ngắt... đúng kiểu mệt đến cảm luôn.
Mắt đờ đẫn nhìn trần nhà một lúc lâu, Hứa Vãn Xuân mới thử ngồi dậy.
Sau khi mang dép, bước thử vài bước, cô mới thở phào.
Tạm ổn, không quá nghiêm trọng, nghỉ vài hôm chắc sẽ hồi lại được.
Chỉ sợ mẹ nuôi không cho tiếp tục hái thuốc nữa, nghĩ tới đây, Hứa Vãn Xuân không thể nằm yên, liền vội bước ra khỏi phòng ngủ.
"Tỉnh rồi à? Lại đây mẹ xem còn sốt không." Hứa Hà Hoa đang ngồi đun bữa sáng bên bếp, thấy con gái đi ra thì lập tức gọi với vẻ lo lắng.
Hứa Vãn Xuân lạch bạch chạy tới, để mẹ nuôi đặt tay lên trán, sau khi xác định đối phương không nổi giận, mới khàn giọng hỏi:
"Con còn sốt không mẹ?" Cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Hứa Hà Hoa tuy không sờ ra nhiệt rõ ràng, nhưng vẫn không yên tâm:
"Ừm, tối qua con có sốt, bác sĩ Tào kê đơn rồi, ăn xong mẹ dẫn con sang bên kia khám lại lần nữa."
Thế là xong, một ngày vất vả cũng không đủ tiền thuốc. Hứa Vãn Xuân thở dài:
"Được rồi mẹ, trước khi khỏi hẳn, mỗi lần con chỉ hái thuốc nửa ngày thôi."
Lời vừa dứt, Hứa Hà Hoa đang định khuyên nhủ cũng nghẹn lại. Chị xoa mái tóc ngắn hơi thô của cô bé:
"Con tự biết điều là được."
Không cấm cản con tiếp tục kiếm tiền, vậy thì mọi chuyện đều có thể thương lượng. Hứa Vãn Xuân cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, cô cầm lấy miếng vải thô dùng để đánh răng, nhúng vào nước muối, vừa chà răng vừa hỏi lơ mơ:
"Mẹ, thuốc hôm qua con mang về đâu rồi?"
Hứa Hà Hoa khẽ hất cằm về phía tủ bếp:
"Trải ra phơi trong cái nia trên nóc kìa."
Hứa Vãn Xuân nhìn theo, thấy chỗ đó thông gió thì mới yên tâm:
"Cái này không để được lâu, ăn xong mình bắt đầu phân loại nhé, phải nhặt hết lá khô đất cát ra... À còn phải rửa một lần nữa."
Hứa Hà Hoa hiếm khi nghiêm mặt với con:
"Ăn xong trước tiên phải sang nhà bên kia, chú Tào con nói không sao, mẹ mới giúp con được."
Hứa Vãn Xuân rất muốn nói là mình không sao, nhưng đối diện với gương mặt nghiêm khắc của mẹ, cô lập tức rụt cổ lại:
"Vâng."
Sau bữa sáng.
Lo lắng cho sức khỏe của con, Hứa Hà Hoa nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, chuẩn bị sang nhà bên cạnh.
Không ngờ, vừa ra khỏi bếp thì cổng sân đã bị ai đó đẩy mở.
Nhìn thấy người vừa đến, Hứa Hà Hoa không vui trong lòng, nhưng vẻ mặt lại không để lộ, chỉ nhàn nhạt hỏi:
"Chị dâu cả tới có chuyện gì vậy?"