Tào Tú không vội trả lời, kéo vợ ngồi xuống bên cạnh, lại rót thêm cho chị ấy một tách trà, rồi mới giải thích: "Hiện giờ xem ra, đứa nhỏ ấy tâm tính rất đáng quý, mẹ Đào Hoa Nhi cũng vài lần sang nhà khen con, chắc trong lòng cũng có ý đó."
Nghe vậy, chị ấy không phản đối. Hai vợ chồng đều là người tinh ý, lại thêm Hứa Hà Hoa từ trước đến giờ chưa từng giấu giếm điều gì, chị ấy nhấp một ngụm trà rồi hỏi: "Anh định khi nào chính thức làm lễ dâng trà?"
"Đâu có nhanh vậy?" Tào Tú vòng tay ôm vai vợ, mỉm cười: "Phải quan sát thêm đã. Học y là để cứu người, đức hạnh còn quan trọng hơn cả thông minh."
Chị ấy lại tò mò: "Nếu con bé chịu khó, tính nết tốt, lại có linh tính, anh thực sự định nhận à?" Tính chồng chị ấy vốn nghiêm túc cẩn trọng, làm việc đâu ra đó, thậm chí có phần cứng nhắc, cao ngạo. Bao nhiêu năm nay, ngoài con trai ruột, anh ấy chưa từng xem ai vừa mắt.
"Nếu thực sự là thế, thì là phúc của anh rồi. Tìm được trò giỏi đâu có dễ." Nói xong, Tào Tú mở bàn tay ra, cúi đầu nhìn lòng bàn tay thon dài đã cứu biết bao người, thở dài: "Ban đầu nghĩ Cảnh Lương sẽ kế thừa y bát của anh, ai ngờ thằng nhóc đó giữa chừng lại rẽ sang học Tây y. Cả đời y thuật này chẳng lẽ để mục nát dưới đất sao?"
Nhớ đến những điều con trai viết trong thư, chị ấy bật cười, vỗ nhẹ một cái vào người chồng: "Con cũng nói rồi, nó học Tây y nhưng sẽ không bỏ bê tinh hoa của tổ tiên. Anh rầu rĩ cái gì?"
"Thế có giống nhau đâu? Người ta có hạn, chuyên tâm vào một việc mới là đúng đắn." Vấn đề này, vị bác sĩ Tào tuổi gần bốn mươi vẫn luôn cố chấp.
Chị ấy chẳng chiều, liếc chồng một cái, giọng dịu dàng: "Trò lớn không được thì đào tạo trò nhỏ, có gì phải thở dài?"
Tào Tú bị vợ nhìn đến chột dạ, nhưng vẫn giữ vững lập trường: "Đã có học trò nhỏ đâu? Còn phải xem xét thêm... À, tiện thể em bảo Đào Hoa Nhi một tiếng, bảo nó gom thuốc bán cùng mình cho y quán đi." Cửa hàng lớn ép giá, tự mình bán chắc bị ép thấp mất ba phần bạc.
Chị ấy: “...” Đồ ngoài miệng cứng rắn.
Hứa Vãn Xuân, một bác sĩ Tây y chính quy, hoàn toàn không biết chuyện bên cạnh đang bàn tán và kỳ vọng về mình.
Cô bịt mũi uống xong thuốc bắc, rồi bắt đầu sắp xếp đống dược liệu.
Hứa Hà Hoa vì lo con gái chưa khỏe, dứt khoát bỏ việc, sang phụ giúp.
Bạch đầu ông không khó xử lý, nhặt sạch tạp chất rồi rửa qua nước là được.
Quan trọng là khâu rửa, tốt nhất không quá ba giây, nếu không dễ làm nhạt dược tính.
Hứa Vãn Xuân ngồi trên ghế thấp bận rộn, vô cùng vững vàng, không vội vàng chút nào.
Thấy con gái nhỏ làm việc cẩn thận như vậy, Hứa Hà Hoa lại thầm cảm ơn thần Thổ Địa đã ban cho mình một đứa con ngoan: "Lần sau con theo bác sĩ Tào đi hái thuốc, mẹ cũng đi theo."
Biết mẹ nuôi lo lắng, Hứa Vãn Xuân bất đắc dĩ: "Mẹ ơi, con làm được mà. Với lại nếu thím Tô không đi, mẹ theo cũng không tiện đâu."
Cửa nhà góa phụ thường có điều tiếng, huống chi lại là một góa phụ trẻ đẹp. Dù thôn Hứa Gia có cởi mở hơn những nơi khác, nhưng cũng không thiếu kẻ lắm chuyện.
Hứa Vãn Xuân đã vài lần phát hiện những người đàn ông lạ mặt đi ngang qua cứ cố rướn cổ nhìn vào sân.
Còn có vài bà vợ thì coi mẹ cô như tình địch, bịa đặt đủ chuyện bẩn thỉu.
Nếu không nhờ bác sĩ Tào sống bên cạnh có địa vị đặc biệt, mẹ con cô chưa chắc được yên ổn thế này.
Nghĩ đến bà ngoại và Hứa Lan Thảo mỗi lần sang đều tức tối thuật lại lời đồn, Hứa Vãn Xuân bỗng nói: "Mẹ, hay là mình nuôi một con chó đi, chọn con nào dữ một chút."
"Chó dữ không dễ kiếm." Tuy không biết sao con gái bỗng muốn nuôi chó, nhưng phản ứng đầu tiên của Hứa Hà Hoa vẫn là nghĩ cách đi kiếm.
Thấy mẹ không phản đối, Hứa Vãn Xuân đề nghị: "Hay hỏi cụ lớn trong thôn xem sao?"
Hứa Hà Hoa gật đầu: "Được, con muốn nuôi thì mẹ sẽ hỏi." Nói xong lại quay lại chuyện trước: "Đi hái thuốc thật không cần mẹ theo à? Con chẳng phải sợ rắn rết sao?"