Chuyện kể rằng, đã từ rất lâu về trước khi vũ trụ mới được hình thành, những sự sống nhỏ bé chưa xuất hiện.
Tồn tại trong đó là tập hợp những thần thể quyền năng, họ sinh sống và thay nhau tìm hiểu về nguồn gốc của vũ trụ.
Có 1 vị thần tên là Alan, là người hiền lành, biết thấu hiểu, cao thượng và có sức mạnh vô song. Ông cũng là khởi đầu cho tất cả, ngọn đuốc chảy mạnh mẽ nhất lịch sử
Alan chia cơ thể mình thành 3 phần rồi tạo ra thời gian, không gian và sinh mệnh.
Thời gian là khởi đầu và đích đến cho mọi thứ, không gian là vật chứa khởi đầu và đích; còn sinh mệnh là vật được chứa trong tất cả, nơi đó được gọi là "Trái Đất". Lấy con người là sinh mệnh đứng đầu và cao quý nhất, từ đó tạo ra sự tuần hoàn. Đó cũng là điểm bắt đầu cho ngọn đuốc thiêng liêng nhất kéo dài hàng ngàn năm lịch sử.
.
.
.
"Weo... Weo... Weo..."
Âm thanh lạ xé toạc bầu không gian tĩnh mịch, như thể vọng ra từ chính lỗ hổng của thực tại. Từ hư vô, một bóng hình xuất hiện, một vật thể kỳ dị không tên.
Hắn không tồn tại, không ai nhìn thấy, và cũng chẳng ai biết hắn là gì.
Hắn nhìn xuống bãi cỏ nơi mình vừa đặt chân, đưa mắt quan sát xung quanh, rồi dừng ánh nhìn trên bàn tay gầy guộc của chính mình.
Năm ngón tay đen nhánh, teo tóp và lộ rõ từng đốt xương như vuốt quỷ. Một vẻ dị dạng khiến thứ đó không còn giống tay người.
Hắn xòe tay, nắm lại nhưng không cảm giác. Dù cử động thế nào, cơ thể dường như đã mất kết nối với hắn..
"Xoẹt!"
Một cái phất tay lạnh lùng xé gió.
Ngón trỏ của hắn chĩa xuống đất như lưỡi dao chỉ điểm định mệnh. Dưới ánh mắt trống rỗng nhưng đầy sát khí đó, một con cừu non đang vô tư gặm cỏ với bộ lông trắng muốt, ngây thơ, và lạc lõng.
Nó chẳng hề biết rằng... chỉ trong khoảnh khắc, cả đời nó sẽ bị nén lại, trải dài, rồi nổ tung như một dải thời gian bị cưỡng bức.
Làn da non nớt bắt đầu căng ra. Đôi chân bé nhỏ rung nhẹ, rồi dần phình to, xương cốt kêu răng rắc như đang gồng mình gánh vác tuổi đời. Gương mặt ngây ngô chảy xệ xuống, hai bọng mắt thâm quầng hiện lên như những vết mực mỏi mệt.
Nó lớn nhanh, quá nhanh.
Trong chớp mắt, con cừu trở thành một ông già lông xù xì, run rẩy, rồi khuỵu xuống như một cái cây vừa trút cạn nhựa sống.
Một nhịp thở sau, lũ sinh vật dưới đất rục rịch. Từ kẽ đất, giòi bọ, sán, côn trùng chui ra như được triệu hồi bởi cái chết. Chúng bắt đầu bữa tiệc của mình.
Thịt bị xé. Máu bị rút. Nội tạng tan thành bột nhão.
Mắt con cừu lòi ra khỏi hốc, tròng trắng đục ngầu rơi xuống như trứng vỡ, trong khi lũ giòi hả hê rúc rỉa từng sợi dây thần kinh đỏ au như chỉ lụa.
Một món đồ chơi vứt xó tội nghiệp
Rồi...
"Bụp."
Mảnh xương gãy phát ra âm thanh nhỏ, như tiếng búng tay của kẻ sáng tạo. Từ đó, máu thịt mọc trở lại, mạch máu đan vào nhau, da thịt khép lại, đôi mắt vô hồn được đặt trở lại vào ổ. Như thể thời gian đang quay ngược.
Con cừu già dần hóa trẻ.
Từ một thân xác xơ xác, nó đứng dậy giờ là một con cừu non. Không còn đau đớn, không còn dấu tích. Nó cúi đầu, tiếp tục gặm cỏ. Tiếp tục như trước đó không có gì bận tâm xảy ra
"Còn quá sớm"- hắn nói, có lẽ sức mạnh vừa nãy chỉ là tạm thời, nó không có tác động đến dòng thời gian này và hoàn toàn vô dụng.
Kẻ bí ẩn ngẩng đầu, ánh mắt u tối, cất giọng thì thầm như rót vào tai của vũ trụ:
"Nguồn gốc của nhân loại được kể rằng rất lâu về trước khi vũ trụ mới được hình thành, những sự sống nhỏ bé chưa xuất hiện. Tồn tại trong đó là tập hợp những thần thể quyền năng, họ sinh sống và thay nhau tìm hiểu về nguồn gốc của vũ trụ..."
Có 1 vị thần tên là Alan. Khác xa với tưởng tượng, hắn là một kẻ độc tài, tham lam, ác độc với sở thích biến thái. Ông là khởi đầu cho tất cả, ngọn đuốc thứ nhất và cũng là khối băng nặng nề nhất.
Giết chóc, tàn phá, hủy hoại mọi thứ giúp hắn có sức mạng tạo ra thời gian, tạo không gian và sinh mệnh trên nỗi đau kẻ khác. Vốn hắn có thể tạo ra một thế giới hoàn hảo với chỉ tiếng cười và sự hồn nhiên".
Nhưng hắn đã tạo ra thế giới như phản ánh con người hắn. Một thế giới mang cho mình sự tần hoàn của nỗi đau, cái ác chiếm đa số những người tốt thực sự. Con người mang cho mình bộ mặt giả tạo, chỉ cần nghĩ dù có tàn nhẫn đến đâu vẫn sẽ là sự thật.
Và rồi con người, lũ sinh vật mang trong mình lời dối trá ngọt ngào, tự dựng lên những huyền thoại của chính chúng – để tự cho phép mình tha hóa mà không cảm thấy tội lỗi.
Chúng luôn nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ. Là loài được chọn. Là đứa con được ưu ái nhất của thần.
Nhưng thật ra, con người chỉ là loài vật được trao cho trí tuệ - để tự dìm mình trong hủy diệt.
Chúng không biết yêu, chúng sở hữu.
Chúng không biết tin, chúng kiểm soát.
Chúng không biết hy sinh, chúng đòi hỏi.
Con người xây đền thờ để nguyện cầu, nhưng lại cầm dao giết anh em ngoài cửa thánh đường.
Chúng viết luật pháp để bảo vệ hòa bình, rồi lợi dụng nó để gây chiến tranh.
Chúng rao giảng về đạo đức, nhưng lại gắn đạo đức lên cổ người khác như xiềng xích.
Con người không cần ai dạy cách làm ác - vì cái ác chính là bản năng nguyên thủy.
Chúng nhân danh "công lý" để giết người. Nhân danh "chính nghĩa" để tiêu diệt kẻ yếu.
Chúng ban phát tình thương như một món quà, chỉ để ép người khác phải biết ơn.
Thế giới mà Alan tạo ra nhìn thì hào ánh nhưng thực ra rất thối rữa, như 1 miếng thịt cừu mục nát
" Do đó! Ta sẽ viết lại câu chuyện của thế giới này. Không còn thần, không còn đạo lý rỗng tuếch, không còn giả tạo."
Một thế giới không cần kẻ độc ác, để người tốt sống trong ảo mộng đẹp nhất.
Giết L...A...M...I."
________________
Cái quái gì vậy...? Mọi thứ tối sầm lại. Tên quái vật đó... hắn vẫn ám ảnh tôi, lặp đi lặp lại trong đầu.
Tôi không nhớ rõ lời hắn nói, chỉ biết... tôi sợ. Sợ đến thở không nổi. Ai đó, cứu tôi...
Cơ thể tôi như đang cháy. Da thịt bốc mùi khét, máu sôi lên trong huyết quản. Đầu tôi ong lên, như có thứ gì đâm xuyên qua. Hai mí mắt nặng trĩu, tưởng chừng sắp nổ tung.
Tôi gào thét trong hỗn loạn, mọi ý niệm vỡ vụn. Một bóng đen trườn vào tâm trí tôi. Nó cười. Nó đang đứng trên nóc nhà. Con quỷ ấy...
Chúa bị chặt đầu rồi!
Đầu hắn rơi khỏi cổ, như một quả táo bị chém ngang. Vương miệng còn dính với đầu như muốn nói tất cả đạo lí, quyền lực đều nều không còn giá trị
Nó lặp lại liên tục như một lời tiên tri, kẻ đứng đầu cũng đã bỏ mạng một cách tàn độc, lạnh lẽo.Một tiếng xé gió vang lên trong đầu, rồi tất cả thay đổi.
Tôi đơn độc, không ai bên cạnh. Tay chân tôi biến mất. Tôi thành quỷ. Tôi đang bị nướng chín..."Aaaaaa"
" Ta là vị thần của thế giới mới..." Một tiếng cười khô khốc vọng lên giữa bóng tối.Tất cả rơi vào hư không. Tôi... đang chết.
__________________
"Ring ring ring..."-Tiếng chuông đồng hồ kêu theo nhịp
"Coọp, booom!!"- Còn đây là tiếng ai đó vừa đập đồng hồ.
Bước dậy khỏi giường với khuôn mặt lơ đãng và đống tóc xù, Lami thức giấc.
"Chào buổi sáng" - Lời chào đầu tiên và đây là câu chuyện của Lami.