Khi Phương Ngải theo quan huyện đi ra, nhìn thấy Dương Tụ nắm tay một người đàn ông khác, cảnh tượng rất chướng mắt, đến nỗi hăn không chú ý ngay đến sắc mặt tái nhợt của nàng.
Trong suy nghĩ của hắn, hắn quan tâm đ ến Dương Tụ, đã cứu nàng nên nàng đã thuộc về hắn. Giờ tình huống này khiến hắn đột nhiên nhận ra mình đã bỏ qua điều gì đó, chính là, trong mắt người khác Dương Tụ là cô nương bình thường, có thể trở thành thê tử người khác. Nghĩ đến việc có thể bị người khác cướp đi, thậm chí tự bỏ đi, tâm trạng Phương Ngải trở nên tồi tệ, sắc mặt càng lúc càng u ám. Hắn bắt đầu cân nhắc tính khả thi của lời đề nghị từ tri huyện đại nhân.
Dương Thiết Trụ nhìn khuôn mặt nhăn nhó đen đúa như muốn ch ảy nước của ngỗ tác đại nhân trước mắt, cảm thấy người này chắc chắn tính tình không tốt, lời Dương Tụ nói là nàng ấy sống tốt chắc chắn chỉ là an ủi hắn. Bàn tay nắm chặt tay áo Dương Tụ càng siết chặt hơn một chút. Tuy nghĩ như thế trong lòng, nhưng vẫn không quên việc chính, hắn cùng Dương Tụ kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Lúc này Phương Ngải mới chú ý đến sắc mặt Dương Tụ không tốt, lo lắng trong lòng, nhưng khi thấy hai người vẫn chưa buông tay, giận dữ nói: “Trước mặt công chúng, kéo kéo lôi lôi như thế, còn ra thể thống gì.”
Phương Ngải đột nhiên lên tiếng bất ngờ khiến mọi người giật mình, Dương Tụ bây giờ mới ý thức được tay mình vẫn nắm chặt tay Dương Thiết Trụ vì sợ hãi, hành động này ở thời đại kỷ cương này thật có phần vượt quá giới hạn, nhưng mọi người thông cảm cho nàng là một thiếu nữ yếu đuối bị dọa cho nên không nói gì, chỉ không ngờ ngỗ tác đại nhân thường không can dự vào việc gì lại đề cập đến. Đây là ghen à, chính là ghen à…
Nhưng bây giờ mọi người không có tâm trạng trêu chọc Phương Ngải, vừa xong một vụ án lại xảy ra một vụ, lại nghe Dương Tụ mô tả thi thể, hung thủ còn là kẻ tàn ác ghê gớm, chắc hẳn phải có hiềm khích sâu nặng. Hơn nữa, nạn nhân bị hành hạ dã man như vậy mà không hề kêu la tiếng nào sao?
Hoặc là con hẻm này quá vắng vẻ, hoặc mọi người sợ dính líu rắc rối, khi Dương Tụ quay lại đây, cảnh tượng vẫn không khác lúc cô rời đi, ngay cả đám người hiếu kỳ theo sau cũng chỉ vì thấy đoàn người của họ đông đảo.
Thi Hoa Bình thấy thi thể liền ra hiệu cho Phương Ngải kiểm tra, những người khác cũng hiểu ý cách ly đám đông hiếu kỳ ra ngoài.
Thấy Thi Hoà Bình kiểm tra xung quanh, thỉnh thoảng cúi xuống quan sát kỹ, Phương Ngải cũng cúi đầu tập trung khám nghiệm thi thể trước mặt, chỉ là ánh mắt liếc qua Dương Tụ vẫn đứng bên cạnh Dương Thiết Trụ, giọng trầm trầm nói: “Dương Tú Tú, lại đây, giúp một tay.” Hoàn toàn không hề lo lắng Dương Tụ sẽ bị dọa.
Làm kẻ ăn nhờ ở đậu nhà người khác, tất nhiên không có quyền phát biểu, Dương Tụ nghe Phương Ngải nói liền ngoan ngoãn đi đến bên cạnh, chỉ cố gắng không nhìn nữ tử chết thảm kia.
“Biết chữ không?” Phương Ngải vừa khám nghiệm vừa hỏi.
“Không biết.” Dương Tụ trả lời ngắn gọn, không nói đến chữ viết ở đây nàng không hiểu, chỉ với một nữ tử như Dương Tú Tú lớn lên ở nông thôn thì không biết chữ mới là bình thường.
“Vậy thì đứng bên cạnh xem trước đã. Dù sao cũng phải học những việc này.” Phương Ngải dường như cũng đoán trước tình huống này, vẻ mặt vẫn bình thản, gật đầu nhìn về phía Dương Tiệm Đình đang đứng cạnh Thi Hoa Bình: “Lại phiền Đình huynh rồi.”
Lần này Dương Tiệm Đình không than phiền, nghe ý Phương Ngải là muốn dùng cô nương này làm trợ lý, cuối cùng hắn cũng được giải thoát rồi, nhưng thấy cô nương kia cả thi thể cũng không dám nhìn, liền không khỏi thở dài, tên nhóc này thật sự chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả.
Thi Hoa Bình cũng theo dõi bên phía Phương Ngải khi kiểm tra hiện trường, nghe lời hắn nói, lông mày nhúc nhích: “Thật sự là… không sợ dọa người ta chạy mất à?”
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, duy chỉ Phương Ngải làm dậy sóng vẫn bình tĩnh như thường, tay vẫn không ngừng, “Nạn nhân, nữ, khoảng hai mươi tuổi, chết cách đây khoảng hai giờ, trên người có nhiều vết bầm, có thể do dây thừng trói gây ra, mười sáu vết bầm tím, năm vết xước nhẹ, thời gian cách đây khoảng mười lăm ngày, nhưng không phải vết thương chí mạng.”
Tay dừng lại ở nửa người dưới của nạn nhân một lúc, rồi tiếp tục: “Chảy máu quá nhiều dẫn đến tử vong, trong người không có dấu vết tinh d1ch của nam giới, không có dấu hiệu bị xâm hại tình d*c, vết thương chí mạng có thể do vật ngoại lai gây ra, không loại trừ khả năng bị thương tích do gậy gộc và vũ khí sắc nhọn.”
Sau khi Phương Ngải công bố kết quả khám nghiệm tử thi, mọi người đều hít vào một hơi lạnh, cách thức này thật tàn nhẫn, là tra tấn nữ tử kia đến chết. Không biết phải có hiềm khích lớn đến mức nào. Hơn nữa, bị hành hạ tàn nhẫn như vậy mà không hề kêu la gì sao?
Đúng lúc đó, trong đám đông hiếu kỳ bị cách ly ở bên ngoài, có người nói: “Đây không phải là nương tử Vương Thuận Đức bán đậu hũ ở phố Tây sao?”
Thật ra mọi người đứng khá xa, khó nhìn rõ thi thể, nhưng có người nói vậy, mọi người nhìn kỹ càng nhìn thi thể càng thấy giống.
“Đúng rồi, đúng rồi, trông giống lắm.”
“Ta chắc chắn là nương tử Vương Thuận Đức.”
“Dáng vẻ này, chắc chắn rồi.”
Nghe đám đông xì xào bàn tán ầm ĩ, Thi Hoa Bình liền sai người đi tìm Vương Thuận Đức ở phố Tây đến nhận dạng thi thể.
Khi Vương Thuận Đức được đưa tới, chỉ nhìn một cái đã nhận ra nương tử mình, sắc mặt tái mét, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống: “Bẩm đại nhân, đúng là nương tử của tiểu dân, hôm trước nàng nói về nhà mẹ đẻ, rồi thuê xe ra khỏi thành, không ngờ… Xin đại nhân minh xét cho tiểu dân!”
Giọng rất đau khổ, nhưng Dương Tụ không biết có phải ảo giác của mình hay không, nàng dường như thấy điều gì đó khác thường trong ánh mắt hắn. Để xác nhận suy đoán của mình, nàng chỉ có thể hỏi Phương Ngải đang đứng gần nhất.
Dù không hứng thú gì với việc điều tra án, nhưng Phương Ngải không thể rời đi lúc này, hắn chỉ có thể nhìn Vương Thuận Đức thưa chuyện với Thi Hoa Bình, tất nhiên cũng không bỏ sót ánh mắt bất thường của Vương Thuận Đức, ánh mắt đó không phải đau khổ, mà như cảm thấy nhẹ nhõm thoát khỏi điều gì đó.
Dương Tụ còn chú ý đến thì hắn tin Thi Hoa Bình quan sát nhiều năm chắc chắn cũng không bỏ sót, bèn nói nhỏ vào tai Dương Tụ: “Đừng nói lung tung.” Rồi hắn lại trở về trạng thái im lặng quan sát như cũ.
Luồng khí ấm áp thổi qua tai, hơi ngứa, Dương Tụ không kiểm soát được mặt đỏ lên, nhưng thấy Phương Ngải vẫn bình thản, nàng không khỏi cảm thán cơ thể này quá nhạy cảm, thật sự cảm giác quá tệ.
“À, nói vậy là đã ba ngày nương tử ngươi không ở nhà, ngươi không thấy lạ à?” Thi Hoa Bình không để ý đến sự tương tác giữa Phương Ngải và Dương Tụ, vẫn kiên nhẫn hỏi người đối diện.
“Chuyện này… mỗi lần nương tử tiểu dân về nhà mẹ đẻ đều ở vài ngày, nên tiểu dân không thấy có gì bất thường.” Vẻ mặt Vương Thuận Đức hơi do dự, nhưng lời nói ra không giống giả dối.
Thi Hoa Bình chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Trước khi rời nhà, nương tử ngươi có gì bất thường không?”
“Bẩm đại nhân, mọi thứ bình thường. Lúc sinh thời nương tử tiểu dân hiền lành, cũng chẳng có thù oán với ai, nay lại…” Vương Thuận Đức nói xong liền bật khóc.
Thi Hoa Bình tuy không tán thành một người nam nhân trưởng thành khóc lóc như vậy trước đám đông, nhưng nghĩ đến người này vừa mất nương tử, thở dài an ủi: “Ta nhất định sẽ làm sáng tỏ sự việc, trả lại công lý cho nương tử ngươi. Ngươi trở về đi, thi thể nương tử ngươi còn phải đưa về phủ nha để điều tra, sự việc sáng tỏ sẽ trả lại cho ngươi.
Không ngờ tri huyện đại nhân lại tử tế với mình như vậy, Vương Thuận Đức tất nhiên không dám cãi lời, vội gật đầu cảm tạ rồi lui ra.
Đợi bóng dáng Vương Thuận Đức biến mất, Dương Tiệm Đình mới hỏi Thi Hoa Bình với vẻ khó hiểu: “Rõ ràng Vương Thuận Đức kia có vấn đề mà, sao ngài lại thả người đi?”
“Khi bị gọi tới, vẻ kinh ngạc và đau khổ của Vương Thuận Đức không giả dối, chắc chắn không phải hắn giết nương tử. Nhưng quan sát thái độ của hắn, có vẻ che giấu điều gì đó. Dù ép hỏi cũng chẳng được kết quả, thôi thì tạm thả ra rồi xem sau này thế nào.” Thi Hoa Bình không giấu diếm ý nghĩ với cấp dưới, chỉ nói khẽ để chỉ hai người nghe thấy, giải thích từng bước suy nghĩ của mình. Chỉ có sự nhất trí giữa cấp trên và cấp dưới mới điều tra hiệu quả.
Thấy Dương Tiệm Đình hiểu ý, Thi Hoa Bình ra lệnh đem thi thể về nơi Phương Ngải làm việc, rồi sai người điều tra tại nhà cha mẹ đẻ và nhà chồng của nạn nhân. Mọi người mới quay về phủ.
Cùng Phương Ngải vào phòng khám nghiệm tử thi, Thi Hoa Bình hỏi với vẻ nghiêm túc: “Thi thể tử vong thảm khốc nhưng xung quanh không ai hay biết, hẳn là lúc đó không gây ra tiếng động. Ta nghi ngờ nạn nhân bị cho thuốc trước khi chết, ngươi có thể kiểm tra không?”
Về suy đoán của Thi Hoa Bình, Phương Ngải cũng có cảm giác tương tự, bèn nói: “Nếu là độc dược, lúc xem xét trước đây ta đã phát hiện. Giờ chỉ có thể là thuốc mê, loại này không độc, muốn kiểm tra thì phải phẫu thuật khám nghiệm mới được.”
“Điều này…” Thi Hoa Bình hơi do dự, phẫu thuật tùy tiện thi thể là việc lớn, cần có sự đồng ý của gia đình. Huống hồ, thân thể do cha mẹ sinh ra, không được làm hư hại, việc này ít người chấp nhận. Thi Hoa Bình lúc này rơi vào thế khó xử.
Dương Tụ đứng bên cạnh thấy hai người bàn luận có nên phẫu thuật thi thể hay không, có lẽ là để đối độc tấn độc, so với lúc mới thấy thi thể, nàng giờ tuy vẫn còn hoảng hốt nhưng lạ thay bình tĩnh hơn, có lẽ là bị k1ch thích nhiều quá nên tê dại rồi.
Còn về Dương Thiết Trụ, bên trong phủ không phận sự của hắn, huống hồ hắn vào thị trấn mua đồ, trời sắp tối phải về.
Sự ra đi của Dương Thiết Trụ khiến tâm trạng Phương Ngải tốt hơn nhiều, đến nỗi đối mặt với sự do dự của Thi Hoa Bình cũng không thể hiện chút bực bội nào.
Thi Hoa Bình biết Phương Ngải có sự ám ảnh bất thường với thi thể, đã có nghi ngờ thì thi thể nhất định phải giải phẫu. Ông chỉ có thể nói ngày mai khi gia đình nạn nhân tới sẽ cố gắng thuyết phục họ. Bảo Phương Ngải dẫn Dương Tụ về nghỉ trước đã.
Vì ở đây không còn lý do ở lại, Phương Ngải cũng không phản đối kéo Dương Tụ ra ngoài.