Thiên Đế Kiếm

Chương 119: Chương 120


trước sau

Mây mù .

Chấn Phương gạt đám mây mù .

Thiên Minh Càn Thủ quả nhiên quákhủng bố, một chiêu, có thể đè bẹp một nửa Tổ Long Thành thành tro bụi .

Chân khí trong người Chấn Phương đãtận cạn . Thủy Hành Kiếm, Hỏa Hành Thương, Kim Hành Kích, chưa bao giờ ChấnPhương biến đổi ra nhiều như thế, hiện tại, anh không còn khả năng để biến đổiMộc Hành và Thổ Hành nữa . Ngũ Hành Đao đã trở về nguyên dạng, cắm ngập lưỡitrên mặt đất .

Không lẽ kết thúc ở đây ?

Xích Vân phía đằng xa cũng không kháhơn .

Dòng máu đen của Huyết Tà tuy có thểđẩy sức mạnh của Xích Vân tăng vọt lên tuyệt đỉnh mười lăm phần công lực ,nhưng cũng chính Huyết Tà đã cảnh báo là không được vượt quá giới hạn đó .

Để triệu hồi Hỏa Thiên Nhẫn và điềukhiển nó xuất ra một chiêu tối thượng Hỏa Quyền Câu Ngục , Xích Vân đã tăng vọtsức mạnh lên mười sáu phần công lực . Lớp chú ấn màu đen trên người bắt đầuphản tác dụng, quay ra tấn công hắn, đau đớn đến chết đi sống lại .

-Xích Vân !

Tiếng gọi của một cô gái .

Hoa Anh bổ người lao tới, ôm lấy hắnvào lòng mình :

-Xích Vân, anh không sao chứ ? XíchVân ! Không sao chứ hả ?

Xích Vân dù đang thương tích khắpngười, song vẫn cố mở mắt, thở :

-A ... cô vẫn ổn ... tốt rồi ...

Xích Vân gắng gượng đưa cánh tay lênrồi buông thõng xuống .

-Xích Vân ! Xích Vân ! Này, tỉnh lạiđi ! Xích Vân !

Hoa Anh lay mạnh thế nào, Xích Vâncũng không tỉnh .

-Xích Vân ! Sao lại thế này ? Trảlời tôi ! Sao lại thế này ? Đồ điên ! Đồ ngu ! Tôi đâu có bảo anh phải hứngchịu cho tôi ! Hả ? Hả ?

Ban nãy, Hỏa Thiên Nhẫn với chiêuHỏa Quyền Câu Ngục, khẳng định, có thể tận hủy phách của Thiên Đế .

Nhưng Thiên Minh Càn Thủ có tầm đánhcực rộng, và lan sang cả Hoa Anh .

Khoảnh khắc ấy, Xích Vân có thể nhìnthấy nét đau đớn khi Hoa Anh bị cả thiên phủ ép xuống .

Và Xích Vân đã từ bỏ tất cả, HỏaThiên Nhẫn tiêu thất, Hỏa Quyền Câu Ngục cũng biến mất ...

... hắn liều cái thân mà ôm chặt lấyHoa Anh, để rồi tận trọn trúng Thiên Minh Càn Thủ .

-Xích Vân ! Đồ ngu ! Ngu như con lợnvậy ! - Hoa Anh hét lên - Sao lại ngu thế hả ... sao lại thế ...

Nước mắt đã chảy .

Lăn trên gò má .

Từng giọt, từng giọt một .

Ngọc lệ lăn xuống bờ má mà rơi vàođôi mắt của Xích Vân .

Cũng ...

... giống như ...

... hắn đang khóc vậy .

Hoa Anh thầm nghĩ ...

Vì nàng, mà hắn theo tới tận Tích VũThành . Bao hành động điên khùng của hắn, thật làm người ta phát mệt .

Nhưng kẻ điên đó giờ đã hứng trọnmột chiêu của thần ...

... để cho nàng được sống .

Thế gian này ...

... sao lại lắm kẻ điên vì tình nhưthế ?

Xích Vân cứ đau đáu một điều mà hắnchưa từng nói ...

... là hắn yêu Hoa Anh rất nhiều .

Từ đằng xa, một luồng kim quang xuấthiện .

Thiên Đế tuy vẫn còn, song một chiêuTrảm Nhật Nguyệt của Chấn Phương mà thần khí bị hủy hoại tới giờ chỉ còn bằngbốn phần mười so với ban đầu .

Hoa Anh nhìn lên .

Chính cái thứ đó !

Chính cái thứ đó đã hại Xích Vân !

Người Vũ tộc vốn sùng bái thần linh, họ coi các vị thần cũng như sinh mạng của mình .

Nhưng bây giờ Hoa Anh không nghĩ thế...

... trước mặt nàng, chẳng có thầnquỷ gì cả .

Chỉ có báo thù .

Cung giương lên, bốn mũi tiễn lắpvào dây, kéo căng hết cỡ .

-Đừng ! Hoa Anh cô nương ! - ChấnPhương hét - Giờ cô đang trọng thương, nếu miễn cưỡng dùng Thánh Tiễn Tâm Phápsẽ bị vong mạng đấy !

Chấn Phương cũng mới vỡ lẽ ra HoaAnh là người có dòng máu Ngũ Hành không lâu , nên anh biết rất rõ cực hạn nếuép buộc sử dụng Thánh Tiễn Tâm Pháp .

Hoa Anh cười :

-Cảm ơn công tử ...nhưng mà .... tôicũng không còn gì nữa mà ... nếu nhỡ tôi chết thật ... thì mong công tử ...

-Sao ?

Hoa Anh nhìn xuống Xích Vân :

-Cho tôi được nằm cạnh hắn .

Thiên Đế phía bên kia cũng cảm nhậnđược sự nguy hiểm, liền khởi phát sức mạnh chí thượng của mình .

-Thiên Minh Long Thần !!!

Kim long khởi xuất, sức mạnh tuyệtđối có thể hủy diệt cả Xuyên Tâm Hồ này .

Bốn mũi tên trên tay Hoa Anh lóe sắctrắng như ánh thái dương phát quang cả một vùng rộng lớn, tuyệt chiêu này, cômới chỉ xem sư phụ Ẩn Giả biểu diễn, nếu sai lầm trong việc điều khí, hậu quảchỉ có thể là cái chết .

Phụ nữ ...

... khi khóc , có thể vô cùng yếuđuối ...

... nhưng ...

... đôi lúc ...

... lại vô cùng mạnh mẽ .

-Tứ Thần Phong Vạn Đoạt Mệnh Thỷ !!!

Bốn mũi tiễn lao đi xé gió, nhưngbốn đường rạch ngang toàn thiên phủ, xẻ địa ngục . Vừa lúc ấy một ánh chớp loéngang bầu trời, đánh thẳng xuống bốn mũi tiễn .

Tứ tiễn hợp nhất, thành một mũi tiễnvạn phong xoáy tung toàn bộ mặt đất, như triệu vạn ngàn trăm người Vũ tộc cùngxuất tên . Uy phong của cả Tích Vũ Thành, sức mạnh của cả người Vũ tộc đã tậptrung trên mũi tiễn này .

Tiễn xoáy thẳng vào miệng Kim longđang há ngoác, xuyên thủng thần khí, chém rồng ra làm đôi, xoáy vào Thiên Đếđứng ở đằng sau .

Thời đại của thần đã hết từ lâu rồi.

-BÙMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMMM !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

...

Kim quang tiêu thất, không còn sótlại một mảnh .

Chấn Phương há hốc miệng trước uylực này .

" Thánh Tiễn Tâm Pháp ... quảthực mãnh liệt không tưởng, giết thần giết quỷ, nếu mà là Vũ Tộc Ẩn Giả ở đâythì một phát có thể bắn thủng Thiên Đế từ nãy rồi ... "

" Cô gái này ... thật không tầmthường ... " .

Bỗng nhiên, Chấn Phương như nhớ rađiều gì liền hét lên :

-Hoa Anh cô nương !

Cố gắng lết cái thân xác tới, ChấnPhương bỗng vô cùng kinh ngạc khi thấy một luồng thánh khí bạch quang trong mâymù .

Hoa Anh cũng đang ngạc nhiên chínhmình .

Ngọc Vũ vỡ nát thành từng mảnh ngọc,rồi từ sau lưng Hoa Anh, một đôi cánh khác mọc ra . Cánh rực lên một màu thanhkhiết, lấm tấm sao sa .

Thanh Tinh Vũ .

Hoa Anh, đã chính thức đề thăng cônglực lên Bát Phi .

Chấn Phương ngây người, Hoa Anh giờđẹp như một tiên nữ giáng trần .

Nhưng đó chưa phải là tất cả .

Thanh Tinh Vũ lại nát thành từngmảnh, sao sa cuộn vào lưng Hoa Anh, một đôi cánh rộng như cánh đại bàng khaixuất, sắc tím lung linh huyền ảo tuyệt đẹp .

Tử Tinh Vũ .

Sức mạnh, lại đề thăng lên một tầngnữa .

Giờ , Hoa Anh chính thức đã lên đẳngcấp Thất Phi , con hạc trên tay cô gái mọc tới bốn cánh .

Hoa Anh cuối cùng đã đại ngộ .

Không bao giờ có thể rũ bỏ tình .

Tình . Có thể vô cùng nguy hiểm, đưacon người ta tới cái chết .

Nhưng, có tình, thì mới có cái màphấn đấu .

Tâm ý tràn đầy tình cảm, tới một lúcnào đó thì toàn tâm toàn ý cho thứ tình cảm mà mình theo đuổi, đó chính là cáiý niệm của đẳng cấp Bát Phi và Thất Phi hướng tới .

Vũ Tộc Ẩn Giả giờ mà ở đây, chắcchắn bà không thể tưởng tượng nổi đứa học trò của mình đã đề thăng lên cảnhgiới này . Chắc chắn bà sẽ ghen tỵ vì hồi trẻ bà không được như nó, rồi bà vuimừng khôn xiết mà ôm chầm lấy đứa đệ tử này . Không những vậy, đề thăng lên mộtcảnh giới, sức mạnh của Hoa Anh đã đại tiến chẳng biết bao nhiêu mà kể . Tuyrằng, để vươn tới hàng ngũ tuyệt đại cao thủ là còn xa, song bước trưởng thànhlà không nhỏ, có thể xứng đáng thuộc hàng cao cấp , hơn thế, còn kéo Hoa Anh rakhỏi phút sinh tử vừa rồi .

Nhưng Hoa Anh không vui .

Xích Vân vẫn nằm đó, bất động .

Hoa Anh quỳ xuống, lòng nàng đangxáo động .

Tại sao hắn lại như vậy chứ ?

Không có lý do .

Xích Vân yêu Hoa Anh, chỉ vì hắn yêuHoa Anh .

Có lẽ đó là lý do .

Hoa Anh cũng vừa mới nhận ra ...

... tình cảm của hắn dành cho nàng...

... tuyệt đối là tình yêu .

Không chút nhiễm bụi trần .

Xích Vân đã dành thứ trong sáng duynhất còn lại trong cuộc đời đen tối của hắn cho Hoa Anh .

Nước mắt lại rơi ...

... nước mắt của sự yếu đuối ...

... con người, vốn không bao giờtrân trọng những thứ mà mình đang có ...

... tới lúc nó mất đi rồi mới hốitiếc .

-Không biết là ở đây có chào đón chotôi không ?

Hoa Anh và Chấn Phương quay lại, mộtngười đàn ông vóc dáng trung bình, đi theo sau là một thanh niên cao lớn .

Ngài Hàn và Hàn Vệ .

-Các hạ là ... - Chấn Phương lêntiếng .

Ngài Hàn tươi cười :

-Tôi tên là Hàn Thuyên . Khi nóichuyện với bậc bề trên, hoặc bạn làm ăn, tôi rất giữ lễ, nhưng với hai vị thìcó thể tự nhiên .

Hoa Anh nheo mắt . Hàn Thuyên, cáitên này chẳng phải là quá quen thuộc sao ? Bang chủ của bang Hàn Thủy , tiếngtăm vang khắp Đại Lục . Ai lại không biết ? Có điều, chuyện gì đã đưa ông tatới đây ? - Hoa Anh thầm nghĩ .

Ngài Hàn có thể đọc được suy nghĩ ấytrong đôi mắt dò xét của Hoa Anh, ông chỉ khẽ mỉm cười, rồi quan sát Xích Vân .

Chà !

Thằng bé còn khóc lóc thuở nào, giờđã lớn thế này rồi sao ?

Cái tên Xích Vân, chính là ngài đặtcho nó chứ ai vào đây ?

Ngài Hàn tiến tới Xích Vân, quansát, bắt mạch tượng rất nhanh rồi đáp :

-Chưa chết đâu . Nhưng rất yếu .

Hoa Anh vồn vã :

-Xích Vân chưa chết sao ? Ngài nóithật không ?

-Ta dám khẳng định là cậu ta chưachết . Song, cần phải chữa trị ngay .

Ngài Hàn rút từ trong túi áo ra mộtlọ thuốc, nói :

-Cốt Dịch Chuyển Đoạn này có thể hồiphục tạm thời cho cậu ta .

Thứ này, khẳng định là đồ dung dịchhoàn đan cực quý hiếm, mà bất cứ một vị dược sư nào nhìn thấy cũng khao khát cóđược nó . Hàn Thủy vốn buôn bán xương của những con quái vật, nên Ngài Hàn đãgạn lọc, tuyển chọn những khúc xương tốt nhất của mấy chục loại quái vật khácnhau, đem tinh luyện liên tục trong vòng hai ngày hai đêm . Công hiệu thì cóthể tạm đưa bệnh nhân vào trạng thái " đông cứng " toàn cơ thể trongkhoảng một tuần lễ . Toàn bộ hoạt động trao đổi nội thể trì hoãn, nhằm tạo thờigian cho những bệnh nhân gặp nguy kịch mà chưa có thuốc chữa trị . Cốt DịchChuyển Đoạn, dù không phải là thuốc chữa bệnh, nhưng khẳng định là một đồ trânquý, không dễ gì có được . Cứ nhìn vẻ mặt của Hàn Vệ tiếc ngẩn tiếc ngơ khiNgài Hàn đổ một ít cốt dịch vào miệng Xích Vân là biết .

Hoa Anh đã dần cảm nhận được chútsinh khí đang le lói trong người Xích Vân, nàng vui mừng không thể tả .

Ngài Hàn tiếp lời :

-Cậu ta bị Tà Khí lấn át xâm nhậpquá nhiều rồi, hiện tại toàn nội thể đang bị thứ Tà Khí ấy phá hoại, theo ta,hai người nên về Tổ Long Thành, gặp các vị dược sư nổi tiếng chữa trị thì mớicó hiệu quả .

Hoa Anh và Chấn Phương gật đầu .

Tuy nhiên, với con mắt dò xét củamình, Hoa Anh hỏi ngay :

-Bang chủ Hàn Thuyên đến đây là cóviệc gì ?

Ngài Hàn cười :

-Tất nhiên là ta có việc .

Nói xong, bèn rút cái bọc vải đenđưa cho Hoa Anh :

-Hãy giữ nó cho cẩn thận .

Hoa Anh ban đầu không đoán ra đượcđó là vật gì, nhưng nhìn vào sự ram ráp xù xì, màu đen đặc cùng ánh hoa văn kỳdị của nó, cô đoán ra đây là Hắc Đế Ấn .

-Hắc Đế Ấn ! Làm sao mà ngài lại cóđược nó ? - Hoa Anh hỏi .

Ngài Hàn không giấu giếm, nói thẳng:

-Hắc Đế Ấn này, ta lấy lại từ tayThiên Ma .

-Vì điều gì ? - Chấn Phương hỏi - Vìđiều gì mà ngài lại giúp chúng tôi ? Phải chăng là có điều kiện ? Và làm thếnào ngài lấy lại được Hắc Đế Ấn từ tay hắn ?

Ngài Hàn nhìn sơ qua nét mặt và dungmạo của Chấn Phương, trong lòng không khỏi thầm than : " Người Ngũ HànhTộc, tư chất tuyệt đỉnh, thông minh đĩnh ngộ, kỳ tài hiếm có " .

-Hắn đang bị trọng thương, ta và contrai ... - Đoạn, Ngài Hàn chỉ tay vào Hàn Vệ đứng đằng sau - ... đã chiến đấuvới chúng một trận kịch liệt . Cuối cùng, Thiên Ma cũng phải bỏ lại Hắc Đế Ấn .

Hoa Anh nghĩ lý do này thật khôngcòn có sơ hở nào để nạy nọc . Có điều, cô cũng có cảm giác có chút gì giả dốitrong lời nói này, nhưng điều ấy vô cùng mơ hồ, bản thân Hoa Anh rất khó có thểnhận ra .

Chấn Phương cũng chưa từng gặp NgàiHàn bao giờ , có điều, cái danh của ông ta thì anh đã nghe rất nhiều từ HộVương Lão Bà . Người này, nguyên là Đường chủ Uất Hận Thành , vì chán nản mà rangoài thế giới mới, thành lập ra bang Hàn Thủy, chỉ trong nháy mắt đã thu phụccả trăm bang phái trên khắp Đại Lục, dựa vào thủ đoạn mà thiếu chút nữa đã trởthành Vô Chân Vương , chuyện này nếu xảy ra, sẽ là một thiên thiên đại kỳ sựcủa Đại Lục . Nhưng không hiểu vì lý do gì, mà ông ta lại từ bỏ vào những giâyphút cuối cùng .

Một con người khó hiểu ...

... và khó đoán .

-Nhưng vì lý do gì mà ngài lại biếtnơi này lưu trữ Hắc Đế Ấn ? - Hoa Anh hỏi .

-Thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện của Uất HậnThành là Tần Mạnh Uy, ông bạn già của ta đã nhờ ta giúp sức vào việc truy tìmHắc Đế Ấn, dù ta đã rời bỏ Uất Hận Thành từ lâu, nhưng vẫn còn có cái tình,chẳng lẽ ta không thể giúp người bạn của ta sao ?

Hoa Anh cũng đã nghe phong phanh lờiđồn của thiên hạ rằng Ngài Hàn xuất thân từ Uất Hận Thành , và lời đồn ấy đãđược chính Ngài Hàn xác nhận là thực . Nếu thế, thì chuyện ông ta xuất hiện ởđây cũng không có gì lạ , Thủ lĩnh Ngũ Thánh Điện là người thế nào, Hoa Anhbiết rõ . Một người có vị trí khủng bố như vậy trong Uất Hận Thành không ngờlại nhờ tới sự giúp đỡ của Ngài Hàn, thì phải hiểu con người tên gọi Sát Thủmột thời này ghê gớm tới mức nào .

Hoa Anh tin chắc rằng cảnh giới kiếmpháp , võ thuật của Ngài Hàn đã đạt tới mức khó ai tưởng tượng nổi, có điều vàichục năm nay ông ta sống ẩn mình , không còn khuấy động giang hồ nữa , còn nếukhông, thì chuyện ông ta muốn có huyết phong tử vũ trên đại lục là chuyện quábình thường .

-Vậy ngài có điều kiện gì với chúngtôi ? - Chấn Phương hỏi tiếp .

Ngài Hàn cười thâm trầm :

-Anh bạn trẻ, cậu thông minh lắm .Đúng, cái luật trên đời này là có qua thì phải có lại . Ta trao lại cho bangười Hắc Đế Ấn, thì các cậu cũng phải giúp cho ta .

-Giúp như thế nào ? - Hoa Anh hỏi .

-Ta cần hai người đảm bảo mạng sốngcủa Xích Vân .

-Tôi ... tôi không hiểu lắm ... -Hoa Anh ngạc nhiên .

-Thứ võ thuật mà Xích Vân mang trongngười là Diệm Ngục Chiến Quỷ Cấm Môn Quan, thứ này, khẳng định là cực cườnghãn, mạnh mẽ điên đảo tam giới, có điều, nếu Xích Vân quá lạm dụng vào nó, thìhậu quả sẽ rất là nghiêm trọng . Vậy nên, hai người cần có trách nhiệm trongviệc kiềm chế sức mạnh của Xích Vân . Và ...

Ngài Hàn thong thả một lúc như muốnthử thách sự kiên nhẫn của Hoa Anh và Chấn Phương .

-Và còn gì nữa ? - Rốt cục thì HoaAnh cũng chưa bao giờ là người biết đợi chờ .

Ngài Hàn trầm ngâm :

-Và các cậu sẽ phải làm một chuyếntới Hoàng Hôn Thánh Điện .

-Vì sao ?

-Một Hắc Đế Ấn đang ở đó, không lẽcác cậu muốn nó rơi vào tay Thiên Ma ?

Dĩ nhiên là không . Hoa Anh nghĩ .Có điều, dường như cô cảm giác con người lặng lẽ khó đoán kia đang lợi dụngmình .

-Tại sao ngài lại biết ?

Ngài Hàn dò xét Hoa Anh một lúc rồinói :

-Có một luật mà hai người nên biết .Đó là chỉ Thiên Tử của Uất Hận Thành và Vô Chân Vương của Ngũ Hành Tộc là biếtđích xác các Hắc Đế Ấn đang ở đâu . Nhưng nguyên tắc ấy, và quy định ấy, khôngphải bao giờ cũng đúng và càng không đúng khi có những thứ khiến nó không thểđúng . Thiên Tử và Vô Chân Vương đã phải tế một lượng máu không hề nhỏ của bảnthân trước lời thề năm xưa mà nói ra địa điểm cất giữ Hắc Đế Ấn cho các thuộchạ cấp dưới của mình .

-Vậy tại sao lại phải nhờ chúng tôi? - Hoa Anh hỏi tiếp - Ở Uất Hận Thành và Ngũ Hành Tộc, cao thủ như mây, họ dưsức có được Hắc Đế Ấn !

Ngài Hàn mỉm cười :

-Vấn đề này .... cả ta và anh bạnđều hiểu, đúng không ? Vậy hãy giải thích cho cô gái này đi .

Hoa Anh quay sang Chấn Phương, ChấnPhương thầm nghĩ một lúc rồi nói :

-Có một lời nguyền rằng : chỉ cónhững ai đã rời bỏ nơi sinh ra mình mới có tư cách tìm Hắc Đế Ấn . Và Hắc Đế Ấncũng chỉ chấp nhận những người như thế .

Lời nguyền đó, đích thực vô cùng đơngiản , nhưng là đơn giản với Hoa Anh, hay với Diêu Linh, hoặc Thụ Cáp . Chứ vớiNgài Hàn và với Chấn Phương, thậm chí là cả Xích Vân thì thực khó khăn . Nênnhớ, người Uất Hận Thành và người Ngũ Hành Tộc chưa bao giờ đặt chân ra ngoàilãnh địa của mình . Một bên thì đắm chìm trong tội ác, một bên thì ngập tronglớp hào quang gia tộc, nên những gì bên ngoài đối với họ không đáng quan tâm .Xích Vân, hay Ngài Hàn, hoặc là Chấn Phương đã ra đi khỏi Uất Hận Thành và NgũHành Tộc, nhưng cái tâm của họ vẫn chưa tuyệt tình với những nơi mình đã sống,đã từng lớn lên . Thế nên, khi Xích Vân chạm vào Hắc Đế Ấn lần thứ hai, thìngoài chuyện đó là thiên kiếp khủng bố theo Quy Tắc giáng xuống, còn một phầnquan trọng hơn là bởi vì Xích Vân vẫn còn cái tình với Uất Hận Thành, và thiênkiếp cũng mạnh hơn theo cấp số nhân .

Người ta tin lời nguyền ấy là doThiên Tử và Vô Chân Vương sắp đặt với nhau trước , và ếm lên Hắc Đế Ấn, nhằmtránh chuyện những kẻ trong Uất Hận Thành và Ngũ Hành Tộc nổi lòng tham mà rắptâm đoạt Hắc Đế Ấn . Điều oái ăm trong lời nguyền là ở chỗ : chỉ những ngườithuộc Ngũ Hành Tộc hoặc Uất Hận Thành mới có đủ tư cách có Hắc Đế Ấn, nhưngnhững người đó phải từ bỏ và tuyệt tình nơi mình đã sinh ra . Tất nhiên, làtrong suốt mấy ngàn năm qua, cũng có những người vì sức hấp dẫn bí ẩn của HắcĐế Ấn mà rời bỏ, điển hình như tổ chức Bất Kiếp Viện của Uất Hận Thành đã tồntại từ rất lâu rồi . Song, những người như thế, thực sự là rất ít , chưa tớihai chục người . Và những người đó cũng không hề may mắn, vì suốt cuộc đời, họchưa bao giờ từng biết nơi nào cất giữ Hắc Đế Ấn chứ đừng nói là đụng chạm vàonó để hứng chịu thiên kiếp .

-Vậy, cô hiểu rồi chứ , cô gái ? -Ngài Hàn nói .

-Tôi đã hiểu .

-Vậy thì ... còn chờ điều gì nữa ?Việc đầu tiên mà hai người cần làm là đưa Xích Vân đi chữa trị ngay, nếu không,cậu ta sẽ chẳng ổn một chút nào đâu . Hãy nhớ, tới Hoàng Hôn Thánh Điện để tìmHắc Đế Ấn .

Chấn Phương và Hoa Anh nhìn nhau ,rồi một người tung cánh bay lên cao, người kia ngự phi kiếm, đồng thời mangXích Vân đi theo .

Hàn Vệ nhìn bóng ảnh mất hút dầntrong màn đêm rồi hỏi :

-Cha thấy những người đó có đủ tincậy mà giao Xích Vân cho họ không ?

Ngài Hàn khẽ cười trong miệng :

-Ha ! Nếu như bọn họ chẳng đủ thựclực thì ta đã giết họ từ lâu rồi . Song , hai người này thực chẳng phải bìnhthường đâu . Nhất là cô gái Vũ Tộc đó, trong tương lai, sẽ dần trở thành mộtnhân vật không hề kém cạnh ta chút nào đâu .

Hàn Vệ ngẫm nghĩ một chút rồi nhưsực nhớ ra điều gì , nói tía lia :

-Thôi chết ! Thằng Phi sao chưa thấyđến ? Chẳng phải chúng ta đã đánh thư gửi cho nó là tới ngay đây rồi sao ?

Ngài Hàn cũng động tâm . Phải nói làngài đã quên khuấy mất chuyện này .

-Khéo chừng .... - Ngài Hàn thở dài- ... nó bị vồ rồi cũng nên .

-Cha đừng nói vậy chứ ! - Hàn Vệkinh ngạc .

-Hàn Phi tuy lười nhác, song nókhông bao giờ dám trễ hẹn, nhất là khi bố nó hẹn . Nay đến chậm thế này, thìchỉ có một khả năng duy nhất là nó bị vồ .

Vừa lúc ấy, một tiếng chim kêu .

Và lại một tiếng chim kêu nữa .

Ngài Hàn ngạc nhiên, chẳng phải đólà tiếng kêu của Thiên Bạch Thần Ưng sao ?

Nếu không phải việc quan trọng thìThiên Bạch Thần Ưng không bao giờ cất cánh .

Hai con Thiên Bạch Thần Ưng laoxuống, chân có gắn những cuộn thư nho nhỏ . Hàn Vệ gỡ từng cuộn ra , và mặt hắnbắt đầu xám xịt lại, xám hơn cả bóng đêm đang ngự trị .

Bức thư thứ nhất có ghi :

Hàn Thanh đã bị úp .

Bức thư thứ hai :

Thái Nhật khởi quân ở Kiếm TiênThành .

Ngài Hàn cũng đọc lá thư, dù có hơichút chấn động, nhưng vẻ mặt băng giá của ngài lại hiện hữu, trái ngược hẳn vớicái mặt nhăn nhúm như tấm giẻ nhàu của Hàn Vệ .

-Bọn Thái Nhật khốn nạn ! - Hàn Vệrủa - Chúng nó ăn phải phân chó của thằng Gia Đoàn rồi ! Thế nên mới đánh úpchúng ta ! Thằng Hàn Thanh bị vồ mất rồi !

Ngài Hàn lặng yên suy nghĩ một lúcrồi trả lời :

-Chẳng biết là ba anh em họ Thái cóhỗ trợ được Hàn Thanh điều gì không nữa ?

Ba anh em họ Thái, vốn được giao tráchnhiệm tới Phạt Mộc Lĩnh điều tra Bất Kiếp Viện, sau là đưa thư cho Hàn Phi, vàcuối cùng là tới Tổ Long Thành, đề phòng có biến xảy ra với Hàn Thanh . Kếhoạch này là do Ngài Hàn soạn ra, và thật không thừa một chút nào .

-Bố ! Hàn Thanh ...

-Im nào ! Mày đừng cuống cuồng lênnhư vậy ! Theo tao thì Hàn Thanh sẽ ổn thôi ?

-Sao cha lại nghĩ thế ?

Ngài Hàn lặng lẽ cười :

-Yên tâm . Dự cảm của ta không saichút nào đâu . Thằng lỏi con ấy còn dai lắm , hơn cả bố của nó kia .

-Cha chắc chắn ?

-Chắc . Giờ , chúng ta cần đưa HànThanh đi một nơi khác thôi .

-Đi nơi khác ?

-Thằng Hà Gia Đoàn chơi bài này, tứclà nó ép Hàn Thanh phải động thủ, và đằng nào thì Hàn Thanh cũng sẽ bị truylùng thôi . Gia Đoàn đã chuẩn bị sẵn chuyện này để vây bắt Hàn Thanh .

-Con không hiểu lắm .

-Đơn giản thôi . Mày cứ tưởng tượngxem, nếu thằng khác vác gạch đập vào mặt mày thì mày sẽ làm gì ?

-Con sẽ vặt chết nó . - Hàn Vệ đáp .

-Đó . Hàn Thanh đang bị bọn Độc Tâmvác đá đập vào mặt, và nếu không muốn sưng mồm thì Hàn Thanh phải giết bọn ĐộcTâm . Và thằng Gia Đoàn sẽ lợi dụng cái lý do này mà gây chiến với chúng ta,tựa như vừa ăn cướp vừa la làng đó .

-Thằng chó đẻ !

-Giờ mày rủa cũng không ích gì .Than vãn kêu ca chẳng bằng ra tay hành động . Giờ chúng ta sẽ viết một bức thưcho Trưởng lão Tổ Long, ông già ấy cũng đã ăn vàng bạc của tao nhiều quá rồi,bụng ních mỡ, giờ phải cho lão hoạt động chút .

-Cha muốn ông ta cứu Hàn Thanh ?

-Đúng . Ông ta sẽ đưa Hàn Thanh rangoài Doanh Trại Liên Quân, ở đó có bến thuyền của ta, thằng Hàn Thanh sẽ lênhđênh trên biển một thời gian, đợi tai qua nạn khỏi rồi tính tiếp .

-Vậy còn chuyện ở Kiếm Tiên Thành ?

-Chẳng cógì phải lo cả . - Ngài Hàn cười - Có ba ông bạn già và đặc biệt là có mẹ mày ởđó, lẽ nào thằng già Khuất Bá dễ bề hành động thế ?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!