Mặt đất nứt toác, những khối đá mọclên thành những cổng vòm thấp như bụng của con thuyền khi lật ngược lên, cáibóng lủi rất nhanh, nó vừa kịp thoát ra khi bức tường đá đóng kín lại.
Diệp Thu phi cây rìu, cái bóng hụpđầu xuống, cái rìu đập vỡ cả một mảng tường thành ở đằng sau, cái bóng ôm lấymặt.Song nó lại vụt đi.
Cái bóng đang chạy đột nhiên dừnglại, trước mặt hắn là một người cao, mặc bộ áo màu xám, trên tay cầm thanhtrường kiếm, đầu lưỡi kiếm, những giọt máu đang giỏ xuống.
-Làm tướng mà phải lủi như một conchó như vậy sao ? - Đội trưởng Từ Tuyên mỉa mai.
Cái bóng cởi tấm khăn che mặt, mộtkhuôn mặt nhỏ thó với đôi mắt láo liên, miệng chúm lại như thổi lửa.
-Bây giờ ta đã hiểu vì sao thiên hạcó cái câu “ngứa mắt” rồi.
Hi Vỹ cất một cái giọng giống tiếngkim loại chạm nhau rất khó nghe:
-Còn bọn Uất Hận Thành các ngươi thìkhông phải là ngứa mắt, mà là đáng bị người ta phỉ nhổ !
-Sự phỉ nhổ là chuyện giữa một conngười đối với một con chó phản bội .
Hi Vỹ biến sắc mặt, hắn gầm gừ:
-Ta không có thời gian đôi co vớingươi.
-Đằng nào thì cũng đánh nhau.AI đây? Hi Vỹ, một thằng phản thầy, ngươi giết Nhạn Tưởng, sư phụ mình của mình chỉvì cái chức tướng quân Tích Vũ Thành.Xem ra Vũ Tộc Ẩn Giả đã có một con chótrung thành đấy chứ ? Đáng ra thời kỳ Đại Hỗn Loạn đã chấm dứt, chỉ vì sự lườnggạt của ngươi mà bây giờ chúng ta lại phải nhọc công đưa ngươi lên bàn thờ.
-Hừ, ngươi thì biết gì chứ ?
-Ngươi tưởng là Vũ Tộc Ẩn Giả chongươi lên làm cái chức tướng quân thật đấy à ? Con mụ đó chẳng cần quái gì tớicái chuyện ngươi sống hay chết cả !
-Đúng, Vũ Tộc Ẩn Giả không cần thiếtchuyện ta sống hay chết.Vì vậy, ta mới để con khốn đó ở ngoài thành Bắc cho bọnngươi bắt đấy chứ !
-Ngươi sắp đặt trước ?
-Không sai, chỉ cần nói là có một sốngười từ Vạn Hoá có thông tin về Hắc Đế Ấn, con mụ đó nổi ngay máu tham mà !
-Bỉ ổi !
-Đừng nói ta bỉ ổi, bọn Kiếm Tiêncũng chẳng kém đâu ! Ngươi tưởng là bọn chúng không biết ta ở chỗ nào thật chắc? Bọn chúng biết thừa ta đang ở thành Tây, có mục tiêu rồi, bọn ngươi chỉ cầnđột nhập thành, giết phăng ta đi là xong, chẳng cần phải dẫn cả đại quân thếnày.Vậy thì sao chứ ? Bọn chúng muốn mượn tay ta tiêu diệt đội Bạch các ngươi,chúng biết thừa thế nào đội Bạch các ngươi cũng được cử đi.Vì thế, bọn chúnglấy thời cơ này để tiêu diệt đội chiến đấu mạnh nhất Uất Hận Thành.Ngay cả việcbọn chúng đưa ra cái tin là không có ta ở trong thành cũng nhằm làm cho đội củangươi bị rối loạn.Kết quả là hai thằng đội viên của ngươi đó !
Đội trưởng Từ Tuyên cười lớn:
-Cái đó bọn ta biết từ lâu rồi,ngươi nhắc lại làm gì, vì thế chúng ta đã có sự chuẩn bị trước rồi.Sau vàitháng nữa, bọn Kiếm Tiên Thành tha hồ nhận xác từ Tứ Phương Trại.
-Xem ra bọn ngươi cũng bỉ ổi chẳngkém gì !
-Có một điều nghịch lý là sự bỉ ổivà khốn nạn luôn có trong tâm thức của những kẻ được đà lấn tới.Vì vậy phải sửdụng sự hèn hạ để trị cái hèn hạ ! Truyện Thiên Đế Kiếm copy từ Diễn Đàn TuChân Giới TuChanGioi.com
-Đúng rồi đấy ! Ngươi có biết rằngngươi chính là mục tiêu trong trận chiến này không ?
-Ta ?
-Đúng, ngươi là chiến binh mạnh nhấtcủa Uất Hận Thành hiện nay, có thể sánh ngang với Ngũ Thánh Điện, vì vậy, nhiệmvụ của ta ngày hôm nay chính là tiêu diệt ngươi.
Đội trưởng Từ Tuyên cười
-Ta chẳng phải là người mạnh nhất,ngươi và bọn Tích Vũ nhầm rồi.
-Đúng, ngươi không phải là mạnhnhất, nhưng chúng ta sẽ triệt tiêu dần những cái mạnh đó.
-Có đủ sức giết ta không ?
-Ngươi nên hỏi lại mình đi thì hơn,100 vạn quân đấy, ngươi và đội của ngươi định thoát ra kiểu gì ?
-Ngươi nên nhớ rằng đội Bạch có thểchiến đấu được tới tận trưa mai, đến lúc ấy đại quân Uất Hận Thành đã vào đượcđây rồi !
-Ờ, không sai ! Nhưng… - Hi Vỹ rútcái cung ra - Đội của ngươi có chiến đấu được đến trưa mai hay không tuỳ thuộcxem ngươi có giết được ta không đã !
Đội trưởng Từ Tuyên nâng thanh kiếmlên:
-Vậy à, thích thì chiều !
-Ngươi có biết là mình đang chiếnđấu vì cái gì không đấy ?
-Đương nhiên là ta hiểu rất rõ.
-Còn ta, ta chẳng hiểu cái quái gì !
-Vậy sao ngươi còn đánh ?
-Tất cả chỉ vì lòng tham của bọn TíchVũ, ta chỉ là kẻ chỉ đâu đánh đấy mà thôi !
-Vậy ngươi không sợ chết ?
-Thế ngươi cũng vậy ?
-Hai ta đều như vậy !
-Thế hả ?
Sau đó là tiếng kiếm chạy dài trênmặt đất.
…
Ngài Nguyên Trí sốt ruột, bồn chồnkhông yên, ông đi qua đi lại, lớp tuyết ở bên dưới hằn sâu cả chục vết giầy.Bêncạnh ông là những thành viên đội Biệt Sát, với khăn đen che kín mặt.
Pháo hiệu đã bắn được gần một canhgiờ rồi, nhưng vẫn chưa có thông tin gì về đội Bạch cả.
Nguyên Trí đang đứng trên một conđường mòn, mưa rơi rát cả mặt. Đội quân Uất Hận Thành, kẻ bị thương, kẻ cònsống đang cố sức chạy, trước mặt Nguyên Trí là một người, mái tóc bết nước mưavà máu.Anh ta nói với ông:
-Ngài đi với Thiên Tử đi ! – VănDiễn gào lên trong mưa.
-Không được ! Cậu phải đi với chúngtôi ! Bọn Kiếm Tiên đông lắm, có cả Ngũ Hành Tộc nữa, một mình cậu chống làmsao được ? – Nguyên Trí hét - Đừng làm điều dại dột !
-Ít ra thì cũng có người cầm chânđược bọn chúng !
-Vậy thì tôi sẽ ở lại với cậu !
-Không, ngài phải bảo vệ Thiên Tử !Đi đi !
-Mẹ kiếp ! Nói vẫn không hiểu à ? –Nguyên Trí túm lấy áo Văn Diễn – Cho dù cậu có làm gì đi nữa vẫn không thay đổiđược tình thế lúc này đâu !
-Bỏ ra ! – Văn Diễn gạt tay NguyênTrí khỏi áo mình – Tôi biết tôi có thể làm gì !
Văn Diễn chạy về phía sau, cứ thếmất hút trong cơn mưa tầm tã.
-Văn Diễn ! – Nguyên Trí gào lên.
-Họ về rồi !
Ngài Nguyên Trí sực tỉnh, ông vẫnđang đứng ở trong doanh trại.Một người lính đã hét lên.
-Họ về rồi ! – Người lính hướng vềmột đoàn xe đang chạy trên tuyết.
“Muộn quá” – Nguyên Trí nghĩ thầm.
-Mấy người ra đi ! – Ông nói với cácthành viên Biệt Sát.
Đoàn xe đã dừng lại, các thành viênđội Biệt Sát đưa tư trong xe ra những tên tù binh, từng người một.
Vũ Tộc Ẩn Giả được đưa xuống, bà tahướng cái nhìn đầy khinh rẻ vào Nguyên Trí khiến ông muốn cho mụ ta vài cái vảvào mặt.Nhưng nhìn khuôn mặt hết sức trẻ trung và xinh đẹp của Vũ Tộc Ẩn Giảnên ông nguôi đi phần nào, chẳng thằng đàn ông nào cưỡng lại được trước mộtngười phụ nữ hấp dẫn cả, nhiều tên lính cũng đang đưa con mắt dò xét vào ẨnGiả.
-Đưa bà ta vào xuống căn lều cuốicùng doanh trại, Thiên Tử sẽ gặp bà ta ở đó !
Các thành viên Biệt Sát đẩy Vũ TộcẨn Giả:
-Đi thôi !
-Đừng có động cái bàn tay bẩn thỉucủa ngươi vào người ta ! - Ẩn Giả rít lên.
-Bà muốn đi thế nào ? Hay là cái khuônmặt trắng trẻo xinh đẹp của bà sẽ rớt xuống đây ? - Một thành viên Biệt Sát díkiếm lên cổ bà ta.Ngài Nguyên Trí để mặc đấy, không làm gì.
Vũ Tộc Ẩn Giả nghĩ rằng bắt sống bàta tức là Uất Hận Thành sẽ không giết vì bà có trị rất lớn trong việc thoả hiệp.
-Ngươi muốn giết ta, được ! Cứ thửxem.
-Bà nên hiểu một số luật của Uất HậnThành. – Nguyên Trí nói – Chúng tôi bắt bà vì lệnh của Thiên Tử, nhưng nếu bàkhông đi hoặc chống cự, chúng tôi sẽ giết bà bất cứ lúc nào. Bà chỉ có giá trịtrong việc thoả thuận ở bên ngoài, còn ở đây, bà chẳng là gì hết, ở Uất HậnThành, giết chính là thoả thuận. Bây giờ bà hoặc đám tù binh kia chết, Thiên Tửcũng chẳng quan tâm.
Vũ Tộc Ẩn Giả nhìn lại thành viênBiệt Sát đang dí kiếm lên cổ bà.
-Có đi không ? – Anh ta nói.
Vũ Tộc Ẩn Giả nuốt một cục to đangchẹn ngang cổ họng và phải chịu bước đi.
Mạnh Uy cùng với các thành viên BiệtSát đưa những xác chết xuống xe.
-Từ từ thôi ! - Những cái xác đượcđưa lên cáng, máu chảy xuống, mặt đất pha giữa cái màu trắng và màu đỏ.
-Trông ngực cậu ta này !
-Bê bết máu !
-Mẹ kiếp !
Xác của Hoàng Tiến và Chu Văn nằmtrên cáng.Hà Liên đứng trước xác của Chu Văn, cô lấy tay bụm miệng, đôi vai runlên từng hồi, từng giọt nước mắt chảy dài, ướt đẫm bàn tay.
Các thành viên Biệt Sát và những ngườilính nhìn Hà Liên, họ hết nhìn xác của Chu Văn rồi lại nhìn cô.
Ngài Nguyên Trí nhìn cái xác chết,ông cúi đầu, vò tay vào mớ tóc rối:
-Thôi, các cậu ! Làm cho xong đi !
Những người lính lại bắt đầu làmviệc, nhưng mặt họ cúi gầm xuống, thỉnh thoảng lại lấm lét nhìn lên.
-Thôi ! – Băng Tiên an ủi Hà Liên –Qua rồi, đừng khóc nữa ! Vào lều đi.
Băng Tiên đỡ Hà Liên đi vào tronglều.
Đội trưởng Hãn Đồ đang nói chuyệnvới ngài Nguyên Trí.
-Đội của cậu thế nào rồi ?
-Hai người đã chết, ba người bịthương, còn lại sáu người vẫn ổn.
-Hãy chuẩn bị đi.
-Chuẩn bị…
-Có thể các cậu sẽ phải vào Tổ Longlần nữa.
-Sao lại…Thế đội Ai Oán Đường và SầuLệ Điện đâu ?
-Ba người trong Ngũ Thánh chúng tôivà các đội đó phải về Đặng Lung Sơn.
-Có chuyện gì ?
-Bọn Vạn Hoá đang hành quân, chúngđịnh đánh úp vào doanh trại của ta.
Đội trưởng Hãn Đồ thở một cách nặngnhọc, ông nói:
-Tôi không chắc những người trongđội của tôi muốn quay trở lại đâu, thưa ngài, hai thành viên trong đội củachúng tôi đã chết.
Ngài Nguyên Trí quay đi:
-Có những thứ không phải lúc nàocũng theo ý mình.
-Từ Tuyên là bạn tôi, bây giờ tôicũng đang sốt ruột không kém, nhưng như ngài nói, không phải việc gì cũng theoý mình, các thành viên đội của tôi sẽ không ra ngoài đấy nữa đâu.
-Tôi đã cản Văn Diễn.
Mặt của Hãn Đồ dãn ra, ông nói nhưthì thầm:
-Ngài nói thế là sao ?
Nguyên Trí ngửa mặt, những bôngtuyết rơi xuống trắng lông mày của ông.
-Tôi đã ngăn cản Văn Diễn, nhưng cậuấy vẫn cứ đi.
-Ngài…
-Văn Diễn biết là mình sẽ chết,nhưng mà cậu ấy vẫn cứ đi.
Hãn Đồ không nói gì cả.
-Có những thứ… - Nguyên Trí nói - Đểđạt được nó ta phải trả một cái giá quá đắt.
-Vậy sao…
-Tôi có lỗi với tất cả các bạn củacậu, kể cả Từ Tuyên và cả chính cậu nữa. Đáng ra tôi đã phải ngăn cản chuyệnđưa đội Bạch và đội Vô tham gia vào việc này.
-Nhưng chẳng phải ngài đã cáu với TừTuyên về việc cậu ấy từ chối làm nhiệm vụ sao ?
Nguyên Trí thở dài.
-Con người là vậy, họ không muốn làmmột việc, nhưng tình thế và lý trí lại bắt họ làm.
-Ngài…
-Tôi chẳng ưa gì cái chuyện để cậuvà đội Vô vào trong thành một lần nữa.Chiến trường không phải là nơi mà ngườita có thể muốn ra thì ra, muốn vào thì vào.Nơi đó là tận cùng của sự sợ hãi vàbản năng sống.
-Vậy…
-Có tin bọn Tứ Vũ Tích đang đến TổLong Thành.
-Sao ? Tứ Vũ Tích ?
-Đúng, bọn chúng đang tới.Tôi khôngchắc đội Bạch có thể chiến đấu cả 100 vạn quân với Tứ Vũ Tích không.
-Chúng đến từ hướng nào ?
-Chúng bay từ hướng Đông, khôngnhanh chân cản chúng lại thì Từ Tuyên sẽ gặp rắc rối đấy.
Hãn Đồ không biết nói ra sao nữa,ông ôm trán.
Ngài Nguyên Trí đi qua trước mặtông.
-Đi hay không tuỳ cậu.Nửa canh giờnữa gặp lại tôi, không muốn đi thì cứ nói, tôi sẽ cử đội Thái hay đội Cảnh cũngđược.
Hãn Đồ rối tung cả đầu lên, vàotrong Tổ Long lần nữa thì ông không ngại, nhưng còn các đội viên, nhất là HàLiên, thì tính sao đây ?
-Tôi không thể vào được nữa ! – HãnĐồ hét lên.
Nguyên Trí quay lại, ông nhìn thấuvào mắt Hãn Đồ.
-Vẫn còn nửa canh giờ.
-Không, tôi không thể vào !
Nguyên Trí cười gượng, ông nói :
-Văn Diễn tuy chết…
-Đừng nói nữa !
-Nhưng các thành viên thuộc tầng lớpđứng đầu gia tộc Ngũ Hành đi hôm ấy không còn ai sống sót.
Hãn Đồ nín thinh, ông không thể nóigì.
-Tôi không hiểu vì sao Văn Diễn cóthể làm như vậy, nhưng tôi thấy ý thức chiến đấu của cậu ấy là vì muốn bảo vệThiên Tử.
-Ngài…
-Tôi vẫn không hiểu được quan hệgiữa Văn Diễn và Thiên Tử gọi là gì, nhưng tôi chắc chắn đã có một động lực gìđó thúc đẩy Văn Diễn khiến cậu ấy có thể chết vì sư phụ của mình.
Hãn Đồ lặng im.
-Cho nên, cậu đi thì có thể cứu đượccho Từ Tuyên.
-Sao ngài lại nghĩ như thế ? Mộtmình đội của tôi không chắc có thể chiến thắng ngay được Tứ Vũ Tích ! Không thểđánh kịp chúng để vào cứu Từ Tuyên đâu ! Đánh với bọn này ít ra cũng phải haicanh giờ !
-Ai bảo cậu và đội của cậu ? Cậuphải chiến đấu một mình với Tứ Vũ Tích, còn các thành viên sẽ phải vào trongnữa để cứu đội Bạch.
-Điên rồi ! Thứ lỗi cho tôi, ngàiđiên thật rồi ! Một mình tôi không thể đấu nổi với Tứ Vũ Tích. Ít ra cũng nêncho các đội khác đi cùng.
-Không được ! Chỉ một đội đi thôi,không thì lấy ai ở lại chiến đấu ? Nhỡ đâu quân địch đánh vào đây thì sao ?Quân ta đã phải bớt đi đội Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện rồi đấy.
Hãn Đồ lặng im.
Nguyên Trí cười:
-Yên tâm, đằng nào thì cậu vẫn cầmcự được với chúng nó kia mà ! Chắc chắn các đội Ai Oán Đường và Sầu Lệ Điện sẽvề kịp để cứu các cậu ra.
-Trên lý thuyết là như vậy, nhưngmà…
-Mà tôi chắc cũng chả cần đến mấyđội đó thì cậu vẫn thắng được Tứ Vũ Tích.
-Sao ngài lại nói vậy ?
-Con người, ai cũng có bản năng củaloài thú vật cả…
-Tức là…
-Là chuyện với đàn bà.
-À…- Hãn Đồ gãi tai.
-Và ở trên chiến trường, khi bị dồnvào chỗ chết con người sẽ bộc lộ đầy đủ bản năng để sinh tồn của mình.Nhưng sauchuyện của Văn Diễn tôi đã hiểu phần nào…
-Ngài hiểu gì ?
-Khi con người ta chiến đấu vì mộtcái gì đó thì không chỉ có bản năng mà cả lý trí nữa, giống như một con thú cóý thức nên người ta sẽ chiến đấu tới chết cho cái mà người ta theo đuổi.Vả lại…
Ngài Nguyên Trí quay đi:
-Tôi nghe Thiên Tử nói cậu là ngườicó bản năng sinh tồn cao nhất, hơn cả Từ Tuyên và Văn Diễn, tôi nghĩ cộng thêmcả tình thế của đội Bạch bây giờ, chắc là cậu sẽ hiểu.
Hãn Đồ đứng đấy, tuyết rơi phủ trắngvai áo đen của ông.
“Chiến đấu vì một cái gì đó”.